Vị Sếp Độc Miệng Của Hứa Trợ Lý

Chương 3: Cái lều biết bay



 

Sếp tôi đẹp trai mà không biết.

Có lần tôi đi công tác cùng sếp, kết quả đối tác là một nữ giám đốc, suốt buổi ánh mắt cứ dán chặt vào sếp.

Nếu không có cái bóng đèn là tôi ở đây, tôi nghĩ vị nữ hán đó muốn nuốt sống sếp ngay tại chỗ, gặm đến xương cũng không còn.

Đàm phán xong, chúng tôi trở về khách sạn.

Sếp vừa về đến nơi đã bảo tôi rót cho cốc nước.

Tôi ngoan ngoãn đi rót nước.

Sếp uống một hớp, vỗ ngực: “Trời ơi, vừa rồi sợ c.h.ế.t tôi rồi.”

Tôi phì cười.

Ai bảo sếp đẹp trai, ong bướm bu quanh, bị ong chích cũng đáng đời.

 

Một hôm, mẹ của sếp đến công ty.

Tôi tiếp đón bà.

Mẹ sếp rất hòa nhã, nắm tay tôi nói: “Thằng con trai dì ấy, tuy miệng lưỡi hơi độc, nhưng những mặt khác đều tốt, con hãy bao dung..bao dung cho nó, rộng lượng giúp đỡ, sống chung với nhau mà, khó tránh khỏi va chạm…”

Tôi càng nghe càng thấy sai sai.

Sau đó, sếp họp xong trở về, bất lực nói với mẹ: “Mẹ, đây là trợ lý của con, không phải vợ con.”

Tôi đỏ mặt tía tai.

 

 



Thật lòng mà nói, tôi có chút thích sếp.

Không còn cách nào khác, là một người phụ nữ có hormone bình thường, ngày nào cũng đối diện với một người đàn ông đẹp trai phong độ, đến heo cũng phải động lòng.

Nhưng tôi che giấu rất kỹ.

Một hôm, giờ nghỉ trưa, sếp hỏi tôi: “Cô thích kiểu đàn ông như thế nào?”

Tôi suy nghĩ một chút: “Ngược lại với anh.”

Sếp im lặng một lúc, cuối cùng thốt ra một câu: “Cút.”

Tôi chuồn lẹ.

 

Mỗi lần sếp đi công tác về đều mua quà cho tôi.

Lúc thì sô cô la nhập khẩu, lúc thì khăn quàng cổ, lúc thì mỹ phẩm, toàn là đồ hiệu.

Lúc đầu, tôi nhận mà run run, sợ sếp trừ vào số lương ít ỏi của tôi.

Sau này tôi mới biết, những thứ này đều là đối tác tặng sếp, sếp là đàn ông con trai không dùng đến, nên quẳng hết cho tôi.

Hại tôi tự mình đa tình nửa ngày.

 

Công ty tổ chức dã ngoại, mọi người thi nhau đưa ra ý kiến, người thì bảo đi leo núi, người thì bảo đi biển, người thì bảo đi cắm trại.

Sếp hỏi tôi: “Cô muốn làm gì?”

Tôi trầm ngâm một lúc, nghiêm túc nói: “Em muốn du lịch trong chăn cả ngày.”

Cuối cùng, sếp quyết định đi leo núi, và bắt tôi đi theo bên cạnh, bưng trà rót nước hầu hạ sếp.

Sếp nói: “Hừ, người trẻ, không chịu vận động, suốt ngày nằm ì, còn ra thể thống gì.”

Tôi muốn khóc mà không có nước mắt.



 

Trên núi có một bãi cỏ rất rộng, chúng tôi cắm trại ở đó.

Mọi người đều chia nhóm hai ba người dựng lều xong xuôi, chỉ còn tôi và sếp một nhóm, nửa ngày trôi qua, cái lều vẫn nằm im lìm trên mặt đất.

Tôi dùng ánh mắt ra hiệu với sếp: Anh không biết dựng à?

Sếp cũng dùng ánh mắt ra hiệu với tôi: Cô nghĩ tôi biết sao?

Im lặng.

Tôi bất lực vỗ m.ô.n.g đứng dậy, chuẩn bị đi nhờ vả đồng nghiệp Tiểu Trương, cậu ấy là cao thủ dựng lều.

Kết quả, tôi dẫn Tiểu Trương, vừa đi vừa cười nói vui vẻ, sếp thấy chúng tôi nói cười rôm rả, mặt đen xì: “Gọi người làm gì, tôi biết dựng.”

Anh biết cái khỉ mốc gì.

Tiểu Trương sợ chọc giận sếp, cũng không dám lại gần giúp đỡ.

Cuối cùng, sếp cũng vất vả dựng xong cái lều, sếp vừa chui vào định thử xem sao thì một trận gió lớn ập đến.

Cái lều bay mất… bay mất rồi.

Chỉ còn lại sếp ngồi ngơ ngác trên mặt đất.

Tôi đứng bên cạnh không nhịn được cười ha hả.

Sếp ngơ ngác một hồi, cũng cười theo: “Đi, gọi Tiểu Trương lại đây cho tôi.”

Sau đó, chúng tôi cũng được ở trong lều.

Sếp để gỡ gạc lại thể diện, cố gắng vớt vát: “Cô biết đấy, mỗi người một nghề.”

Tôi ừ một tiếng: “Vâng ạ, sếp sai vặt em thì đúng là mỗi người một nghề.”

Sếp: "..."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv