Xác nhận quan hệ được ba tháng, tôi dẫn sếp về ra mắt bố mẹ.
Vừa mở cửa, sếp tay xách nách mang: “Con chào bác gái, con chào bác trai, con tên là Thẩm Hoài An, bạn trai của Đa Đa.”
Mẹ tôi ngơ ngác nhìn bố tôi: “Là trí nhớ của em có vấn đề hay là thời gian tua lại vậy, lần trước cậu bé này rõ ràng đã gặp chúng ta rồi mà?”
Sếp mặt mày ngượng ngùng.
Tôi cười như được mùa.
Mẹ tôi biết chúng tôi từ giả thành thật, vui mừng khôn xiết, làm một bàn đầy món ngon.
Còn bố tôi thì mặt mày ủ rũ.
Sếp hỏi tôi: “Bố em sao vậy?”
Tôi thở dài: “Lần trước sau khi anh rời khỏi nhà em, bố em hỏi em, em thành thật nói với bố là chúng em đang diễn kịch lừa mẹ, nhưng lần này là thật.”
Sếp hiểu ý gật đầu: “Vậy là, bác trai bị tổn thương lần hai đúng không.”
Tôi che mặt.
Ăn cơm xong, bố tôi và sếp chơi cờ.
Bố tôi chơi cờ đánh đâu thắng đó, nhưng tôi nghe nói sếp cũng là cao thủ cờ vây, hình như còn từng đoạt giải gì đó.
Nhưng hôm nay, sếp thua thảm hại.
Kết thúc, tôi hỏi sếp: “Anh có phải nhường bố em không?”
Sếp rất thành thật: “Anh cũng không dám không nhường, vốn dĩ đã hái cả cây cải bắp của ông ấy rồi, sao lại còn dám tát vào mặt ông ấy nữa chứ, đời này anh coi như xong với em.”
Tôi cười thầm.
Vừa về đến nhà, tôi đã nghe thấy giọng nói oán trách của bố tôi: “Cây cải bắp tươi ngon mướt mát mà tôi nuôi, cứ thế bị heo hái mất rồi.”
Mẹ tôi ở bên cạnh an ủi bố tôi: “Dù Tiểu Thẩm là heo (sếp tôi), thì cũng là thịt heo thượng hạng, con gái chúng ta không thiệt đâu.”
Tôi: "..."
Tôi và sếp yêu nhau, cơ bản là trạng thái như thế này.
Ở công ty.
“Trợ lý Hứa, cô mọc cái đầu để cho cao à, sai lầm sơ đẳng như vậy cũng phạm phải, cô học hết tiểu học chưa?”
“Sếp em sai rồi.”
Sau khi tan làm.
“Thẩm Hoài An, anh có phải cho nhiều muối quá không, anh muốn mặn c.h.ế.t em à, anh mọc cái lưỡi để cho đẹp à?”
“Em yêu à, anh sai rồi.” Sếp xin lỗi.
Thông thường, sau khi sếp mắng tôi ở công ty, sau khi tan làm sẽ dỗ dành tôi.
Lúc thì một bó hoa, lúc thì một hộp sô cô la nhập khẩu, dần dần, sếp ngày càng phóng đại.
Từ túi xách hàng hiệu đến mỹ phẩm hàng hiệu, rồi đến chìa khóa xe, cuối cùng là sổ đỏ…
Tôi méo mặt: “Sếp, anh định tặng hết tài sản của anh cho em sao?”
Sếp rất kiêu ngạo: “Anh chỉ có chút tài sản này thôi à, em coi thường anh quá.”
Cảm ơn, đã bị anh làm cho cảm thấy mình thật tầm thường.