Chị gái của sếp để cảm ơn tôi đã chăm sóc con trai chị ấy cả ngày, đặc biệt mời tôi đến nhà chị ấy ăn cơm.
Tôi muốn từ chối, nhưng sếp nói: “Nếu cô từ chối, với tính khí của chị ấy, sẽ ngày nào cũng tặng cô túi xách hàng hiệu, mỹ phẩm cao cấp, trà chiều sang trọng, cho cô đi du lịch nước ngoài miễn phí…”
Sếp, anh nói vậy, em càng không muốn đi.
Sếp nhìn thấu suy nghĩ trong lòng tôi, mỉm cười: “Nhưng mà, nếu cô không đi, tôi sẽ sa thải cô.”
Tôi: "..."
Anh tàn nhẫn thật.
Chị gái của sếp rất nhiệt tình, tôi cảm thấy mình như vừa cứu cả thế giới.
Chị gái nhìn tôi, dịu dàng nắm tay tôi: “Em trai chị ấy, rất khó ở chung, em hãy bao dung nó nhé, nó miệng lưỡi hơi độc, em đừng chấp nhặt với nó, cuộc sống vợ chồng mà, khó tránh khỏi va chạm, đầu giường cãi nhau cuối giường làm lành…”
Tôi mặt đen xì.
Câu này sao nghe quen tai thế.
À, tôi nhớ ra rồi, lần trước mẹ sếp cũng nói với tôi như vậy.
Nhưng chị gái, rõ ràng là phiên bản nâng cấp.
Tôi cầu cứu nhìn sếp.
Kết quả sếp nhướn mày với tôi: “Nhìn gì mà nhìn, chị tôi đang nói chuyện với cô, chứ có phải nói chuyện với tôi đâu.”
Tôi: "..."
Ăn cơm xong, sếp đưa tôi về nhà.
Thật ra, sau màn này, đứa ngốc nào cũng biết chị gái của sếp đang mai mối cho chúng tôi.
Nhưng mà, cửa nhà giàu không phải đều rất cao sao?
Cháu trai không phải nói tôi trông bình thường, ném vào đám đông là không tìm thấy sao?
Vậy tại sao họ lại mặc định tôi là vợ tương lai của sếp?
Vì tôi tốt bụng rộng lượng?
Hay là tiểu thuyết tôi đọc đều là giả?
Trước khi xuống xe, tôi khéo léo hỏi sếp: “Vừa rồi chị gái hiểu lầm chúng ta, sao anh không giải thích?”
Sếp nhìn tôi: “Có vài hiểu lầm, cứ hiểu lầm mãi, rồi sẽ thành sự thật.”
Tim tôi đập thình thịch.
“Sếp, anh nói vậy là có ý gì?”
Sếp đánh trống lảng: “Là ý mà cô đang nghĩ?”
Tôi tiếp tục: “Ý em đang nghĩ là ý gì?”
Sếp mất kiên nhẫn, nhíu mày: “Ý cô là gì, thì ý tôi là vậy.”
Tôi cũng bắt đầu nóng ruột: “Vậy rốt cuộc ý anh là gì?”
Người khác nói lời yêu thương, thì ôn nhu nhỏ nhẹ, tôi và sếp suýt nữa đánh nhau.
Sếp trừng mắt nhìn tôi: “Gỗ mục không thể khắc.”
Tôi không khách khí đáp trả: “Vách bằng đất dơ không thể trát.”
Lúc đầu, chúng tôi còn có thể dùng điển tích, đến sau, trực tiếp buông thả bản thân mắng nhau.
“Đồ não tàn.”
“Anh mới não tàn.”
Tôi nổi nóng: “Cả nhà anh đều não tàn.”
Sếp đột nhiên dừng lại, sau đó tủm tỉm nhìn tôi: “Đúng vậy, cả nhà tôi đều ngu.”
Tôi đỏ mặt.
Bình tĩnh lại, sếp dưới ánh đèn mờ ảo trong xe, ánh mắt trong sáng, thành khẩn dịu dàng: “Trợ lý Hứa, cô có muốn nâng cấp thân phận của mình lên một chút không?”
Tim tôi đập thình thịch, bề ngoài vẫn tỏ ra bình tĩnh: “Nâng cấp như thế nào, chẳng lẽ em còn có thể vượt qua mọi rào cản để làm sếp, đẩy anh xuống sao?”
Sếp u oán nói: “Làm sếp thì không thể, làm bà chủ thì còn có cơ hội.”
Tôi: "..."
Sếp đây không còn là ám chỉ nữa, mà là nói thẳng rồi.
Tôi bỏ lại một câu: “Em suy nghĩ đã” rồi chạy mất dép.
Vì cả đêm cứ suy nghĩ tại sao sếp lại “phá rào” mà thích tôi, còn tôi tại sao lại như ruồi bu phân mà thích sếp, nên cả đêm không ngủ được.
Hôm sau, tôi đi làm muộn.
Sếp gọi điện thoại vô số lần, cuối cùng tôi cũng nghe máy.
Sếp gầm lên: “Trợ lý Hứa, em đừng tưởng tôi tỏ tình với em rồi là em có thể nghỉ làm, trừ lương.”
Tôi đang định cầu xin tha thứ, sếp lại bổ sung một câu: “Trừ vào thẻ ngân hàng của tôi.”