Chương 19. Vùng đất mới (H)
Do sử dụng máy chiếu nên phòng học hơi tối, hơn nữa những sinh viên mất tập trung lúc nãy cũng sợ hãi trước khí thế của Ngọc Cẩn, nên trong giờ học cũng không ai dám nhìn lung tung nữa, đương nhiên cũng sẽ không thấy được hình ảnh này.
Miệng Phương Phỉ lúc này nồng nặc mùi tanh, khoang miệng đau nhức, mặt mũi bị bắn đầy tinh do không kịp tránh, chảy dọc theo cái cằm nhọn của nàng, nhìn nàng trông thất hồn lạc phách, có vẻ rất đáng thương.
Ngọc Cẩn thương tiếc lấy khăn tay từ trong túi ra lau mặt cho Phương Phỉ, không ngừng hôn lên khuôn mặt phấn điêu ngọc trác kia. Phương Phỉ như hoàn hồn, nàng vung đôi tay trắng nõn đánh vào vai Ngọc Cẩn, miệng cong lên. Ức dễ sợ, bị bắt nạt mà còn không được hét lên, nàng bèn cắn lên đôi môi đỏ mọng kia như trút giận.
"Hừ." Ngọc Cẩn bị đau kêu lên một tiếng, nhưng cũng không đẩy nàng ra, chỉ ngoan ngoãn để mặc nàng gặm cắn, vỗ nhẹ lưng nàng. Nói như thế nào nhỉ, khi Ngọc Cẩn dịu dàng thì có thể khiến tim bạn tan thành nước, nhưng khi mãnh liệt thì lại như muốn lấy mạng bạn.
Phương Phỉ được đối xử dịu dàng thì mềm lòng, bỗng nhiên nàng ý thức được là đời này sẽ bị ăn sạch không còn chút gì, nàng hà hơi vào vết thương của Ngọc Cẩn như dỗ trẻ con, liềm liếm đôi môi bị cắn nát của cô. Nhưng mà bị ăn sạch cũng không phải chỉ có mình Phương Phỉ, Ngọc Cẩn sa vào cái liếm láp nhẹ nhàng này cũng không thể tự khống chế được.
Nụ hôn này khiến dục hỏa trong lòng cô lại bị thiêu đốt, côn thịt vẫn chưa mềm xuống lại sưng tấy đến mức như sẽ lập tức nổ tung ở giây tiếp theo.
"Bảo bối, em giúp cô đi, nó sưng làm cô đau quá~" Đôi mắt đẹp của Ngọc Cẩn long lanh ánh nước, cô nói bằng giọng điệu vô cùng nhu nhược đáng thương phong tình, rất giống một con hồ ly xinh đẹp đang mê hoặc lòng người.
Con người lạnh nhạt đến mức như bị liệt cơ mặt trước kia đi đâu rồi? Có lẽ là do gần mực thì đen gần đèn thì rạng, gặp phải người thích làm nũng thì cũng bị đen đi, à không, cũng "được" rạng hơn mới đúng, haha.
Khóe miệng Phương Phỉ giật giật, biểu cảm này hơi quen quen nha, thôi được rồi, nhìn dáng vẻ đáng thương của cô kìa, em đành ban phát từ bi giúp cô vậy.
Chỉ là vừa thấy cự vật màu hồng nhạt giữa hai chân Ngọc Cẩn thì nàng liền phát hoảng, phản xạ có điều kiện chạm vào cái miệng ê nhức của mình, ui da, hít một hơi, sức lực không cho phép rồi.
Ngọc Cẩn nhìn ra nàng có dấu hiệu rút lui, lập tức thề thốt: "Cô bảo đảm sẽ không đi vào, nó sẽ ngoan mà, em hôn hôn rồi lại sờ sờ là được rồi."
Nhãi con dưới chân cô cũng rất phối hợp, run run chào hỏi nàng, bộ dáng trông rất vô hại, nếu như cái lỗ sáo kia không chảy nước miếng thì sẽ đáng tin hơn đấy.
"Vậy thì lần này cô không được dùng tay giữ đầu em, còn nữa, mông cũng không được động. Tất cả đều phải để em điều khiển!" Nàng vẫn không quên tình cảnh bị ăn hiếp thê thảm lúc nãy.
"Được được, cưng nói gì cũng được hết." Ngọc Cẩn thấy cô hơi thả lỏng thì vội vàng đồng ý.
Như vậy thì hẳn là không còn sơ sót gì rồi chứ? Phương Phỉ ngồi xổm giữa hai chân cô nhìn ngọc bổng kia, nhớ tới trước đây A Cẩn đã dạy nàng nên tuốt gậy như thế nào, lại cộng thêm video mà nàng xem, hai tay nàng khép lại vuốt ve thân gậy từ trên xuống dưới.
Lúc nãy là lần đầu tiên nên quá bị động, chưa kịp tiến thêm một bước cẩn thận cảm thụ thì đã bị cướp quyền chủ đạo rồi. Bây giờ nắm lại cự bổng này, có thể cảm nhận rõ ràng gân xanh nổi lên trên thân gậy, mạch máu đang đập ở bên dưới, khiến Phương Phỉ cảm giác bây giờ nàng không chỉ đang nắm lấy gậy thịt của Ngọc Cẩn, mà còn nắm giữ trái tim của cô ấy.
Côn thịt thô to nhìn thì có vẻ hung ác, nhưng trên thực tế lại cực kỳ yếu ớt, cầm lấy nó cũng chẳng khác nào đang nắm giữ mạng sống của cô ấy. Chỉ có trước mặt người mà mình tin tưởng yêu thương, thì mới có thể thoải mái để lộ điểm yếu của bản thân.
Trước kia vẫn cứ thấy bị A Cẩn khiêu khích nên vô cùng xấu hổ, xong việc còn giận dỗi cô ấy, thật ra thì bản thân nàng cũng rất hưởng thụ, nếu không thì chuyện đó đã không lặp đi lặp lại nhiều lần.
Nhưng bản thân lại để ý đến cái nhìn của người đời nên rất kín tiếng về chuyện chăn gối, xấu hổ không dám thừa nhận khát vọng tình dục trong lòng mình, chính vì nhu cầu không được thỏa mãn nên mới sinh bất mãn, nàng không hề nhận ra mình đã vô tình chuyển sự bất mãn này lên người A Cẩn. Thật ra A Cẩn rất vô tội, cô ấy chỉ thẳng thắn bày tỏ tình yêu của mình mà thôi, nghĩ đến đây, Phương Phỉ tức khắc cảm thấy hổ thẹn không thôi.
Nếu thích thì vì sao còn phải cố tình trốn tránh chứ? Nàng lại nhìn côn thịt tục tằng trong tay, cảm thấy nó đặc biệt đáng thương.
Nàng nhẹ nhàng hôn lên quy đầu to lớn nóng bỏng, vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng quét chất lỏng tràn ra giữa mã nhãn, cuốn những chất lỏng đó vào trong miệng, lại nếm thử hương vị của nó, có hơi mặn, nhưng cũng không khó ăn lắm.
Sau khi chăm sóc quy đầu xong thì lại đi xuống dưới, vẫn vừa hôn vừa đi xuống, mỗi một tấc trên côn thịt đều được nàng tỉ mỉ chăm sóc, mỗi một tấc đều in dấu hôn của nàng. Nguyên cây dính đầy nước bọt của nàng, sáng bóng, như là một củ cà rốt non mềm.
Lại quay lại đỉnh gậy lần nữa, nàng muốn ngậm lấy nó, nhưng mà quy đầu thật sự quá lớn, mà miệng nàng vẫn còn đau nhức, cũng không ép buộc bản thân, thế là nàng ngậm một ít.
Nàng mút chất lỏng đang chảy trên con mắt bé tí kia, chất lỏng bên trong không ngừng trào ra, đều bị nàng hút vào miệng. Tay phối hợp vuốt ve thân gậy, bởi vì có nước bọt ướt dính nên việc vuốt ve rất thuận lợi, vẫn chưa thấy khó chịu
"Ưm ưm..." Ngọc Cẩn híp hai mắt rên rỉ gợi cảm.
Nhìn vẻ mặt say mê của ái nhân khiến Phương Phỉ rất có cảm giác thành tựu, động tác càng mạnh thêm, tốc độ tuốt gậy nhanh hơn, lại vô tình chạm vào một khu vực lõm vào, nàng cảm nhận cơ thể A Cẩn run lên rất rõ.
Phương Phỉ cúi đầu nhìn xuống, lại phát hiện dưới côn thịt của a Cẩn có một tiểu huyệt, tương tự như âm đạo.
Phương Phỉ chậm rãi đút một đốt tay ẩm ướt vào, bên trong tương đối hẹp, bởi vì có dị vật xâm nhập nên vách thịt ở hai bên điên cuồng bóp chặt. Lại tiến thêm một bước, ngón tay đã vào hết, đã đến điểm cuối. Giờ phút này nội tâm Phương Phỉ vô cùng kích động, rốt cuộc nàng cũng sắp được đ!t A Cẩn rồi, cảm động gần chết, huhu, những giọt nước mắt cay đắng này.
Nhưng mà Phương Phỉ nhìn không sót cảnh A Cẩn cắn chặt môi, dáng vẻ cố gắng kiềm chế, các đốt ngón tay do dùng sức giữ chặt bàn nên trắng bệch, nhìn rất là đau lòng.
Nhịn xuống nào, nàng không thể lấy lần đầu tiên của A Cẩn trong hoàn cảnh này được, nàng không nỡ.
Phương Phỉ miễn cưỡng rút ngón tay ra, nàng dùng sức mút mã nhãn thật mạnh như để bù đắp, hai tay nhanh chóng vuốt ve trên dưới, khoái cảm nhanh chóng chạy từ sống lưng lên thẳng đỉnh đầu Ngọc Cẩn. Xương cụt của cô tê rần, côn thịt nảy lên dữ dội, mã nhãn đột nhiên mở ra bắn thứ chất lỏng đặc sệt về phía Phương Phỉ. Lần này Phương Phỉ không né tránh mà mở to miệng nuốt xuống, có điều số lượng quá nhiều, thật sự là nuốt không hết, ôi nước lũ dâng cao, nước tràn bờ ao ~
-----