Nhiễm Duyệt mỉm cười nhìn chàng, cất lời: “Linh ky hòa hợp chặt chẽ với nhau, huynh cũng gọi ta một tiếng thử xem.”
Chàng gật đầu, làm quyết giống như nàng, điểm vào mi tâm mình, gọi: “Chủ thượng.”
Giọng của chàng như gợn sóng lăn tăn lan tỏa, nhẹ nhàng rung động tâm can. Nhiễm Duyệt mỉm cười nói tiếp: “Thật ra thì huynh có thể gọi ta …”
Vậy mà mới nói được một nửa nàng chợt im bặt, kinh ngạc tới ngơ ngẩn.
Nhắc mới nhớ, dường như từ trước tới giờ Yến Hoàn vẫn chưa hề gọi nàng là “chủ thượng”, cũng không ngoan ngoãn gọi đầy đủ tên nàng. Khi nàng còn bé, cậu gọi “tiểu Duyệt”; hơi lớn hơn một chút thì đổi thành “A Nhiễm”; có khi trêu nàng sẽ gọi “Duyệt Nhi”; nếu nàng mà giận sẽ nịnh nọt nàng bằng “Duyệt Duyệt”; chỉ có khi nào cậu đang tức giận mới gọi cả tên cả họ nàng ra “Nhiễm Duyệt” …
Nàng bình tĩnh lại, gạt hết những ký ức quen thuộc không gọi mà cứ ùa về kia đi, giật mình nhận ra đã quên mất trả lời người bên cạnh. Nàng áy náy nhìn về phía Thần Tiêu, bảo: “Cái đó … cứ gọi là “chủ thượng” đi.”
Thần Tiêu gật đầu: “Được.”
Nhìn chàng dịu dàng thuần khiết, Nhiễm Duyệt không khỏi nghĩ tới lời nói của Viêm Lung: “Đừng bắt nạt người ta nữa.” Nàng bỗng chốc cảm thấy thật đau lòng, cố gắng nghĩ xem làm thế nào mới có thể bù đắp cho chàng.
“Đúng rồi!” Nhiễm Duyệt nhớ ra một thứ, “Mua quần áo cho huynh nào.”
Thần Tiêu không hiểu y phục thì có ý nghĩa gì với mình nhưng Nhiễm Duyệt đã nói như vậy thì chàng lập tức chấp thuận.
Nhiễm Duyệt nhìn sắc trời rồi đứng dậy cẩn thận dọn dẹp sách trên nền đất. Thần Tiêu im lặng dọn dẹp cùng nàng. Nàng nhìn mà lòng đau nhói. Không khỏi nắm chặt tay thành quyền, tự nhủ:
Mua! Chọn đồ đắt tiền nhất mà mua!
…
Nói đến việc mua đồ, đương nhiên không thể thiếu được tiền.
Hành lý của Nhiễm Duyệt vẫn còn ở trong phòng chung của các đệ tử, nay nàng đã hạ quyết tâm cũng là lúc nên lấy về rồi.
Nàng dẫn theo Thần Tiêu tới Liệt Viêm đàn khiến cho các đệ tử khác sợ hết hồn. Thì ra tin tức Ngọc Điệt chân nhân muốn nhận nàng làm đệ tử đã sớm lan truyền ra ngoài. Xưa đâu bằng nay, mọi người không dám mạo phạm, tất cả đều né tránh. Giờ nàng mới hiểu được vì sao mọi người trong Tàng Thư các lại rời đi cả. Một đường lúng túng về lại căn phòng lúc trước từng ở, chúng tỷ muội quen biết ngày xưa thấy nàng cũng đều tránh ra. Nàng không khỏi cảm thấy mất mát, khó xử không biết nên làm sao.
Đúng lúc này, Tân Dao từ trong phòng đi ra, vừa thấy Nhiễm Duyệt, đã tiến lên nghênh đón, hành lễ: “Sư thúc.”
Giờ khắc này, rốt cuộc Nhiễm Duyệt đã thấu hiểu được tâm trạng của Ninh Sơ. Nàng ngượng ngùng khoát tay bảo: “Sư tỷ chớ như vậy.”
Tân Dao nhoẻn miệng cười, đáp: “Mau vào đi.”
Nhiễm Duyệt gật đầu rồi nói với Thần Tiêu: “Huynh không tiện vào nên ở đây chờ ta một chút nhé.”
Nghe thấy Thần Tiêu đáp “Được” nàng mới xoay người vào nhà. Nhưng vừa đi được mấy bước, nàng nghĩ ra cái gì lại quay đầu về. Quả nhiên, Thần Tiêu vẫn đứng yên đó, lẳng lặng nhìn nàng. Nàng cười khổ quay trở lại, kéo chàng đến ngồi xuống hàng hiên. “Ngồi đây chờ.” Nàng mỉm cười, lúc này mới an tâm bước vào phòng.
Vào trong phòng, Tân Dao rót cho nàng chén trà, hỏi: “Dạo này thế nào?”
Nhiễm Duyệt nhận lấy chén trà, đáp: “Đều ổn cả.”
Tân Dao ngập ngừng một lát rồi mới lên tiếng: “Cũng không biết nên chúc mừng muội không nữa. Yến Hoàn …” Trông thấy nụ cười của Nhiễm Duyệt lụi tàn, Tân Dao không nói nữa, chỉ khẽ thở dài một tiếng.
Nhiễm Duyệt vốn không muốn nói tới chuyện này nhưng một khi đã nhắc tới nàng lại không khỏi sinh lòng khao khát, muốn được hiểu rõ: “Sư tỷ, lúc ta mê man, tiểu Yến có nói gì không?”
Tân Dao lắc đầu, bất đắc dĩ đáp: “Trái lại còn thấy cậu ta đi tìm tiên sinh Hồng Nghị, tiếc là tiên sinh đã ra ngoài từ hôm trước nên không hỏi được gì.”
Nhiễm Duyệt nghĩ ngợi một chút rồi hỏi tiếp: “Hôm đó, làm sao ta về được?”
“Muội bảo lần đó?” Tân Dao nói, “Sau khi chúng ta rời đi, nửa đường lại gặp được Trấn Minh đàn chủ, là đàn chủ cứu muội về.”
“Trấn Minh đàn chủ?” Đây cũng là một nhân vật mà Nhiễm Duyệt mới chỉ nhìn từ xa, tuy có ý định hỏi nhưng làm sao hỏi được? Nàng bất đắc dĩ thở dài, không nói lời nào.
Tân Dao thấy thế bèn chuyển đề tài đi: “Đúng rồi, nay muội tới lấy hành lý phải không? Các tỷ muội đã sắp xếp lại cho muội hết rồi, đều đặt cả ở đây này.”
Nhiễm Duyệt nở nụ cười thật tươi, đi tới trước giường, nhìn chỗ hành lý mấy ngày trước đã trông qua. Nàng lựa hết đồ đạc của mình ra rồi nói với Tân Dao: “Đồ của tiểu Yến có thể phiền sư tỷ dọn vào hộ ta không?”
Tân Dao không đáp, chỉ tiến lên ôm nàng vào lòng, vỗ nhè nhẹ vào lưng nàng như ngày còn bé.
Nhiễm Duyệt chợt thấy mũi mình đau nhức, không kìm được mà rơi lệ.
Thì ra đâu cần gì nhiều, chỉ cần một cái ôm vào lòng là đã đủ xoa dịu.
Thấy nàng run run, Tân Dao bảo: “Cho dù người xung quanh nói thế nào cũng đừng làm khó mình quá, vậy sẽ tốt hơn …”
Nhiễm Duyệt kìm dòng nước mắt, yên lặng gật đầu. Nàng tốn một khoảng thời gian mới có thể bình ổn tâm trạng của mình rồi cáo từ rời đi. Ra bên ngoài trời đã mờ tối. Lúc này các đệ tử Liệt Viêm đàn đều đã trở về nghỉ ngơi nhưng vì ngại nàng ở đây nên không ai trở về vội, đều cung kính chờ đợi. Phô trương như thế, Nhiễm Duyệt sao có thể chịu nổi. Muốn nói điều gì đó rồi lại phát giác mọi người vẫn cố duy trì khoảng cách cho nên ngay cả nói cũng không được. Lòng nàng chua xót, chỉ biết cúi thấp đầu, đi tới kéo Thần Tiêu bước nhanh rời đi.
Đến khi đi xa hơn một chút rồi nàng mới thả chậm bước chân chợt nghe thấy tiếng bàn tán nho nhỏ sau lưng. Nàng nghe được không rành mạch lắm nhưng có một câu lại hết sức rõ ràng:
“…Nhưng dù gì kia cũng là Thần tôn cơ mà.”
Ý tứ trong những lời này có thể có trăm ngàn loại nhưng Nhiễm Duyệt vẫn hiểu được đôi phần. Các tỷ muội này đều lớn lên với nàng từ nhỏ, cũng đều quen biết Yến Hoàn nên trong đó, hoặc còn chút tiếc thương cho Yến Hoàn, hoặc có đôi phần lo lắng cho nàng, hoặc giống như Ninh Sơ lúc đầu mang lòng hoài nghi với nàng. Nhưng bất kể thế nào cuối cùng cũng chỉ tựu chung lại: dù gì kia cũng là Thần tôn cơ mà.
Thiên Sĩ và Thần Tôn, bên cao bên thấp vừa trông đã hiểu. Bất kể trong mắt ai, nàng cũng chỉ là “gặp may”. Cho nên nếu nàng đau thương khổ sở ấy là ra vẻ, nếu mừng rỡ cảm kích ấy là vô tình. Dường như cho dù nàng ứng xử thế nào với chuyện này cũng đều bị quy là dối trá.
Cho nên Tân Dao mới nói vậy …
Lúc Nhiễm Duyệt nghĩ ra thì chỉ biết cười khổ. Bước chân không khỏi trở nên nặng nề hơn. Đúng lúc này, Thần Tiêu đi vòng qua trước người nàng, gọi: “Chủ thượng.”
“Hả?” Nhiễm Duyệt giật mình, “Sao vậy?”
Thần Tiêu nhìn nàng hỏi: “Sao chủ thượng phải rơi lệ?”
Lúc này Nhiễm Duyệt mới nhận ra gò má mình hơi ướt, nàng giơ tay lên xoa, cũng bật cười: “Ồ, rơi nước mắt từ lúc nào nhỉ?”
Thần Tiêu tiếp lời: “Là vì tiền bối Yến Hoàn …”
“A____” Nhiễm Duyệt đột nhiên kêu lên một tiếng, cắt ngang lời của chàng. Nàng gượng cười hóa giải lúng túng sau đó vùi đầu xuống, dùng tay áo xoa mặt. Lúc sau ngẩng đầu lên vẻ mặt nàng đã bình thường, nàng nghiêm túc căn dặn: “Thần Tiêu, chúng ta thương lượng thế này, sau này đừng nhắc tới hai chữ “Yến Hoàn” có được không?”
Thần Tiêu trầm mặc trong chốc lát rồi giơ tay lên, lấy tay áo lau đi những giọt nước mắt còn sót cho nàng.
Cách ống tay áo, Nhiễm Duyệt vẫn cảm giác được tay của chàng mang theo linh thể đặc biệt lạnh như băng. Nàng định né tránh nhưng rốt cuộc vẫn đứng yên đó. Nàng đã né tránh rất nhiều lần, giờ không thể trốn nữa …
“Chủ thượng không cần phải thương lượng với ta. Chuyện của hiện thế, ta không biết rõ. Nếu có chỗ không đúng, chủ thượng cứ khiển trách.” Thần Tiêu khẽ khàng mỉm cười, nói, “Tất không tái phạm.”
Nhiễm Duyệt nghe thấy thì cõi lòng đau nhói. Nàng nắm lấy tay chàng, giọng nói hấp tấp: “Huynh không có gì không đúng cả, là ta không đúng. Còn nữa, tay áo không dùng để lau đồ gì đâu. Cái này cũng là tại ta, là ta dùng tay áo lau trước. Đúng là nên mau chóng đi mua y phục, khăn giày nữa…Nay tối rồi, chúng ta về nghỉ ngơi trước, sáng mai hãy xuống núi.”
Ngọn núi Thần Dục nơi Linh Túc cung ngụ chính là động tiên nổi tiếng thiên hạ, dưới chân núi có rất nhiều dân chúng súng bái tiên đạo tụ về, tựu thành thôn xóm. Trong thôn, cửa hàng san sát, đủ thứ vật dụng đều đầy đủ cả.
Nhiễm Duyệt đã không ít lần tới những thôn xóm này nhưng nay tâm tình lại hoàn toàn không giống trước.
Nàng dè dặt quay đầu, liếc nhìn Ninh Sơ đứng bên, sợ hãi nuốt nước miếng. Đêm qua còn trách cứ một trận làm cho đến giờ nàng vẫn còn thấy sợ hãi.
Thì ra, hôm qua Ngọc Điệt chân nhân hỏi tới nàng, nói muốn gặp. Ninh Sơ vốn cứ tưởng nàng nghỉ ngơi ở trong phòng nhưng làm cách nào cũng không tìm được. Đợi đến khi mặt trời lặn thì cũng đành bó tay. Vô phép vô tắc như vậy cho dù là ai cũng sẽ tức giận. Sau đó nàng còn không biết sống chết đòi xuống núi mua đồ. Nghĩ lại nếu không phải Thần Tiêu thực sự không có xiêm áo thay thế, cộng thêm việc chàng ta là Thần tôn, không thể bê trễ thì chỉ e nàng đã không chỉ chịu một lần trách mắng thôi đâu.
Chỉ là ấy vậy mà Ninh Sơ lại đi theo cùng, điều này cũng …
Nàng đang khổ não chợt thấy đã đi tới trước cửa tiệm bán quần áo bèn vội dừng bước nói với Ninh Sơ: “Sư huynh, chính là tiệm này.”
Ninh Sơ cũng đứng lại theo nàng, ngẩng đầu lên nhìn biển hiệu của cửa tiệm. Tấm bình phong chạm trổ hoa văn, bảng hiệu sơn màu vàng, thấy thật …
“Tiệm này,” Ninh Sơ nói, “Đắt lắm đấy.”
Nhiễm Duyệt cười: “Haha, đúng là có hơi đắt.”
Ninh Sơ thở dài, “Tùy muội vậy. Ta đi có việc trước, sau sẽ quay lại tìm muội.”
“Hả? Sư huynh có việc phải làm?” Nhiễm Duyệt kinh ngạc.
“Không thì sao? Chẳng lẽ lại đặc biệt xuống mua đồ với muội chắc?” Ninh Sơ dứt lời, cất bước đi luôn. Trước khi xoay người, anh ta còn không quên để lại cho nàng một câu, “Nếu không đủ tiền, ta sẽ không cho muội mượn.”
Câu này thật bất ngờ khiến cho Nhiễm Duyệt sửng sốt một lúc lâu.
“Cái gì chứ, hẹp hòi!” Nhiễm Duyệt nhoẻn cười oán trách một câu, quay lại nói với Thần Tiêu, “Chúng ta vào đi thôi.”
Thần Tiêu gật đầu, đi theo nàng vào trong tiệm.
Trong tiệm, chưởng quầy đang sắp xếp lại vải vóc, thấy khách đi vào, thì cười đon đả tiến lên tiếp đón. Nhận ra người tới là Nhiễm Duyệt, ông ta nhiệt tình chào hỏi: “Nhiễm cô nương tới đó à.” Ông ta dẫn Nhiễm Duyệt tới trước quầy rồi bào, “Đúng lúc lắm, món y phục đặt làm lần trước đã làm xong rồi, cô nương xem có được không?” Chưởng quầy vừa nói vừa lấy một cái túi từ trong quầy ra, cẩn thận mở ra, dâng y phục lên trước mặt Nhiễm Duyệt.
Đó là chiếc áo sam thu lụa màu đỏ, bên trên có thêu họa tiết hoa sen, trông cực kỳ tinh xảo.
Nhiễm Duyệt nhìn bộ trang phục mà ngơ ngẩn.
Chường quầy thấy vẻ mặt nàng nghiêm túc như thế nên cất lời giải thích: “Vì là áo thu nên thêu mẫu đơn sẽ không hợp, chi bằng đổi thành hoa sen.” Trông thấy Nhiễm Duyệt không có phản ứng gì, ông ta lại cười bảo, “Đúng rồi, không biết Yến công tử có thích không, để cho cậu ấy xem qua xem thế nào.” Ông ta nói xong, lúc này mới chú ý tới Thần Tiêu đứng bên cạnh, “Ủa? Sao lại đổi người rồi?”
Nhiễm Duyệt sực tỉnh lại, cười đáp: “Ừm. Không cần xem đâu, như vậy rất được rồi. Ta muốn làm tiếp mấy món xiêm áo, phiền chưởng quầy đo giúp một tay.”
Chường quầy không băn khoăn nhiều, gật đầu thưa: “Được. Là làm cho vị công tử này sao? Không biết công tử thích màu sắc, hoa văn thế nào? Trông kìa, mảnh gấm hồng đỏ kia là hàng thượng phẩm hiếm có đấy, chỉ còn dư một chút, đủ để may. Hoa văn chi bằng cứ chọn hoa sen?”
Dù gì chưởng quầy cũng là người làm ăn, rất giỏi quan sắc ngôn hành cử chỉ, nghe thấy lời nàng, ông ta vội sửa lời: “À, tiểu điếm mới nhập về một loại gấm, có ba màu là màu xanh lơ, màu chàm và màu xanh đen, rất hợp với vị công tử này.”
Nhiễm Duyệt không tự chủ mà thở phào nhẹ nhõm, bảo: “Được, ba màu này, mỗi màu một bộ. Lấy thêm một bộ may sẵn, sửa lại cho vừa để mặc luôn.”
Chưởng quầy gật đầu lia lịa, xoau người lại cầm thước tới đo cho Thần Tiêu. Đến khi đo xong xuôi, ông ta lại mang vài bộ đồ may sẵn mới ra của tiệm tới cho Nhiễm Duyệt chọn lựa, sau đó dặn người làm trông tiệm, mình thì đi ra sau sửa đồ.
~
Tác giả:
Tadada, chào mọi người, mình lại trở lại rồi đây!
Ai da ~~~
Vốn đã định sẽ gửi lời chúc tới mọi người vào tết nguyên tiêu cơ nhưng giờ vượt quá 12 giờ rồi, cõi lòng thiện lương thiệt đau đớn thay …
ừm, mặc dù đã muộn mong mọi người ăn Nguyên tiêu thật là vui nha ~~~