Hoành Nghị yên lặng chờ, cho tới khi trăng vằng vặc trên bầu trời, rải ánh sáng xuống mặt đất; cho tới khi tiếng khóc nhỏ dần, chỉ còn lại nghẹn ngào âm ỉ. Hắn thở dài một tiếng rồi cất lời khuyên nhủ Nhiễm Duyệt: “Được rồi, về đi thôi.”
Nhiễm Duyệt lau nước mắt, nhỏ nhẹ đáp lại sau đó đứng lên. Nào ngờ lúc đứng dậy, nàng quên trên đầu mình là vách đá, cứ thế va thẳng vào.
Nghe tiếng nàng kêu thảm thiết, Hoành Nghị vội vươn tay ra xoa đầu cho nàng, “Sao lại vô ý vậy? Phải rồi, ai bảo ngồi không đúng chỗ, người lớn ngần này còn chui vào trong cái hốc bé tí!”
Nhiễm Duyệt nghe vậy, không khỏi tủi thân, nước mắt lại tuôn.
Hoành Nghị trông thấy lập tức sửa lời: “Thôi nào, thôi nào, ta không nói, không nói nữa.” Hắn cười bất đắc dĩ, chỉ biết dặn dò, “Hôm nay khóc rồi, đau rồi, muội cũng nên dằn lòng lại. Từ nay về sau đừng để sư huynh Ninh Sơ của muội phải lo lắng nữa. Lần này là anh ta tới nhờ ta tìm muội đấy. Về phía Trấn Minh đàn chủ, muội nên bớt hành xử nóng nảy. Muội ấy, đánh không lại còn cố chấp đối cứng với cô ấy, ta hỏi muội mượn ai lá gan to vậy?”
Nhiễm Duyệt không phục, nghẹn ngào phản bác: “Không phải đánh không lại.”
“Vừa thắng được Kiếm thị Cức Thiên phủ đã khiến muội kiêu ngạo thế sao. Ta nói muội này, Trấn Minh đàn chủ không phải hạng tầm thường đâu. Muội biết đó, cô ấy không xuất thân từ Linh Túc cung, mà là tán tu tự luyện thành Linh ky, còn triệu hồi được Thần tôn – và vị Thần tôn kia cũng không tới từ hồ Túc Tinh. Trước khi vào môn phái, cô ấy nổi tiếng thiên hạ vì khả năng chém giết yêu ma. Nhân vật đình đám nhường này, há có thể bị khiêu khích bởi một cô nhóc non nớt như muội? Hơn nữa, muội còn không hề để ý tới tình trạng của Thần Tiêu. Lúc cậu ấy là Thần Tôn thì còn có khả năng đánh một trận. Giờ cậu ấy mang thân phàm, muội còn kéo người ta làm bậy, sao được chứ?” Hoành Nghị vừa cất lời đã không kìm được phê bình Nhiễm Duyệt.
Nhiễm Duyệt càng không phục nhưng nghe hắn nhắc tới Thần Tiêu, tất cả lời phản bác đều nghẹn trong cổ họng. Nàng cúi thấp đầu, thì thào: “…Ta biết.”
Giọng nàng nhỏ, Hoành Nghị không nghe rõ, “Sao cơ?”
“Ta biết ta sai rồi…” Nhiễm Duyệt cất lời nghe vô cùng chán nản, “Khi còn phải chịu một chiêu cuối cùng của Việt Vô Kỳ, huynh ấy nói với ta, bảo ta giải trừ lá chắn, lùi về sau lưng huynh ấy. Kết quả xấu nhất chỉ là Kim Nhụy bị hủy thôi. Chặn được nốt chiêu đó, ta sẽ thắng.” Nàng nói tới đây, giọng chuyển nghẹn ngào, “Cái gì mà “Chỉ là” chứ, rõ là tan xương nát thịt đấy. Khi đó ta tự hỏi mình, tại sao chỉ vì cảm xúc nhất thời mà đi tới nông nỗi này? Thắng được thì sao? Phải đổi lấy bằng sự hy sinh lớn nhường vậy, rốt cuộc được cái gì?… Sau đó Việt Vô Kỳ mắng ta, rằng ta ép tiểu Yến tan thành cát bụi, rồi sẽ có ngày tới lượt Thần Tiêu. Vậy mà một câu phản bác ta cũng không nói nổi, bởi vì sự thực là vậy… Ta chính là chủ nhân kém cỏi nhất cõi đời này…”
Hoành Nghị nghe xong, trầm mặc một lúc rồi hỏi ngược lại: “Cho nên?”
Nhiễm Duyệt ngơ ngác không hiểu câu hỏi của hắn, giương đôi mắt rưng rưng nhìn hắn.
“Đã biết mình kém cỏi thì phải thay đổi chứ!” Hoành Nghị thúc giục, “Đường còn dài lắm.”
Nhiễm Duyệt nhìn hắn, cuối cùng cũng có thể nhoẻn cười. Nàng giơ tay quệt nước mắt, cất cao giọng hô: “Ta về.”
Hoành Nghị mỉm cười theo, còn cố tình hỏi nàng: “Trời tối rồi, không dám đi đường đêm hả? Ta đưa muội đi nhé?”
Nhiễm Duyệt hừ một tiếng, làm mặt quỷ với hắn rồi chạy đi.
Hoành Nghị nhìn theo hướng nàng đi, xoa bóp eo hông mình, than thở, “Aiz, mệt quá.”
…
Sau khi trở về, Nhiễm Duyệt định tìm Ninh Sơ nói lời xin lỗi lại thấy phòng anh ta không có ánh đèn, ắt hẳn có liên quan tới chiến dịch tiếp viện rồi. Ninh Sơ đã sớm rời đi cùng Ngọc Điệt chân nhân. Nàng không khỏi ảo não, thêm vào đó là cảm giác mất mát, cuối cùng vẫn không thể làm gì, đành chờ sư huynh quay lại xin lỗi người ta cho tử tế mới được.
Nàng xoay người quay về phòng mình, đột nhiên ý thức được một chuyện: Không chỉ có phòng Ninh Sơ, cả nơi này không có phòng nào sáng đèn.
Cho nên, Thần Tiêu…
Tim Nhiễm Duyệt đập thình thịch, nàng cuống quýt đi lên đẩy cửa phòng Thần Tiêu, gọi chàng. Trong nhà tối đen như mực, chẳng có tiếng ai đáp. Nàng không dám đoán bừa, châm lửa đèn, tìm khắp trong ngoài phòng. Sau đó nàng tới phòng mình xác nhận lại. Chắc chắn chàng thực sự không ở đây, lòng nàng chìm sâu trong nặng nề.
Hay là, vẫn ở ngoài quảng trường? Đúng rồi, trước kia chính là vậy, nếu nàng không nói gì, chàng sẽ không cử động.
Nhất thời, cảm giác áy náy trào dâng khiến nàng khó thở, Nhiễm Duyệt hoang mang, rối loạn chạy ra đại điện.
Phòng đệ tử ngay sau đại điện, chỉ cần vòng ra trước một lát thôi.
Trời tối, ánh trăng bàng bạc, cả quảng trường như bị phủ trong sương giá, rực rỡ lấp lánh mờ ảo. Nhưng quảng trường lớn như vậy lại không một bóng người. Nhiễm Duyệt chỉ cảm thấy tim mình như bị chìm trong sương giá, lạnh tới run rẩy. Tiền căn hậu quả, quá nhiều đau đớn khiến nàng không khỏi nghĩ tới một nơi —
Hồ Túc Tinh.
~~~
Hồ Túc Tinh, giao giới giữa hiện thế và thế giới bên kia. Linh hồn người chết, nếu còn chấp niệm với hiện thế sẽ bị Linh ky thu hút, hiện thân trong hồ, hóa thành “Chiến linh”. Khi Linh ky tiêu tán, Chiến linh sẽ trở lại hồ Túc Tinh. Nếu ngày sau có Linh ky tương hợp có thể tiếp tục được gọi lên.
Nếu Chiến linh tự hủy đi Linh ky, hậu quả sẽ khác hẳn. Từ ngày Linh ky kết thành, tất cả đều được nắm trong tay chủ nhân. Với năng lực của Chiến linh không thể nào cắt đứt Linh ky. Nếu vẫn quyết tâm rứt bỏ chỉ có cách trầm người xuống hồ Túc Tinh, mượn lực từ thế giới bên kia tồn tại trong hồ mới có thể thành công. Nhưng chính chiến linh đó dưới luồng lực kia sẽ tan thành cát bụi.
Từ khi Linh Túc cung lập phái tới nay chưa từng có Chiến linh tự hủy Linh ky. Một, vì tất cả Chiến linh đều có chấp niệm với hiện thế, sao có thể tự đi hủy diệt chính mình. Hai, vì thường ngày Chiến linh đều ở trong Linh phữu, không có lệnh của chủ nhân, tuyệt không thể tự tiện hành động. Đừng nói tới việc tự đoạn Linh ky, ngay cả việc tới gần hồ Túc Tinh cũng là chuyện không thể.
Vậy mà dưới tất cả những điều không thể kia, nàng đã vĩnh viễn mất đi người thiếu niên ấy …
Đường tới hồ Túc Tinh không hề quanh co, dưới chân là lớp đá xanh bằng phẳng trơn bóng, chỉ có trong khe hở mới dính chút rêu.
Đêm hôm đó, là ánh trăng thế nào nhỉ? Chàng trai bước trên đoạn đường này mang tâm tình ra sao? Có từng dù chỉ là trong chớp mắt, cậu nghĩ tới việc quay đầu? Còn nay, chàng Thần tôn dịu dàng hết mực có phải cũng chọn một con đường y hệt? Có phải cho dù nàng làm hết mọi cách giữ lại, những điều nàng yêu đều bỏ nàng mà đi?
Nhiễm Duyệt đi rất nhanh, càng lúc càng nhanh, từ chạy chậm thoắt biến thành chạy nhanh hết mức có thể. Tâm trí rơi vào khoảng không ngợp trong bi thương. Trong thoáng chốc, nàng không biết thứ mình truy tìm là Thần Tiêu, là Yến Hoàn hay là khoảng thời gian vĩnh viễn chẳng thể trở về.
Giữa cơn hỗn loạn, hồ Túc Tinh đã gần ngay trước mắt. Nhiễm Duyệt ngơ ngẩn bước lên trước, không ngờ có hai người bay xuống, chặn đường nàng.
“Càn rỡ!” Người tới mắng, “Lại dám xông vào hồ Túc Tinh!”
Chìm trong kinh hoảng, Nhiễm Duyệt tỉnh táo lại. Hai người trước mặt, nàng không nhận ra. Nhưng xem cách ăn mặc, ắt hẳn là đệ tử Trấn Minh đàn. Nàng phỏng đoán tuổi tác hai người rồi cung kính thưa, “Nhị vị sư huynh có thể cho ta đi qua không?”
“Cung chủ có lệnh, tự tiện xông vào hồ Túc Tinh, xử theo cung quy.” Vị đệ tử vừa mắng nàng nghiêm nghị nói.
Hồ Túc Tinh tuy là thánh địa của môn phái nhưng chưa bao giờ cấm đệ tử ra vào. Nhiễm Duyệt thoạt không hiểu, đang tính hỏi thăm chợt nghe vị đệ tử khác mở miệng, cười mỉa: “Khoan đã, đây chẳng phải là kẻ gây ra việc hồ Túc Tinh bị cấm sao? Hay là vì khó khăn lắm mới hy sinh Chiến linh của mình đổi được Thần tôn, ngờ đâu Thần tôn bị biến thành người phàm cho nên lại tới triệu hồi tiếp sao?”
Người nói tuy cười nhưng giọng điệu chỉ có chế giễu, nghe thật khó chịu. Nhiễm Duyệt đương nhiên biết điều đó nhưng nàng không phản bác. Xét tới việc Việt Vô Kỳ đối xử với nàng không tốt, thái độ của đệ tử cô ta thế này cũng không lấy gì làm kỳ lạ. Thị phi đúng sai đã có môn phái phán định, cần gì tốn công đối chọi gay gắt. Giờ tìm được Thần Tiêu mới là điều cần kíp nhất. Nàng ngẫm lại những thứ vừa nghe được, bèn hỏi: “Nhị vị sư huynh canh giữ ở đây, nói thế chưa từng có ai bước qua được nơi này đúng không?”
Lời này nghe khá lạ, hai người kia liếc nhau rồi để vị đệ tử miệng cười kia trả lời: “Đương nhiên.” Hắn vừa nói vừa đi tới trước mặt Nhiễm Duyệt, “Thật ra ngoại trừ ngươi thì chẳng có ai đến cả. Sau khi ngươi đổi được Thần tôn, cung chủ lo các đệ tử khác sẽ làm theo mà hy sinh chiến linh của mình đổi người mới nên mới ra lệnh cấm này. Nhưng trong bổn môn, làm sao lại có nhiều đệ tử xấu xa như vậy được?”
Nhiễm Duyệt cảm thấy hai mắt đau nhức, tưởng chừng sắp rơi lệ. Nàng vội cúi đầu hành lễ hòng che giấu, cố nén tiếng nức nở nghẹn ngào, nói một tiếng cám ơn rồi xoay người rời đi.
Cho dù thế nào, biết được Thần Tiêu không hề tới, đã đủ rồi….
Nàng dừng bước, ngẩng đầu, cố nén nước mắt vào trong. Hôm nay đã khóc quá nhiều, không nên tiếp tục rơi nước mắt vì những thứ vô vị này nữa. Nàng vỗ vỗ hai má, cố nhoẻn một nụ cười, tự mình nhủ lòng. Sau một phen tự động viên bản thân, nàng mới tiếp tục bước đi.
Nhưng nếu không tới hồ Túc Tinh thì chàng có thể đi đâu? Hay là bị ai gọi đi? Trong môn phái, trừ Ninh Sơ và Hoành Nghị, chàng chẳng quen ai, sẽ có ai tới tìm chàng được? Lẽ nào là Việt Vô Kỳ? Vì không thể chấp nhận cho nên vẫn quyết tuyệt hủy diệt Thần Tang Kim Nhụy trong cơ thể chàng?….
Nhất thời, trong đầu nàng chỉ có những ý niệm chưa thành hình, khiến cho những bi thương, khổ sở đều bị vứt lại phía sau, chỉ còn lo âu, sợ hãi.
Vẫn nên tìm ai đó hỏi xem mới được!
Nàng không dám chậm trễ, lại chạy chậm. Nhưng không biết có phải do trận so tài ban sáng đã tiêu hao hết thể lực, hay vì tinh thần ưu tư xốc nổi quá độ, hoặc giả do cả ngày chưa ăn uống mà cơ thể mệt mỏi chẳng có sức, hai chân càng lúc càng nặng nề, hơi thở và nhịp tim bắt đầu rối loạn, cảm giác trĩu nặng lan dần khắp toàn thân, làm nàng vô lực. Cuối cùng nàng đành dừng lại, chống vào cây đại thụ bên đường, thở hổn hển.
Đã vào chớm thu, gió đêm se lạnh. Vì chạy nhanh toát mồ hôi, sau đó gió lạnh thổi tới, cảm giác rét lạnh khiến Nhiễm Duyệt khẽ run. Nàng nhắm mắt, hít một hơi giữ vững cơ thể, ai ngờ người nàng ngoặt chuyển, đổ vào thân cây.
Ngay cả đứng vững cũng không thể sao?
Nàng cười tự giễu, từ từ đứng thẳng dậy, cố tiến về phía trước chợt nghe thấy có tiếng ai dịu dàng gọi:
“Chủ thượng!”
Vào khoảnh khắc đó, tiếng gọi nhẹ tới mức khó thể nào nghe rõ. Nhiễm Duyệt thoáng chần chừ rồi mới ngẩng đầu lên.
Trên con đường dài lát đá xanh, có ai từ tốn bước tới. Người đó đến trước mặt nàng, khoác ánh trăng bạc lên người khiến cho cả thân hình trông mờ ảo tựa như không có thật. Cho tới khi chàng đưa tay ra, đỡ lấy vai nàng, cảm giác ấm áp từ bàn tay truyền tới, nàng mới có thể chứng thực chàng là thật. Cảm xúc an tâm và chân thực khiến nàng sực mềm yếu không chịu nổi. Nàng tùy theo sự mệt mỏi của mình, thuận thế dựa vào vai chàng, tay nắm vạt áo trước của chàng, than phiền: “Đã đi đâu?”
Thần Tiêu thấy nàng vậy không khỏi lo lắng, nghe nàng hỏi lập tức thành thật đáp lời: “Tới Diễn Võ trường luyện kiếm, sau đó ra sau núi xối nước mát… Chủ thượng tìm ta sao?”
Luyện kiếm, xối nước … hình như đã từng nghe rồi.
Nhiễm Duyệt vùi đầu vào hõm vai chàng, khàn giọng trách: “Quá muộn….”
Thần Tiêu cho là mình về muộn khiến nàng không vui, bèn vội vàng giải thích: “Sáng nay vì ta vô năng mới khiến chủ thượng bị thua một chiêu cuối. Nay Linh ky bị cản, việc ta làm được chỉ có luyện kiếm. Căn cơ ta quá kém, nếu muốn tiến bộ chỉ còn cách chăm chỉ luyện tập nên mới về muộn như vậy…” Chàng nói tới đây, nhớ ra điều gì, sợ sệt cất lời, “Ta vừa về, thấy chủ thượng không có trong phòng, trời lại tối nên mới … Chủ thượng muốn yên tĩnh một mình, có phải ta đã quấy rầy —”
Chàng còn chưa nói xong, Nhiễm Duyệt đã buông vạt áo trước của chàng ra mà giang tay ôm chặt lấy chàng.
Thần Tiêu ngẩn ra, đánh rơi hết những lời chưa nói. Nàng ôm quá khẩn thiết khiến chàng thấy hơi đau. Nhưng chàng không kháng cự, càng không trốn tránh. Chàng chỉ giơ tay lên, khe khẽ vỗ về lưng nàng, nghi hoặc hỏi nàng: “Chủ thượng sao vậy?”
Nhiễm Duyệt im lặng một thoáng rồi tựa như nhận ra điều gì bèn nới lỏng lực tay, tuy vẫn một mực không buông. Nàng chần chừ, chậm chạp nói ra điều mình lo âu: “Ta tưởng huynh tới hồ Túc Tinh…”
“Hồ Túc Tinh?” Thần Tiêu nghĩ một chút là đã hiểu rõ. Chàng cười mỉm, lời nói ra cực kỳ ôn hòa, tha thiết, “Chủ thượng không cần lo lắng. Đúng như Tuyệt Trảm nói, ta mà một kẻ hèn yếu tham sống sợ chết, tuyệt không có can đảm tự đoạn Linh ky đâu.”
Những lời an ủi này nghe có đôi phần nhạo báng nhưng Thần Tiêu tuyệt không phải hạng người sẽ nhạo báng ai đó. Nhiễm Duyệt nghĩ tới đây, buông tay lùi về, nhìn thẳng vào mắt chàng, cả giận: “Gì mà tham sống sợ chết, gì mà kẻ hèn yếu hả?! Tên Tuyệt Trảm kia nói năng linh tinh, ta đã mắng hắn cho huynh rồi, sao huynh có thể nói mình như vậy?”
Thần Tiêu thấy nàng phản ứng mạnh quá, bèn cười đáp: “Tạ ơn chủ thượng bênh vực. Nhưng sự thật chính là sự thật.”
Nhiễm Duyệt sao có thể nhận câu cảm ơn này. Nàng giơ tay lên khẽ đánh vào lồng ngực chàng, nhíu mày mắng: “Đã bảo là không cho phép nói như vậy rồi.”
Thần Tiêu vẫn mỉm cười như cũ, giọng cũng vẫn ấm áp: “Tuy chủ thượng không cho phép, nhưng có một số việc ta vẫn phải nói với chủ thượng.” Chàng cúi đầu, giơ tay đặt lên tay Nhiễm Duyệt, giọng chuyển nhẹ nhuốm cảm xúc buồn bã khó thể hình dung, “Chỉ cần chủ thượng không cắt đứt Linh ky, ta sẽ vĩnh viễn không rời bỏ. Cho dù vô năng, liên lụy chủ thượng cũng tuyệt không rời bỏ. Chuyện chủ thượng muốn ta làm, dù thế nào ta cũng sẽ làm. Kiếm thuật hay đạo pháp, đều dùng hết sức…” Chàng nói tới đây, lời như tắc nghẹn, câu nói cuối, nghe chẳng khác nào tự trách, “Xin lỗi, rốt cuộc, ta vẫn kém hơn tiền bối Yến Hoàn…”
Nghe thấy hai chữ “Yến Hoàn”, Nhiễm Duyệt kinh ngạc không kịp phản ứng.
“Dẫu cho ngàn sao sáng chói cũng không lóa mắt bằng mình tiền bối…” Thần Tiêu cười nói, “Tiền bối là Chiến linh tốt nhất trên đời.”
Cho đến giờ, câu nói này, Nhiễm Duyệt không thể chịu đựng được. Nàng lại đấm vào lồng ngực Thần Tiêu, rưng rưng: “Ai cần chứ? Ở lại bên ta là được!” Nàng cố nén tiếng khóc, những cú đấm theo nỗi ưu tư mà chẳng có lực, “Ở lại bên ta, đừng bỏ rơi ta….”
Trong lời nói của Nhiễm Duyệt, phủ đầy sự cầu khẩn và khổ sở, cho dù không thấu hiểu thất tình, Thần Tiêu vẫn bị những cảm xúc này quấn lấy, thứ còn lại trong lòng là nỗi thương cảm. Mà việc chàng có thể làm, chỉ là vỗ về lưng của cô gái. Lúc chẳng biết làm gì, chàng chỉ có thể khẽ khàng khuyên nhủ: “Chủ thượng, đêm đã khuya, chúng ta về thôi.”
Nhiễm Duyệt vùi đầu vào lòng chàng, gật đầu một cái rồi nói một câu mà chính nàng cũng cảm thấy quá mềm yếu: “Không cử động nổi…”
Thần Tiêu nghe vậy, giơ tay ôm lấy nàng, xoay người trở về.
Đó là cái ôm vào lòng cực kỳ yên ổn, ngay cả nhịp bước chân cũng thả chậm vững chãi. Nhiễm Duyệt không biết cảm giác an tâm của mình từ đâu mà tới, tất cả kiên cường trong khoảnh khắc ấy đều hoàn toàn buông xuống, nàng vòng tay quanh cổ chàng, gối lên vai chàng, chẳng thèm để tâm tới con đường phía trước.
Không biết đi được bao lâu, nàng mở miệng, thầm thì nói với chàng: “Thần Tiêu, đừng bỏ rơi ta…”
Đáp lại nàng, vẫn luôn là giọng nói dịu dàng, chân thành:
“Được.”
~
Tác giả:
Chắc hẳn mọi người đã phát hiện ra, vai chính trong truyện này thích khóc nhất trong tất cả các vai chính của mình.
Tiểu Yến: ta đã nói rồi, vừa dính người lại còn hay khóc.
Hoành Nghị: Còn cực kỳ khó dỗ nữa.
Thần Tiêu:???
Trong chương này, nữ chính đã hoàn toàn vượt qua được quá khứ, từ chương sau, sẽ không còn khổ sở về chuyện này nữa!
Cho nên khóc to một trận tức là đã có thể kết thúc.
Chương sau sẽ bắt đầu “ngôn tình” hóa.
Nhất ngôn cửu đỉnh
Gào rú!!!!