Lông mi Nha Thấu run rẩy không ngừng, tâm trạng cậu chùng hẳn xuống, thấp thỏm đứng ngồi không yên.
Hắn định khai mình ra à?
Cố Dung Thời chỉ mới nói nửa câu nhưng Nha Thấu đã nghĩ đến trường hợp xấu nhất theo thói quen, cho nên lúc này cậu đã bắt đầu cân nhắc xem sau khi bị Cố Dung Thời vạch ra, mình nên làm gì thì nhìn mới giống tiểu thiếu gia ngang ngược.
Trong lòng mỗi lúc càng căng thẳng khiến cậu vô thức túm chặt mép quần của mình.
Người chơi kia kích động, lập tức bổ nhào đến trước mặt Cố Dung Thời: "Vậy anh nói đi! Mau nói xem kẻ đó là ai!"
Cố Dung Thời miễn cưỡng liếc y một cái, chậm chạp nói nốt câu: "Nhưng không rõ."
Lần này không chỉ người chơi tân thủ kia sửng sốt mà ngay cả Nha Thấu cũng vậy.
Người chơi tân thủ nọ rõ ràng không tin: "Có phải anh không muốn nói cho tôi biết đúng không! Anh biết tờ nội quy kia quan trọng thế nào không hả?"
"Nếu cậu cảm thấy nửa số nội quy kia quan trọng đến thế, vậy tại sao tối qua không mang về phòng?" Cố Dung Thời ngắt lời y, giọng khàn khàn như thể đêm qua không ngủ.
"Tôi, chẳng phải vì tôi thấy mọi người cũng không mang về à?" Người chơi tân thủ bị hỏi vặn lại nên ráng nói cho xong.
Cố Dung Thời bình tĩnh lên tiếng: "Vậy tại sao bọn họ không làm ầm lên?"
"Nói cho cậu biết thì sao? Đi tìm người ta báo thù à? Hay giết người ta luôn?"
Từng lời Cố Dung Thời nói ra không công khai thì cũng ngầm móc mỉa người chơi nọ, ném y vào trong một cái hố khác, hơn nữa theo một nghĩa nào đó thì hắn cũng đã gạt Nha Thấu ra ngoài.
Đang lúc mờ mịt, hình như Nha Thấu nghe thấy tiếng thông báo tiến độ nhiệm vụ của mình.
Cậu mở bảng nhiệm vụ ra, nhiệm vụ cá nhân 2 biến thành:
【Nhiệm vụ 2: Khiến người chơi Cố Dung Thời mặc cho ngài sử dụng dưới tình huống chưa bại lộ thân phận (35%).】
【Đã đạt thành tựu 'Được nhân vật mục tiêu bao che'.】
Phương Chí thờ ơ ngẩng đầu nhìn thoáng qua Nha Thấu đang ngơ ngác há miệng bên cạnh, khó chịu khịt mũi, hắn ném quyển sách trên tay xuống bàn phát ra tiếng "rầm" rõ to.
Cuối cùng cũng khiến Nha Thấu chú ý, cậu nghiêng đầu nhìn sang Phương Chí tỏ vẻ không hiểu gì, cái nhìn kia càng làm cho Phương Chí bực thêm.
Đã đến giờ vào học nhưng tiếng chuông lại không vang lên như thường lệ, thay vào đó là tiếng xẹt xẹt truyền đến từ cái loa trong lớp, chừng vài giây sau có một giọng nói già nua vang lên: "Các em học sinh, vui lòng ra sân vận động tập trung."
Âm thanh phát ra từ cái loa kém chất lượng kia không rõ ràng lắm, nghe giống như trong miệng người nói đang ngậm thứ gì đó, hơn nữa thỉnh thoảng còn lẫn cả những tiếng nhai rồm rộp khiến người ta rợn tóc gáy.
Sau khi lặp lại ba lần, NPC ở đây bắt đầu đứng dậy đi ra ngoài, ngay cả Phương Chí cũng đứng lên, Nha Thấu bèn theo sát hắn.
Phương Chí đi thong thả từng bước phía trước cậu.
Nha Thấu không hiểu tại sao đang trong giờ tự học lại phải ra sân vận động nên đành phải yên lặng theo sau Phương Chí, định xem hắn làm gì thì mình làm theo như thế.
Phương Chí rõ ràng rất thích Nha Thấu theo sát mình như cái đuôi nhỏ này, thậm chí hắn còn đứng tại chỗ một lúc để chờ Nha Thấu đi cùng.
"Nha Thấu."
Nghe thấy có người gọi mình, Nha Thấu quay người lại, thấy Cố Dung Thời đang đi về phía mình.
Cố Dung Thời vừa ngước mắt đã bắt gặp sắc mặt âm u của Phương Chí, hắn khẽ cau mày, sau đó cúi đầu lấy ra một ngôi sao phát sáng đặt vào tay Nha Thấu: "Xin lỗi vì chuyện hôm qua."
"Đây là quà xin lỗi của tôi."
Ngôi sao màu vàng tựa như có sinh mạng, tỏa sáng lấp lánh trong lòng bàn tay Nha Thấu. Ánh sáng của nó chẳng những không chói mắt mà còn vô cùng dịu nhẹ, nhìn kỹ còn có thể thấy dải Ngân hà đang chuyển động bên trong.
Rất đẹp, cũng rất xứng với thiếu niên xinh đẹp như nó.
【Nhiệm vụ 2: Khiến người chơi Cố Dung Thời mặc cho ngài sử dụng dưới tình huống chưa bại lộ thân phận (60%).】
【Đã đạt thành tựu 'Được nhân vật mua tiêu tặng quà'.】
"Gặp lại trên sân vận động nhé." Dứt lời, Cố Dung Thời cất bước đi về phía sân vân động.
Có điều lúc đi ngang qua Phương Chí, hắn còn cố ý đi chậm lại: "À, đừng nói mà không làm, cơ hội chỉ dành cho người có sự chuẩn bị."
Nha Thấu không nghe thấy hai người kia đang nói gì, vẻ mặt ngơ ngác mà cầm ngôi sao trong tay, hồi lâu sau mới "nha" một tiếng.
Ban đầu cậu nghĩ đây là nhiệm vụ khó nhằn nhất, sao vô tình lại đạt đến 60% rồi?
Trong khi cậu còn đang suy nghĩ, phía sau lưng đã truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
Nha Thấu ngửa đầu lên trông thấy Phương Chí đứng bên cạnh mình. Vẻ mặt của hắn hiện giờ tràn đầy lửa giận với Cố Dung Thời, giọng nói lạnh lùng: "Không được nhận ngôi sao này!"
Đây là câu đầu tiên Phương Chí nói với cậu kể từ chiều hôm qua, nhưng mà Nha Thấy thấy khá thích ngôi sao này.
"Anh ta nói đây là quà xin lỗi tối qua, sao lại không được nhận?"
Ai ngờ nghe xong lời này, Phương Chí lập tức bùng nổ, giọng cao vút lên: "Tối qua hai người còn gặp nhau nữa!?"
"Anh bắt trọng điểm kiểu gì đó!" Nha Thấu nhăn mặt: "Ai bảo chiều qua anh không ở đây! Đã thế hôm nay còn bơ tôi!"
Cho nên tên người chơi kia đã lợi dụng lúc hắn không ở đây.
Sau khi đưa ra kết luận, sắc mặt Phương Chí sầm xuống, bực bội vò tóc mình: "Làm gì có người chơi nào lại chủ động tặng quà cho NPC, sao cậu biết hắn không có toan tính gì?"
Vừa nghĩ tới chuyện có người muốn chạm vào đồ của mình, trong lòng Phương Chí càng u ám, hắn chửi thầm một câu: "Lẽ ra đêm qua phải giải quyết hết bọn chúng mới đúng."
Hắn tỏ ra rất khó chịu với Cố Dung Thời, mà Cố Dung Thời là người chơi...
Nha Thấu nghe vậy thì đứng lại: "Anh ghét người chơi lắm à?"
"Nói thừa."
Nhận được câu trả lời chắc chắn, lòng Nha Thấu lạnh ngắt, giọng hơi chần chừ: "Vậy nếu anh phát hiện ra NPC nào đó là người chơi đóng giả, anh sẽ làm gì?"
Phương Chí phủ định: "Người chơi không thể nào trà trộn vào được."
"Ý tôi là nếu."
Phương Chí híp mắt: "Vậy thì giết chết."
"..."
Nha Thấu tê cả da đầu, suýt nữa không cầm nổi ngôi sao kia.
...
Trên sân vận động rất đông người, thay vì tập trung theo lớp thì mọi người đứng thành từng nhóm với nhau.
Mà đám người chơi kia hiển nhiên cũng đứng cùng một chỗ với nhau.
Từ Phong an ủi Đường Nhạc đang che mặt khóc nức nở: "Đừng khóc, không sao đâu, đây chỉ là một phó bản cấp B thôi, hãy tin anh, anh sẽ dẫn em vượt ải mà."
Nha Thấu chỉ nhìn thoáng qua rồi dời tầm mắt, giờ cậu vẫn sợ khi nghĩ đến lời Phương Chí nói nên không có tinh thần để ý đến người khác.
Hiệu trưởng của trường trung học Hồng Lâm là một người đàn ông trung niên bụng phệ.
Ông ta được người khác vịn đi lên, đôi mắt ti hí quét qua toàn bộ học sinh ở đây một lượt, ông ta lau vết dầu mỡ ở mép rồi mới cầm mic lên nói: "Chu Sư, Lý Hoa..."
Thái độ hiệu trưởng rất khác thường, gọi rất nhiều người lên nhưng lại không thông báo bất cứ chuyện gì, cứ như thể đang đọc tên món ăn vậy.
Toàn bộ người được gọi lên đều là người chơi, thậm chí còn có một người chơi cao cấp.
"Tại sao lại gọi tôi, tôi sắp chết rồi ư!?" Có người trong đám đông bắt đầu hoảng loạn.
Người chơi cao cấp kia đã gặp quá nhiều cảnh tượng tương tự rồi nên cũng thành quen: "Có khi gọi lên nhận thưởng đấy."
Nha Thấu nhìn chằm chằm vào bọn họ, phát hiện nhóm đầu tiên bị gọi lên đều nhuộm tóc đủ loại màu.
Những người chơi bị gọi lên đứng run rẩy tại chỗ, hiệu trưởng cũng không nhìn bọn họ mà lại gọi tiếp một nhóm người nữa.
Chờ sau khi toàn bộ người được gọi đi lên, số người chơi chỉ còn lại 10 người, chưa bằng một nửa số ban đầu.
Đông người nên cũng giảm bớt phần nào sự căng thẳng trong lòng người chơi. Dù sao cũng chỉ là một phó bản cấp B, mỗi ngày đều có số lần tử vong, chứ chẳng lẽ lại chết sạch được à.
Một người chơi nghĩ như vậy, trong lòng vừa thả lỏng đã thấy người đi cùng mình bị phân thây, đầu hắn rơi xuống rồi lăn đến bên cạnh chân mình.
...?
Mắt y trợn to lên, còn chưa kịp phản ứng đã cảm thấy có gì đó giống lưỡi dao cứa qua cổ mình, cảnh tượng trước mắt đột nhiên quay cuồng rồi đối diện với ánh mắt của người chơi đứng phía sau.
Hai cái xác của người chơi ngã xuống khiến cho tất cả mọi người sững sờ không kịp phản ứng.
Ánh mắt của NPC đứng bên cạnh Nha Thấu lóe lên vẻ phấn khích.
"Cuối cùng trò chơi cũng bắt đầu."