Vi Quan Hào Môn

Chương 37



Đỗ Liên Trân nhàn nhã thưởng thức trà, Lý Đào không dám thở mạnh, không khí trong phòng khách yên tĩnh lạ thường, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng chim hót trong lùm cây bên ngoài cửa sổ.





Từ nhỏ lớn lên trong hào môn, Đỗ Liên Trân đối với mỗi âm mưu quỷ kế đều hiểu rõ trong lòng, bà ta có sự gan lỳ sáng suốt cũng có thủ đoạn, chỉ cần là chuyện bà ta muốn làm, rất ít khi xuất hiện sai lầm, tuy nhiên là một người ở vị trí cao, chỉ cần không chạm đến ranh giới cuối cùng của mình, bình thường bà ta rất ít hao tổn tâm tư đi tính kế.





Lần gần đây nhất bà ta tức giận ra tay, là vào ba năm trước, tam thiếu gia trên danh nghĩa của nhà họ Tần, thực tế chỉ là cô nhi được nhận về đây nuôi dưỡng, thế mà lão gia tử lại định sau khi nó kết hôn sẽ cho nó năm phần trăm cổ phần công ty, bà ta thực sự không thể nhịn được nữa, mới ra tay loại trừ nó, mặc dù lần ngoài ý muốn kia không thể cướp đi tính mạng của Tần tam thiếu, nhưng trở thành người thực vật cũng coi như là đạt được mục dích.

Hiện tại, Nhiễm Việt xúc phạm ranh giới cuối cùng của bà ta một lần nữa, bà ta tuyệt đối không thể tha thứ.

Mặc dù Nhiễm Việt có Tần Trí Viễn làm chỗ dựa vững chắc, nhưng muốn đối phó, cũng không phải quá khó.





Đỗ Liên Trân vuốt ve cái ly bạch ngọc, cuối cùng chậm rãi mở miệng nói: "Nghe nói Kỳ Lễ con trai của Đỗ Liên Cầm có xích mích với Nhiễm Việt, loại người bụng dạ hẹp hòi này, chắc chắn có thù tất báo, ông đến tiếp xúc đi, cũng có thể nhân tiện giúp hắn một chút, dựa vào quan hệ của Tần Trí Viễn và Đỗ Liên Cầm, đến lúc nháo lên, Tần Trí Viễn nhất định sẽ khó xử."

Lý Đào ngẩn người một chút, sau đó bừng tỉnh đại ngộ, vội vàng nói: "Tôi lập tức đi xử lý ngay."





Biện pháp này của Đỗ Liên Trân không thể không nói là vô cùng giảo hoạt, bọn họ chỉ cần bỏ thêm chút sức lực, có thể đạt hiệu quả vừa chèn ép Nhiễm Việt mà còn kiềm chế được Tần Trí Viễn, thật sự là cao siêu.

Suy nghĩ một chút, Lý Đào lại nói: "Nhưng tên côn đồ Kỳ Lễ này dường như khó khống chế, tôi sợ hắn không đáng tin."

Đỗ Liên Trân hừ lạnh, "Loại người như hắn, chỉ cần cho hắn tiền là được."

Lý Đào không nhắc lại nghi vấn nữa, chỉ gật đầu nói: "Dạ hiểu."





"Vậy thì mau chóng đi làm đi, lúc này Tần Trí Viễn và Nhiễm Việt công khai quan hệ, e là đã chuẩn bị xong việc kết hôn, tôi không thể để cho Nhiễm Việt tiến vào cửa nhà họ Tần tôi, nếu không lúc đó tôi nhất định sẽ trở thành trò cười trong giới danh môn vọng tộc."

Lý Đào gật đầu thưa vâng, chẳng qua khi ông ta cúi đầu xuống, trong mắt chợt lóe qua một tia đen tối không rõ.





Nhiễm Việt xuất hiện trong tiệc họp mặt của Tần Trí Viễn và bạn bè một lần nữa, lần trước đến, cô vẫn chỉ là trợ lý của công ty giải trí, trừ Viên Khải ra những người khác đều không nóng không lạnh với cô, lần này cô xuất hiện với thân phận bạn gái của Tần Trí Viễn, lại trở thành tiêu điểm của cả phòng, nhưng cô lăn lộn trên thương trường đã nhiều năm, bình thường xã giao cũng luôn thuận buồm xuôi gió, bây giờ càng không cảm thấy khó xử.





Viên Khải là một người mê mạt chược, sớm đã dọn xong một bàn mời gọi bọn họ nhập cuộc, nhưng bởi vì Tần Trí Viễn chơi mạt chược đến mức quá nghịch thiên mà bị ghét bỏ, cho nên lần này do Nhiễm Việt ngồi vào trước bàn chơi thay anh, Tần Trí Viễn nhanh chóng chuyển ghế đến ngồi vào bên cạnh cô.

Viên Khải xào bài, nhìn hai người bọn họ, nói: "Phải nói trước, Trí Viễn chỉ có thể làm người đứng xem, không cho phép gợi ý."

Nhiễm Việt cười nói: "Anh Viên, anh yên tâm đi, kỹ thuật chơi của tôi tốt hơn anh ấy nhiều."

Viên Khải chỉ cho rằng cô đang nói đùa, vui tươi hớn hở nói: "Vậy thì phóng ngựa lại đây."





Bởi vì đây là lần đầu tiên Nhiễm Việt xuất hiện trên bàn mạt chược của bọn họ, rất nhiều người đều cảm thấy hiếu kỳ, vì vậy lần lượt vây đến xem, kết quả sau vài ván, Viên Khải có lòng muốn chết luôn rồi.





Điều này mẹ nó cũng quá tà môn rồi, Nhiễm Việt bóc mạt chược thực sự lợi hại hơn Tần Trí Viễn, hơn nữa vận may của cô còn tương đối tốt, nghĩ muốn cái gì có thể bóc ra được cái đó, quả thực là gặp quỷ.





Sau mấy vòng, Viên Khải bị đả kích đến nỗi trực tiếp ngã sấp, bất đắc dĩ phải tiếp tục chơi, thua tiền là chuyện nhỏ, mất mặt là chuyện lớn, ba đại lão gia bọn họ cư nhiên bị một cô gái nhỏ đánh đến nỗi hoa rơi nước chảy, nói ra còn không xấu hổ chết được.





Từ nay về sau, trên bàn bài của Viên Khải, Nhiễm Việt và Tần Trí Viễn giống như nhau, bị coi là nhân vật không được hoan nghênh nhất.





Sau khi bị Nhiễm Việt chèn ép, Viên Khải sớm đã thua sạch sẽ tất cả chip đánh bạc, anh không cam lòng, kéo Tần Trí Viễn và Nhiễm Việt rời khỏi bàn mạt chược, tìm nơi yên tĩnh uống rượu, nhưng một chọi hai, hiển nhiên anh cũng không có phần thắng.





Bạn bè trong cuộc vui này đều là người biết thức thời, nhìn thấy ba người tụ lại một chỗ nói chuyện phiếm, tất nhiên không ai dám đến quấy rầy bọn họ.





Nhiễm Việt rót đầy ly cho ba người, liền nghe thấy Viên Khải nói: "Tần Trí Dật bị một tiểu minh tinh mê hoặc đến đầu óc choáng váng, gần đây còn rất an phận."





Tần Trí Viễn nhếch miệng nói: "Tiểu minh tinh kia dùng thủ đoạn gì mê hoặc cậu ta, cậu còn không biết rõ sao, Tần Trí Dật chính là đang tìm đường chết, mặc dù tôi đồng ý với ông nội sẽ không động đến cậu ta, nhưng chính cậu ta muốn tìm đường chết, tôi cũng sẽ không ngăn cản."

Nhiễm Việt nghe đến đó, nhướn mày, nhưng không chen miệng vào, yên tĩnh làm người nghe.

Viên Khải lại nói, "Vậy bên phía Kỳ Lễ thì sao? Còn tiếp tục theo dõi không?"





Tần Trí Viễn gật đầu, nói: "Theo dõi tiếp đi, lo trước khỏi họa, quan hệ của tôi và Tiểu Việt công khai, chắc sẽ có rất nhiều người ngồi không yên, đặc biệt là bên Cẩm Tú Viên kia, mùa thu này, nhất định là một thời buổi rối loạn."





Viên Khải nhìn bọn họ, cười nói, "Tôi lại thật sự mong đợi phản ứng của Đỗ Liên Trân, còn nữa, hai người định lúc nào kết hôn? Bồi tiếp một cú sốc mạnh cho bà ta, bảo đảm bà ta lập tức ngồi không yên."

Tần Trí Viễn duỗi tay ôm lấy Nhiễm Việt, nói: "Chúng tôi định cuối năm kết hôn."

Nhiễm Việt lấy cùi chỏ chọt vào bên thắt lưng anh, nói: "Hình như em còn chưa đồng ý."

Tần Trí Viễn cười: "Đây là sự thật đã định, không cần phải thảo luận."





Viên Khải cũng cười theo, lại nói tiếp: "Nhiều năm giăng lưới như thế, cuối cùng cũng đến lúc thu lưới, tôi cũng có chút không thể chờ đợi."

Tần Trí Viễn thu hồi ý cười, nói với anh: "Cảm ơn cậu, Viên Khải."

Viên Khải trợn trắng mắt, nói: "Là anh em đừng nói tới mấy lời này."

Nhiễm Việt uống một ngụm rượu, thở dài nói: "Kết hôn còn bận rộn hơn bình thường như vậy sao, chi bằng không kết."

"Em yêu, em đang làm nũng sao?" Tần Trí Viễn nói xong, hôn bên tai cô một cái.

Viên Khải không nhìn nổi nữa, nâng trán nói: "Bớt show ân ái trước mặt cẩu độc thân đi!"





Dù sao Tần Trí Viễn và Nhiễm Việt cũng không phải là minh tinh nổi tiếng, giá trị tin đồn cũng không cao, tin tức liên quan đến bọn họ, nhanh chóng biến mất không để lại dấu vết, nhưng bên ngoài không nghị luận, trong tập đoàn Tần thị đề tài về hai người bọn họ vẫn đang nóng sốt, bởi vì sau khi hai người công khai quan hệ, lại nhanh chóng truyền ra tin tức hai bên đã gặp mặt người lớn trong nhà!

Công khai quan hệ là một chuyện, gặp mặt người nhà lại là một chuyện khác, đây là chuẩn bị kết hôn đấy!





Nhân viên tập đoàn đồng loạt líu lưỡi, nghĩ thầm Nhiễm Việt này sắp được bay lên đầu cành làm phượng hoàng, từ một vệ sĩ không có tiếng tăm gì đến trợ lý công ty giải trí cho tới bây giờ là phu nhân phó chủ tịch, đây tuyệt đối là phiên bản đời thực của cô bé lọ lem, quả thực đáng cảm khái.





Nói là gặp mặt người lớn trong nhà, kỳ thật cũng chính là Tần lão gia tử tự mình đến nhà họ Nhiễm thăm hỏi mẹ và cha dượng của Nhiễm Việt, bởi vì thân thể, mấy năm nay Tần lão gia tử luôn ở trong nhà, rất ít khi lộ diện bên ngoài, cũng rất ít khi rời khỏi nhà lớn Tần gia, nhưng vì chuyện hôn lễ của cháu trai lớn, ông vẫn kiên trì muốn đích thân đi một chuyến, đến cửa cầu hôn là tục lệ truyền thống không thể bỏ qua, điều này làm ba mẹ Nhiễm có chút được coi trọng mà lo sợ.





Tần lão gia tử là một ông lão cơ trí, lúc người lớn hai gia đình gặp mặt, bầu không khí vừa khách khí vừa thân thiện, cũng nhanh chóng định xong ngày tốt lành, đúng là cuối năm như Tần Trí Viễn đã dự định.





Lão gia tử uống trà, nói với mẹ Nhiễm bọn họ: "Tiểu Việt là đứa bé ngoan, cũng rất thông minh, về sau nhất định có thể giúp đỡ Tiểu Viễn quản lý tốt gia tộc."





Lão gia tử vừa nói câu này ra, lượng tin tức có chút lớn, nhưng người đang ngồi đều rất ăn ý không hỏi lại, mà nhanh chóng đổi đề tài.

Mẹ Nhiễm cười nói: "Tiểu Việt còn trẻ, cũng có lúc không hiểu chuyện, vẫn mong lão gia tử chỉ bảo con bé nhiều hơn."





Tần lão gia tử xua tay, nói: "Thông gia đừng nói lời khách sáo, hai đứa đều là đứa bé ngoan, bọn trẻ có thể kết hợp với nhau, cũng là phúc khí của chúng."





Chuyện chung thân đại sự của Nhiễm Việt cứ như vậy mơ mơ màng màng được định ra, sau khi cô và Tần Trí Viễn trở lại nhà nhỏ của hai người, còn có loại ảo giác rất không chân thực, "Chuyện này cứ như vậy định xong rồi?"

Tần Trí Viễn vừa cởi áo khoác, vừa gật đầu, nói: "Định rồi."

Nhiễm Việt chu môi, "Quá mức tiện nghi cho anh, còn chưa cầu hôn với em đâu."





Tần Trí Viễn tiện tay ném áo khoác đi, ôm eo cô bế bổng lên, Nhiễm Việt rất tự nhiên dùng hai chân kẹp chặt thắt lưng anh, cúi đầu xuống cùng anh trao đổi nụ hôn triền miên.





Tần Trí Viễn thoải mái ôm cô chậm rãi đi về phía phòng ngủ, trong phút chốc anh mở cửa phòng ra, Nhiễm Việt quay đầu lại lập tức bị tình hình bên trong dọa kêu to một tiếng, bất kể là trên bàn hay trên giường, đều bị hoa hồng phủ kín, một tầng thật dày, quả thực tựa như tạo thành một tấm thảm dày.





Tần Trí Viễn đặt cô xuống giường, trong chớp mắt Nhiễm Việt rơi vào giữa thảm hoa, cũng không biết anh từ nơi nào lấy ra một hộp trang sức, khéo léo tinh xảo, vừa nhìn chính là hộp đựng nhẫn.





Quả nhiên, sau khi anh mở hộp ra, một chiếc nhẫn bạch kim trắng sáng thuần khiết lẳng lặng nằm ở chính giữa, "Nhiễm Việt nữ sĩ, em có nguyện ý vĩnh viễn ở bên cạnh anh, cùng anh đi đến bạch đầu giai lão không?"

Không đợi anh nói xong, Nhiễm Việt gật đầu liên tục, nói: "Em nguyện ý."

Tần Trí Viễn nhịn không được cười khẽ một tiếng, lấy nhẫn ra đeo lên cho cô, "Được rồi, sau này em sẽ là người của anh."





Quả nhiên, là hai người không lãng mạn, trong cảnh tượng lãng mạn như vậy, vẫn không bị đồng hóa chút nào, Nhiễm Việt nhìn chiếc nhẫn ở ngón giữa, cười cười, nói: "Chỉ là, nhiều hoa như thế, quét dọn xong cũng rất phiền toái."





Trong nháy mắt Tần Trí Viễn dùng sức bổ nhào vào trên giường, mang chút do dự nói: "Thời điểm như này, lẽ nào không phải là đến một hồi vận động trên giường tình cảm mãnh liệt bắn ra bốn phía sao? Thảo luận chuyện quét dọn này thực sự quá mất hứng!"





Nhiễm Việt cười ha ha vài tiếng, nói: "Nhưng nếu chúng ta làm vận động trên mấy bông hoa này, sẽ đè ép hoa nát hết, lại còn nát ra nước, đến lúc đó không chỉ dính lên người chúng ta, còn dính khắp nơi trên ga giường chăn mền nữa."

Tần Trí Viễn vội vàng dùng tay ra hiệu, "Ngừng! Bây giờ chúng ta bắt đầu quét dọn chúng hết."





Vì vậy hai người hợp lực dọn tất cả số hoa trên giường xuống đất hết, một trận lăn qua lăn lại này, tình cảm mãnh liệt gì đó đều bị lăn hết sạch, hai người sóng vai nằm thẳng ở trên giường, cái gì cũng không muốn làm.

Nhiễm Việt nhìn hoa đầy phòng, hỏi anh: "Làm sao anh lại nghĩ đến chiêu này ?"

"Trì Tình cho anh chủ ý, cô ấy còn bảo phải đốt nến, nhưng anh ngại phiền toái."





Hóa ra Trì Tình này là quân sư quạt mo, Nhiễm Việt cong khóe miệng, vừa lòng thỏa mãn cười lên, "Kỳ thật không cần bày biện như vậy, em cũng sẽ đồng ý."

"Anh biết." Tần Trí Viễn nghiêng người nhìn cô, "Nhưng anh không hy vọng em bỏ qua bất kỳ một chi tiết hạnh phúc nào."

Ý cười dâng đầy mắt Nhiễm Việt, cô vươn một tay ôm lấy anh, tự mình dâng lên nụ hôn sâu nhiệt tình nhất.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv