Bệnh viện luôn là khung cảnh tồn tại cả những giọt nước mắt của sự hạnh phúc và đau thương. Những bức tường trắng, những mùi cồn, mùi thuốc khử trùng nồng nặc quanh khoang mũi, những dòng người, y tá, bác sĩ chạy đi chạy lại, những tiếng thiết bị, những tiếng máy kêu nhịp nhàng nhưng khiến lòng người càng thêm trầm mặc, lo lắng.
Ngọc Nhi bước nhanh về phía lễ tân bệnh viện, gấp gáp nói: "Cho tôi hỏi phòng của bệnh nhân bị thương do súng đạn là ở đâu?" Cô y tá đánh giá cô từ trên xuống dưới rồi mới đáp: "Xin lỗi cô, ở đây không tiếp bệnh nhân nào như vậy hết." Ngọc Nhi thoáng sững người rồi vội vàng nói: "Sao lại như vậy? Anh ấy tên Minh Toàn, là một đặc vụ cảnh sát? Tại sao lại không có ở đây cơ chứ? Phiền cô xem lại giúp tôi."
Cô y tá có vẻ khó chịu khẽ nhăn mặt lại: "Tôi đã nói là ở bệnh viện chúng tôi không có bất cứ bệnh nhân nào như vậy hết. Mời cô đi cho." Đúng lúc Ngọc Nhi đang định nổi đoá lên thì đằng sau bỗng trở nên ấm áp, có cánh tay đang khoác qua vai cô, theo sau là giọng nói ấm áp, hờ hững thường ngày: "Xin lỗi, đây là người quen của tôi, tôi sẽ dẫn cô ấy lên trên, làm phiền cô rồi."
Cô y tá nhìn anh ta với vẻ si mê, liên tục gật đầu lia lịa, còn đâu dáng vẻ hung hăng ban nãy. Ngọc Nhi quay người lại, hất tay Hoàng Long ra rồi tiến bước về phía thang máy, bỏ lại anh ta cười cợt chậm rãi đi theo sau. Dù sao cô cũng cần anh ta chỉ phõng mới tới được chỗ Minh Toàn nên cô đành nín nhịn.
Sau khi vào thang máy, Hoàng Long nhẹ nhàng bấm số tầng tám của bệnh viện rồi nói: "Tôi đã nói cô nên đi với tôi rồi mà. Bệnh viện tôi có quy định nếu điều trị cho cảnh sát đặc biệt là cảnh sát đặc nhiệm thì tuyệt đối không được tiết lộ với bên ngoài." Ngọc Nhi chả thèm nghe anh ta nói, trong lòng cô lúc này chỉ nghĩ tới an nguy của anh, làm gì còn tâm trạng quan tâm tới những chuyện khác.
Hoàng Long thấy cô không trả lời, cũng không nói thêm gì nữa, im lặng chờ thang máy. Cho tới khi thang máy phát ra tiếng *tinh* báo hiệu đã tới tầng tám, cô mới vội vã chạy ra ngoài. Hoàng Long cũng chỉ cười nhẹ rồi bước theo sau cô. Từ xa, một hàng cảnh sát đang đứng túc trực, một trong số đó nhìn về phía này rồi cũng vội vàng chạy tới.
"Ngọc Nhi, cô ở đâu mà tôi tìm mãi không được, đành phải nhờ bạn cô thông báo với cô." Khiêm vội chạy tới bên cạnh Ngọc Nhi, lo lắng hỏi. Cô cười ngượng nhìn anh ta: "Máy tôi hết pin, xin lỗi anh. Hiện tại anh ấy sao rồi?" Khiêm lúng túng nhìn cô, khuôn mặt có vẻ nghiêm trọng: "Hiện tại đội trưởng vẫn đang trong cơn nguy kịch, bác sĩ đang tiến hành phẫu thuật, vẫn chưa biết kết quả ra sao."
Lúc này Hoàng Long mới đi tới bên cạnh Ngọc Nhi, cười nhẹ nói: "Cô có cần tôi nghe ngóng hộ cô một chút không?" Khiêm nhìn anh ta với ánh mắt nghi ngờ, nhướn mày với vẻ không vui: "Anh là ai? Ai cho phép anh lên đây?" Hoàng Long không nói gì chỉ nhìn Ngọc Nhi đầy ẩn ý như đang chờ câu trả lời của cô mà bỏ ngoài tai câu hỏi đầy nghi ngờ của Khiêm.
Ngọc Nhi quay sang nhìn anh ta: "Anh có thể hỏi được sao?" Hoàng Long chỉ nhìn cô với ánh mắt như đây là điều hiển nhiên: "Cô nghĩ sao?" Nói rồi anh ta chuyển hướng đi vào phòng bên trong mà không thèm đoái hoài tới Khiêm đang nhìn anh với ánh mắt hình viên đạn.
Một lát sau, Hoàng Long đi ra thông báo tình hình vẫn chưa xác định chắc chắn, viên đạn đang ở vị trí nguy hiểm, các bác sĩ đang cố gắng gắp viên đạn ra khỏi cơ thể. Hiện tại chưa xác định rõ tỉ lệ thành công là bao nhiêu phần trăm. Nghe xong, Ngọc Nhi cũng sụp đổ, mọi lo lắng của cô dường như đang cùng nhau tấn công cơ thể khiên chân cô đứng không còn vững nữa, khuỵu xuống đất.
Hoàng Long đứng gần đó nhất nhanh nhẹn đỡ cô đứng cho vững: "Cô không cần phải lo lắng như vậy chứ?" Đúng lúc này, từ đằng xa tiếng giày cao gót đập mạnh xuống sàn nhà càng lúc càng tới gần. Minh Anh lao tới như một người đàn bà điên: "Ngọc Nhi, cô ra đây cho tôi. Chỉ vì cô mà anh ấy gặp nguy hiểm. Nếu không vì cô anh ấy sẽ không phải nhận nhiệm vụ nguy hiểm như vậy. Tôi sẽ giết chết cô." Ngọc Nhi cũng không lạ gì khi cô ta có thể lên đây vì dù sao bệnh viện cũng có quan hệ làm ăn mật thiết với gia đình cô ấy.
Thế nhưng chưa kịp phản ứng lại, Minh Anh đã lao tới giữ chặt cổ áo của cô và hét lên: "Cô chính là đồ sao chổi. Cô chết đi." Cô ta giơ cao tay định giáng xuống cho Ngọc Nhi một cái bạt tai thì chợt cánh tay bị giữ chặt, theo sau đó là giọng nói đầy ý đe doạ của Hoàng Long: "Này cô, tôi thấy cô mới là sao chổi đấy. Đừng có tùy tiện túm áo người khác như vậy. Bệnh nhân vẫn còn trong phòng cấp cứu, xin cô giữ trật tự giùm cho, không thì phiền cô ra về."
Minh Anh trừng mắt nhìn anh ta nhưng cũng không gây khó dễ nữa. Ngọc Nhi lúc này mới hoàn hồn, cô nhìn về phía Minh Anh nhẹ giọng nói: "Nếu tôi là sao chổi thì cô có chắc mình sẽ không phải là khắc tinh của anh ấy không?" Cô ta nhìn cô rồi cất tiếng: "Ít nhất từ khi ở bên cạnh tôi, anh ấy chưa từng rơi vào hoàn cảnh này."
Khiêm đến gần định ngăn hai người lại thì Ngọc Nhi bất ngờ giáng một bạt tai thật mạnh lên gương mặt Minh Anh khiến cô ta sững sờ trừng mắt nhìn cô. "Đây là cái tát trả lại những gì mẹ cô đã gây ra cho tôi. Giờ tôi và cô nước sông không phạm nước giếng, yên lặng mà sống đừng có tìm tôi gây sự. Minh Toàn là người yêu tôi và cũng là người tôi yêu, phiền cô đừng xen vào chuyện của chúng tôi."
Minh Anh đang định nổi đoá lên thì Khiêm đã kịp thời ngăn lại. Ngọc Nhi liếc qua cô ta rồi mệt mỏi ngồi xuống ghế, im lặng chờ đợi. Cô không có thời gian đi đôi co nhiều lời với cô ta, cú tát ấy dường như đã rút sạch sức lực của cô. Hoàng Long cũng nhẹ nhàng bước tới khuyên nhủ: "Cô nên vào phòng bên cạnh nghỉ ngơi một chút thì hơn, trông cô không ổn chút nào hết."
Ngọc Nhi không đáp lời chỉ nhẹ lắc đầu, cô còn không biết sống chết của anh ra sao thì làm gì còn tâm trạng mà nghĩ cho bản thân cơ chứ. Nếu được cô chỉ ước mình có thể thay anh nhận hết mọi đau đớn này mà thôi. Anh đã từng cứu cô một mạng, bây giờ cô lại chẳng thể làm gì để báo đáp lại anh.
*****
Ngồi được một lát, Ngọc Nhi thấy y tá chạy vội ra khỏi phòng thông báo: "Bệnh nhân đang bị xuất huyết nghiêm trọng, máu của bệnh viện không đủ để cung cấp, ở đây có ai có cùng nhóm máu với nạn nhân hay không?" Ngọc Nhi sốt sắng đứng dậy: "Anh ấy thuộc nhóm máu gì?" Y tá nhìn cô rồi vội vàng nói: "*Nhóm máu A."
Ngọc Nhi thất vọng cụp mắt xuống, cô biết mình thuộc **nhóm máu B nên không thể truyền máu cho anh. Cô đang lo lắng không biết làm thế nào thì chợt một giọng nam vang lên: "Lấy của tôi đi, tôi ***nhóm máu O." Ngọc Nhi quay đầu lại thì thấy Hoàng Long đang nhìn mình đầy ẩn ý. Cô vội cất lời: "Xin anh, xin anh giúp anh ấy."
(*) Nhóm máu A được đặc trưng bởi sự hiện diện của kháng nguyên A trên các tế bào hồng cầu, và kháng thể B trong huyết tương. Những người có nhóm máu A có thể an toàn hiến máu cho những người khác có cùng nhóm máu A, hoặc những người mang nhóm máu AB. Ngoài ra, những người có nhóm máu A cũng có thể nhận truyền máu từ những người cho mang nhóm máu O.
(**) Nhóm máu B được đặc trưng bởi sự hiện diện của kháng nguyên B trên tế bào hồng cầu, và kháng thể A trong huyết tương. Những người có nhóm máu B có thể an toàn hiến máu cho những người khác có cùng nhóm máu B, hoặc cho những người có nhóm máu AB. Ngoài ra, những người có máu B cũng có thể an toàn nhận truyền máu từ những người cho mang nhóm máu O.
(***) Nhóm máu O là nhóm máu phổ biến nhất. Nhóm máu O không có kháng nguyên A cũng không có kháng nguyên B trên tế bào hồng cầu, nhưng lại có cả hai kháng thể A và B trong huyết tương. Kết quả là những người có nhóm máu O chỉ có thể nhận truyền máu từ những người có cùng nhóm máu O, vì các kháng thể trong huyết tương của nó sẽ tấn công các loại khác. Tuy nhiên, những người có nhóm máu O lại có thể hiến máu cho tất cả các nhóm máu khác, vì nhóm máu O hoàn toàn không có kháng nguyên.
Hoàng Long cười nhẹ rồi nói: "Nếu tôi giúp thì tôi sẽ được gì?" Ngọc Nhi đâu còn thời gian suy nghĩ nhiều như vậy nữa, cô vội đáp: "Chỉ cần anh hiến máu cho anh ấy, anh muốn tôi làm gì trong khả năng của mình cũng được." Lời vừa dứt, Hoàng Long đã bật cười thành tiếng: "Được." Nói rồi không nhìn Ngọc Nhi, anh ta nhanh chóng đi theo y tá xét nghiệm máu và làm thủ tục.
Cứ thế thời gian lặng lẽ trôi qua, sau mười hai tiếng phẫu thuật, cuối cùng phòng cấp cứu cũng tắt đèn, các bác sĩ, y tá lần lượt đi ra. Ngọc Nhi thấy vậy vội chạy tới bên cạnh bác sĩ chính: "Bác sĩ, bệnh nhân bên trong thế nào rồi ạ?" Bác sĩ là một người đàn ông trung tuổi, ông ta nhìn Ngọc Nhi một lượt rồi lên tiếng với vẻ mệt mỏi: "Hiện tại bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch nhưng chúng tôi không thể xác định rõ bao giờ bệnh nhân sẽ tỉnh lại, có thể vài ngày hoặc một vài tháng, thậm chí là vài năm, việc này còn phụ thuộc và ý chí của anh ấy. Dù không trúng đạn ở đầu nhưng anh ấy đã bị va đập mạnh vào vô lăng của chiếc xe cộng thêm việc trúng đạn khiến cơ thể anh ấy rất suy yếu. Cú sốc từ đạn bắn có thể làm tổn thương nghiêm trọng các cơ quan nội tạng, ngay cả khi chúng không xuyên thủng bất kỳ cơ quan nào."
Nghe vậy, Ngọc Nhi chỉ biết đứng sững ở đó. Tại sao số phận có thể tàn nhẫn với cô như vậy? Cô cứ ngỡ sau khi hoàn thành nhiệm vụ, mình và anh sẽ có thể vui vẻ tận hưởng cuộc sống của riêng hai người, có thể như những cặp đôi bình thường khác thế nhưng ước mơ nhỏ bé ấy của cô lại khó thực hiện đến vậy sao? Phải mất bao lâu? Bao lâu nữa anh mới tỉnh lại?