Bên ngoài phòng cấp cứu đang sáng đèn, bố mẹ Ngọc Nhi và mấy cảnh sát đứng ngồi không yên chờ đợi kết quả. Mẹ Ngọc Nhi trông còn rất trẻ, dù đã ngoài bốn mươi tuổi nhưng ở bà vẫn toát lên vẻ đoan trang, điềm đạm, trẻ trung với khuôn mặt chữ điền phúc hậu cùng đôi mắt sắc sảo. Thế nhưng lúc này đây bà đang không ngừng run rẩy khóc đến đau lòng. Khi nghe tin con gái bị đâm, bà không thể giữ được bình tĩnh mà đặt vé máy bay đến Hội An ngay trong ngày.
Khi cả gia đình tới nơi đã hơn sáu tiếng sau sự việc nhưng Ngọc Nhi vẫn đang ở trong phòng phẫu thuật. Cảnh sát cũng thông báo tình hình với gia đình. Vết thương bị đâm của Ngọc Nhi ở vùng bụng trước, phần mạc cơ phía trước bị xuyên thủng, nguy hiểm tới tình mạng. Hiện nay, thủ thuật mở ổ bụng thăm dò sẽ được thực hiện nếu có các dấu hiệu phúc mạc hoặc bệnh nhân có thay đổi huyết động. Vì chấn thương đến các cấu trúc sau phúc mạc bên dưới nên hiện nay vẫn phải phẫu thuộc khử trùng và xử lý trạng thái xuất huyết máu.
Mẹ Ngọc Nhi không khỏi bàng hoàng trước kết quả mà khuỵu xuống đất. Bà đưa mắt nhìn những người cảnh sát đang đứng bên ngoài và nhào tới một người đàn ông trong số họ mà quát: "Các anh làm việc kiểu gì vậy? Hả? Một kẻ điên sống sờ sờ ngoài vòng pháp luật còn cầm dao đâm người ngay trong siêu thị như vậy mà có thể chấp nhận được à? Tại sao? Tại sao lại là con gái tôi? Các anh ăn tiền của nhân dân mà lại để chuyện này xảy ra ư?" Bà Hà mất bình tĩnh mà gào lên, tay chân run rẩy đấm thật mạnh vào lồng ngực người cảnh sát.
Anh cũng đứng im để bà đánh mà không ngăn cản. Mặt anh trầm ngâm, yên tĩnh đứng đó. Anh rất tự trách, một người có trách nhiệm như anh lại để sự việc xảy ra làm thương người vô tội. Anh không khỏi nhớ về nhiệm vụ lần trước, đó cũng là lần anh hối hận nhất, nó như cái gai đâm sâu trong tim anh. Lần đó, anh cùng đội của mình truy bắt một đám người bắt cóc. Do tình trạng tuyến đường không ủng hộ mà vô tình chậm trễ làm một trẻ em mất mạng. Kể từ đó anh vô cùng đau khổ và tự trách.
Ông Hoàng - bố Ngọc Nhi cũng đau lòng đỡ lấy vợ mà an ủi, trấn an. Ngọc Nhi là con một trong nhà vậy nên luôn được ông bà yêu thương, nuông chiều nhưng không vì thế mà trở nên hư hỏng, không nghe lời. Ngọc Nhi rất ngoan và hiểu chuyện, cô không bao giờ để bố mẹ phiền lòng và lớn lên cũng trở thành một cô gái trưởng thành, tri thức khiến ông bà rất tự hào.
Khi nghe con gái đề cập tới việc sẽ đi Châu Phi làm thiện nguyện ông bà cũng rất lo lắng và cũng không muốn xa con nhưng lại không ngăn cản. Chuyến đi tới Hội An này cũng vậy, vì ở trong nước nên ông bà cũng yên tâm hơn phần nào. Vậy mà lại xảy ra chuyện lớn như thế. Người làm cha làm mẹ nào lại muốn con mình rơi vào tình cảnh nguy hiểm tới tính mạng như vậy cơ chứ.
Cuối cùng, sau hơn mười tiếng phẫu thuật, Ngọc Nhi cũng được đưa ra khỏi phòng cấp cứu và chuyển tới phòng hồi sức sau mổ. Một bác sĩ đi ra và lên tiếng: "Ở đây ai là người nhà của bệnh nhân Trần Lê Ngọc Nhi?" Ông Hoàng đứng dậy và hấp tấp hỏi bác sĩ: "Bác sĩ ơi con tôi sao rồi, có nguy hiểm không hả bác sĩ." Bác sĩ ôn tồn nói: "Bệnh nhân đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm và cần phải ở lại bệnh viện theo dõi ít nhất hai tuần vì vết thương khá sâu. Mời người nhà theo tôi làm thủ tục nhập viện cho bệnh nhân."
Rốt cuộc hai ông bà cũng thở phào nhẹ nhõm. Ông Hoàng theo bác sĩ đi làm thủ tục nhập viện cho con gái còn bà Hà cũng bình tĩnh trở lại và đi vào phòng chăm sóc con.
Tới tối, Ngọc Nhi dần dần tỉnh lại. Mắt cô từ từ chuyển động nhìn một lượt căn phòng xa lạ. Thiết kế chủ đạo của phòng là màu trắng tinh khiết, phòng có máy lạnh và tivi đầy đủ, rèm cửa được mở ra, trông xa xa có ánh trăng chiếu vào trong phòng. Bố cô đang ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi, khi quay sang con gái, thấy con đã tỉnh lại, ông liền vội vàng bật dậy chạy tới thật nhanh.
Bất ngờ Ngọc Nhi giãy lên và đẩy ông ra, vơ lấy mọi thứ trên bàn ném về phía ông. Cô không la hét, không phát ra bất cứ tiếng động nào chỉ sợ hãi và hoảng loạn đề phòng đối phương. Bà Hà quay trở lại phòng thấy cảnh này không khỏi ngỡ ngàng và lập tức bấm chuông gọi bác sĩ.
Bác sĩ và y tá vội vàng chạy tới, Ngọc Nhi cuống quýt tránh né mà lùi ra phía sau, tay ôm gối. Hai y tá chạy tới định giữ tay cô tiêm thuốc an thần thì bị cô đẩy mạnh ra ngã nhào xuống đất. Tình hình hết sức hỗn loạn.
Đột nhiên ở cửa xuất hiện một bóng hình, anh vẫn mặc bộ đồ đen của cảnh sát đặc nhiệm chỉ là khăn che mặt đã được cởi ra, trên tay cầm một giỏ hoa quả. Khi nhìn thấy bóng dáng anh, Ngọc Nhi bỗng yên tĩnh trở lại, cô không ném đồ nữa mà trừng mắt nhìn anh. Anh rất cao đứng giữa đám bác sĩ trông hết sức nổi bật, ánh mắt anh ôn nhu xen một chút xót xa nhìn về phía cô.
Thế rồi một y tá đã chớp lấy thời cơ mà tiêm một mũi an thần cho cô. Ngọc Nhi dần dần thiếp đi, trước khi hôn mê cô vẫn nhìn anh, ánh mắt khoá chặt trên người anh.
Bác sĩ kiểm tra và đưa ra kết luận. Cầm kết quả trong tay bà Hà khóc nức nở. Ngọc Nhi bị rối loạn tâm lý sau chấn thương. Khi những điều khủng khiếp xảy ra, nhiều người bị ảnh hưởng lâu dài; trong một số trường hợp, những ảnh hưởng này vẫn tồn tại dai dẳng và nghiêm trọng đến mức chúng gây ra suy nhược và cấu thành một rối loạn. Nó tạo cảm giác sợ hãi, bất lực, ghê rợn cho bệnh nhân do phải trải qua sự việc quá khủng khiếp.
Bác sĩ khuyên người nhà không nên tụ tập quá đông trong phòng người bệnh do tâm lý đề phòng của bệnh nhân khi gặp nguy hiểm. Nếu bệnh nhân không muốn gặp ai vậy tốt nhất không ai nên tới gần cô ấy để cô bình ổn tâm trạng và cảm xúc. Không nên gây kích thích cho bệnh nhân để tránh việc nhớ lại những sự việc đã xảy ra.
Khi Ngọc Nhi tỉnh dậy đã là sáng hôm sau, cô vẫn ở trong căn phòng ấy và bố mẹ vẫn ở cạnh cô. Thấy cô tỉnh dậy, họ đều rất dè dặt hỏi han cô có muốn ăn gì hay uống gì không, cơ thể cảm thấy thế nào. Thế nhưng đáp lại những câu hỏi của bố mẹ là một không gian tĩnh lặng. Cô không nói chuyện chỉ nhìn bố mẹ một cách sợ hãi và đề phòng khiến bố mẹ cô vô cùng đau lòng.
Bác sĩ bảo đây là tâm lý bình thường của người bệnh sau chấn thương bởi vậy người nhà phải thật kiên trì động viên, an ủi cô đồng thời cũng cần cho bệnh nhân một không gian yên tĩnh để bình ổn cảm xúc.
*****
Mấy ngày sau, tình trạng của Ngọc Nhi vẫn không có gì tiến triển, cô vẫn không mở miệng nói chuyện với ai mà chỉ im lặng ăn uống, nghỉ ngơi. Cô rất hạn chế tiếp xúc với bác sĩ hoặc người lạ, chỉ duy nhất bố mẹ mới được vào phòng cô.
Đột nhiên một vài cảnh sát trong đội đặc nhiệm đến thăm và ngỏ ý muốn trò chuyện cùng Ngọc Nhi nhưng bị bà Hà kiên quyết từ chối. Bà cho rằng nếu gặp mặt những người này Ngọc Nhi sẽ mất bình tĩnh và lại quăng ném đồ như hôm trước. Ngoài ra thâm tâm bà cũng hết sức bài xích việc cảnh sát tới đây thăm hỏi bởi nó sẽ nhắc lại nỗi đau cho con gái bà.
Đội đặc nhiệm cũng không còn cách nào khác đành chuẩn bị ra về. Trước khi đi cũng không quên gửi hoa quả cho Ngọc Nhi. Thế nhưng khi chuẩn bị rời đi Ngọc Nhi lại bất ngờ ném đồ đạc xung quanh làm chúng rơi xuống đất vang lên những tiếng vô cùng chói tai.
Cảnh sát sững người và chạy vào ngăn cản cô. Thế nhưng hành động ấy lại càng làm cô hoảng loạn và ra sức đạp đổ mọi thứ không cho ai chạm vào mình. Lúc này, ở cửa xuất hiện một người đàn ông dẫn theo y tá và bác sĩ tới. Khi nhìn thấy anh, cô dừng mọi động tác lại, không đạp quấy, không đập phá nữa mà chỉ lẳng lặng nhìn anh.
Bất ngờ cô chạy xuống và lao về phía cửa nơi anh đứng. "Ngọc Nhi" bà Hà hô lên, tưởng cô sẽ chạy ra khỏi phòng. Thế nhưng cô dừng lại bên cạnh anh dang hai tay ôm anh thật chặt. Mọi người có mặt trong phòng đều hoảng hốt và sững sờ trước hành động này của Ngọc Nhi, bao gồm cả anh.
Anh đứng sững lại và nghi hoặc nhìn cô. Anh không quen cô, cũng chưa từng gặp cô vậy tại sao cô lại ôm anh. Một loạt câu hỏi hiện lên trong đầu anh lúc này. Thế nhưng biết cô đang gặp vấn đề về tâm lý nên anh cũng từ từ ôm cô và đưa cô trở lại giường rồi buông cô ra. Trái lại, cô không những không buông anh ra mà càng ôm chặt hơn, ánh mắt sợ hãi nhìn những đồng đội của anh ở bên cạnh.
Anh ra hiệu cho bọn họ rời đi. "Đội trưởng, về nhớ báo cáo tình hình cho anh em biết đấy nhé". Một cảnh sát cười cợt đưa mắt nhìn anh và buông ra lời trêu chọc. Bố mẹ cô thấy vậy cũng tưởng cô có tình cảm với anh chàng cảnh sát kia nên cũng đi ra.
Sau khi tất cả mọi người ra ngoài Ngọc Nhi mới từ từ buông tay khỏi người anh rồi nhìn anh chăm chú. Đây là lần đầu cô quan sát anh kĩ như thế, đôi mắt anh đen láy, ở đó có gì đó mạnh mẽ, cương trực nhưng cũng rất đỗi dịu dàng, trầm ấm. Mọi góc cạnh trên khuôn mặt anh đều hài hoà tạo cho người khác cảm giác vô cùng an toàn. Anh đã trưởng thành không còn nét ngây thơ mà hơi ương ngạch năm xưa nữa mà thay vào đó là một vẻ mạnh mẽ, cương trực.
Còn anh, anh cũng nhìn cô, cô có một đôi mắt to tròn, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp với mái tóc xoã ngang vai vàng nâu trông rất tự nhiên. Cô không phải là người xinh đẹp nhất trong số những người anh từng gặp nhưng ở cô có một nét gì đó rất đặc biệt thu hút những người xung quanh.
Hai người nhìn nhau hồi lâu, bỗng nhiên anh lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh trong phòng: "Cô quen tôi à?". Ngọc Nhi hơi sững lại vì hành động ban nãy của mình. Cô mỉm cười ngại ngùng trả lời anh: "Anh đã cứu tôi". Sau đó cô mới nhẹ giọng nói: "Cảm ơn". Đây là lần đầu cô mở miệng sau khi gặp tai nạn đó. Hai chữ đơn giản được thoát ra khỏi miệng cô một cách nhẹ nhàng. Giọng cô rất hay, rất nhẹ, rất khẽ nhưng nó như chạm tới nơi sâu nhất trong trái tim anh.
Anh tưởng cô cảm ơn anh vì đã đưa cô vào bệnh viện nên cũng không suy nghĩ nhiều. Chỉ có cô mới biết cô cảm ơn anh không chỉ vì anh đưa cô vào bệnh viện mà vì anh đã cứu cô năm tám tuổi kia.
Năm nay cô mới hai mươi hai tuổi, dáng người mảnh khảnh lại mặc một bộ đồ bệnh nhân làm cô trở nên mỏng manh, yếu đuối. Anh không nói gì chờ cô lên tiếng tiếp. Ngọc Nhi nhìn anh, lại nhìn bộ quần áo cảnh sát đặc nhiệm của anh sau đó lên tiếng hỏi: "Anh tên là gì?" Đây là câu hỏi cô đã tự đặt ra vô số lần, tên anh là gì, tên anh có hay không, liệu anh có còn nhớ cô không.
Anh đưa mắt nhìn cô khó hiểu và trả lời: "Minh Toàn". Tên anh rất hay, rất dễ nhớ, cô thầm ghi nhớ cái tên trong lòng. Cô rất sợ hãi sau vụ việc xảy ra hôm trước nhưng lại cảm thấy rất an toàn khi ở bên cạnh anh, ngửi mùi hương nam tính của anh.
*****
Hai tuần sau, tình trạng sức khoẻ của Ngọc Nhi cũng đã khá hơn. Cô xuất viện và cùng bố mẹ trở về Hà Nội. Sau lần trò chuyện đó, anh rời đi và cũng không còn tới nữa. Cô hiểu cô không là gì của anh hết, anh chỉ đơn thuần muốn hỏi thăm tình hình sức khoẻ của cô theo đúng trách nhiệm của mình mà thôi. Có lẽ bây giờ anh đang ở cùng bên vợ con của anh. Còn cô, cô cũng sẽ không gặp lại anh nữa, cũng sẽ rời khỏi thành phố cổ kính xinh đẹp này để trở về Hà Nội.
Từ nay, cô sẽ cất giấu hình bóng anh ở nơi sâu nhất, cất giấu cái tên Minh Toàn kia ở nơi không ai biết.
Đưa mắt nhìn những đám mây trôi lơ lửng ngoài trời Ngọc Nhi nhẹ nhàng thốt lên: "Tạm biệt anh, Minh Toàn."