Ánh nắng buổi sớm chiếu vào cửa sổ, phủ ánh sáng vàng nhạt lên đôi nam nữ đang say giấc tạo nên một khung cảnh ấm áp và bình yên.
Hai hàng mi dài khẽ run, mí mắt xinh đẹp mở ra để lộ con ngươi đen láy, Hạ Lam gỡ cánh tay đang ghì chặt lấy cô, vì không muốn làm anh thức giấc nên cô làm rất nhẹ, nhưng cũng tốn không ít thời gian.
Bàn chân vừa đặt xuống sàn, cô không nhịn được hít một ngụm khí lạnh, thân dưới đau như bị nghiền nát. Hạ Lam mang theo cơn đau quằn quại, chân bước vào nhà tắm.
Sau khi làm xong vệ sinh cá nhân, Hạ Lam xuống bếp làm bữa sáng cho Thiên Vĩ. Cô không thích có sự tồn tại của người ngoài trong nhà mình nên dù hoàn cảnh bây giờ so với lúc trước khá hơn nhiều, cô cũng không thuê người giúp việc, đôi khi sẽ nhờ công ty vệ sinh đến dọn dẹp nhà cửa lại một chút.
Thiên Vĩ khẽ mở mắt, thấy mọi thứ đều xa lạ, theo bản năng có chút hoảng hốt, sau đó bỗng nhớ lại sự tình tối qua, tâm trạng đang bối rối dần bĩnh tĩnh.
Anh rửa mặt, rồi ra khỏi phòng ngủ, cửa phòng vừa mở ra đã ngửi thấy hương thơm của thức ăn. Chân anh bất giác bước đến phòng bếp, hình bóng Hạ Lam đang bận rộn hiện rõ trong tầm mắt anh.
Hôm nay, cô mặc một chiếc váy dài đến đầu gối và mang tạp dề, mắt thấy những thức ăn sáng được bày trên bàn, đáy lòng anh không khỏi dâng lên một cảm giác ấm áp.
Hạ Lam cảm nhận được có người đang đứng sau lưng, biết anh đã tỉnh giấc, cô cởi tạp dề, nói:
"Anh ngồi xuống ăn đi."
Thoáng chốc, thanh âm bát đũa va chạm vang lên khắp phòng ăn.
Sau khi giải quyết xong bữa sáng, cô liền kéo anh lên xe, lập tức phóng đi.
Thiên Vĩ không nhịn được tò mò, hỏi: "Em muốn đưa anh đi đâu."
"Không đem anh đi bán."
"..."
Thiên Vĩ biết Hạ Lam lại chơi trò bí mật, cũng không hỏi nữa, an tĩnh ngồi cạnh cô.
Vài phút sau, Thiên Vĩ nhìn ngôi trường cấp ba hai người họ từng học, anh đã có được câu trả lời.
Vì hôm nay là ngày thứ bảy cho nên học sinh không phải đến trường, sân trường lúc này cực kỳ im ắng. Ánh nắng vàng phủ lên sân trường, gió thổi nhè nhẹ làm lá khẽ lay. Dù đã họ đã tốt nghiệp nhiều năm, nhưng nơi này vẫn đầy ắp sức sống của tuổi trẻ. Có thể nói đây là nơi mang lại nhiều ý nghĩa nhất đối với anh, nơi anh gặp được cô.
Hạ Lam thấy anh thất thần, liền lên tiếng: "Đi thôi."
Thiên Vĩ ngây ngốc theo Hạ Lam đến sân thượng.
Tuy nhiên, đã qua vài phút mà Hạ Lam không hề nói một lời, chỉ để lại cho anh một bóng lưng.
Thực tế, lúc này Hạ Lam đang vô cùng hồi hộp, trán đã rịn ra một tầng mồ hôi mỏng, tim đập loạn nhịp, hai tay nắm chặt lấy mép váy.
Một lát sau, Hạ Lam mới lấy ra một chiếc hộp nhỏ, mở miệng nói:
"...cùng anh..sống...làm anh hạnh...phúc.."
"..."
Đã qua vài phút nhưng Hạ Lam vẫn không thể nói được một câu hoàn chỉnh, Thiên Vĩ ngây ngốc, hoàn toàn không hiểu cô đang nói gì.
Hạ Lam thật sự muốn tát chết mình, đã dành mấy ngày trời học thuộc hết mấy câu cầu hôn, đến thời khắc quan trọng nhất thì quên sạch.
Chữ đầu tiên là gì nhỉ?
Khốn khiếp! Chí khí của cô đâu hết rồi?
Lũ đàn em mà thấy sẽ cười cho cô không ngóc đầu lên được.
Hạ Lam hít một hơi thật sâu, làm tư thế nửa quỳ trước mặt Thiên Vĩ, mở ra hộp nhẫn, bên trong chiếc hộp là một chiếc nhẫn màu bạc, phía trên được đính một viên kim cương nhỏ được thiết kế vô cùng tinh xảo, viên kim cương dưới chiếu rọi dưới ánh nắng vàng càng tăng thêm hiệu ứng kích thích thị giác, trông hết sức sống động.
Cô cố lấy lại bình tĩnh, đôi mắt nhìn vào mắt anh, dứt khoát nói một câu:
"Anh có muốn làm chồng bà không?"
"..."
Thiên Vĩ sốc đến không thể diễn tả thành lời, cả người cứng đờ. Tuy anh đã từng nghĩ đến chuyện sẽ kết hôn với cô, nhưng đây không phải là chuyện người đàn ông phải làm sao?
Trong Thiên Vĩ đang chìm trong mớ suy nghĩ hỗn độn, Hạ Lam đã gấp đến không thể chịu được, cô nắm lấy bàn tay trái anh, dứt khoát đeo nhẫn vào ngón áp út.
"Anh còn chưa nói đồng ý?" Thiên Vĩ theo bản năng thốt lên.
"Im lặng là đồng ý, anh không đồng ý bà trực tiếp cướp anh về nhà."Hạ Lam ra vẻ lưu manh, một bộ dáng lợn không sợ chết nói.
Hạ Lam thấy chiếc nhẫn nằm yên vị trên ngón tay anh, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác thành tựu.
Cầu hôn thành công rực rỡ, vậy tiếp theo cần phải làm gì nữa nhỉ?
Hạ Lam lấy sổ tay ra xem, sau đó gật gù tỏ vẻ đã hiểu.
Vì thế, Hạ Lam chuẩn bị tinh thần, đưa Thiên Vĩ đến địa điểm tiếp theo – Biệt thự của Lăng gia.
Thiên Vĩ quay sang nhìn Hạ Lam, khuyên nhủ: "Để anh nói trước với bố mẹ, em không cần gấp vậy đâu."
"Em rất gấp."
Quân Niên và Huệ Giang đã đi trước bọn họ ngàn dặm, sao cô không gấp được chứ?Phải ôm anh về nhà càng sớm càng tốt.
Hạ Lam đi ra sau xe, ôm bình rượu và vật trang sức đi vào trong, Thiên Vĩ thấy thế không khỏi ngạc nhiên. Anh có cảm giác trong lúc mình không để ý cô đã giăng sẵn cái bẫy chờ anh nhảy vào.
Trong phòng khách nhà Lăng gia, không khí giờ đây hết sức đè nén và mang theo vài phần áp lực.
Lúc này, Hạ Lam đang phải vượt qua cửa ải khó khăn nhất chính là đối mặt với vợ chồng Lăng gia.
Bà Lăng dùng ánh mắt sắc bén dò xét cô từ trên xuống dưới, hỏi:
"Lâu lắm rồi mới gặp con."
Hạ Lam biết bà không có mấy thiện cảm với mình, nhưng vẫn cố treo lên mặt một nụ cười thật tươi.
"Vâng ạ, xem ra thời gian đã bỏ quên bác rồi." Hạ Lam cố gắng lấy lòng bà.
Đáy lòng bà Lăng mềm nhũn, là phụ nữ ai cũng thích nhan sắc của mình được người khác đánh giá cao, Hạ Lam đã đánh đúng vào tâm của bà, sắc mặt bà hòa hoãn một chút, nhưng ngữ điệu vẫn đầy sự uy nghiêm.
"Con đến đây chắc không hẳn chỉ để hỏi thăm và tặng quà cho hai bác đi?"
Nghe thấy bà Lăng đã hỏi vào trọng tâm, cô cũng không muốn vòng vo nữa, mở miệng nói thẳng:
"Con muốn hỏi cưới Thiên Vĩ."
Lúc này, Lăng tổng đặt tách cà phê xuống, ông lên tiếng:
"Thiên Vĩ là con trai duy nhất của ta, nên ta không muốn thằng bé chịu ủy khuất, con hiểu chứ?"
Chỉ một câu đơn giản nhưng cũng đủ để Hạ Lam hiểu rõ ý tứ trong lời nói của ông.
Nói dễ nghe là hai người họ không xứng với nhau, khó nghe là cô đang làm bẩn anh.
Tất nhiên Thiên Vĩ cũng nghe ra được, anh muốn phản bác thì bàn tay đã bị cô nắm chặt.
Hạ Lam không vì những lời này mà tổn thương, cô hoàn toàn công nhận điều đó.
Cô không tin trên đời này thật sự có thứ tình yêu gọi là 'hoàng tử và lọ lem', đó chỉ là sự ảo tưởng của con người. Thực tế lại rất tàn khốc, người ta vẫn luôn tìm người ngang bằng hoặc hơn họ để xây dựng các mối quan hệ. Hơn nữa, xã hội đối với những người có tiền án khắc nghiệt hơn nhiều, điều này cô đã từng nếm trải.
Bất quá cô đã lường trước được cho nên mọi thứ không thành vấn đề.
"Ai cũng có sai lầm, quan trọng là họ có biết sửa lỗi hay không. Suốt khi ra tù, con ở bên ngoài lập nghiệp, bị người ta chửi mắng thậm tệ vẫn cắn răng chịu nhục, bước lên đỉnh cao thì kiêu hãnh tự hào. Con không ngừng tích góp tiền để mua nhà, mua xe. Con nghĩ con đã làm Tổ quốc và cảnh sát thất vọng đâu ạ." Hạ Lam uống một ngụm trà, rồi nói tiếp: "Quan trọng nhất là con rất giàu. Hơn nữa, con xinh đẹp và sức khỏe rất tốt, Thiên Vĩ cũng đẹp trai, đứa bé sinh ra chắc chắn cũng đẹp như bố mẹ nó. Nói chung, con tự tin có thể đáp ứng nhu cầu tiêu tiền và sinh con cho anh ấy." Hạ Lam nói vô cùng bình thản, không ngừng nói ra điểm tốt của mình.
Không chỉ vợ chồng Lăng tổng mà Thiên Vĩ cũng bị lời cô nói làm cho sững người.
Lăng tổng đưa nắm đấm lên miệng, ho khan một tiếng.
Vợ chồng Lăng tổng không biết nói gì cho phải. Những gì cô đưa ra rất có đạo lý, mà họ biết chắc cô không hề nói dối.
"Đã đến giờ ăn trưa rồi, hai đứa mau xuống dưới ăn đi."
Bà Lăng lên tiếng đánh vỡ không khí tĩnh lặng.
Có vẻ như vợ chồng họ bị ảnh hưởng không nhỏ, đối xử với cô nhẹ nhàng hơn, bữa ăn diễn ra rất hài hòa.
Lăng tổng là người ăn xong đầu tiên, mắt thấy Hạ Lam đã buông bát đũa, ông đứng dậy, nói:
"Con theo ta lên thư phòng."
"Vâng"
Hạ Lam ngoan ngoãn đi theo ông, mà tâm trạng Thiên Vĩ đang buông lỏng lập tức căng như dây đàn, anh không có tâm trạng ăn cơm nữa.
Bà Lăng thấy thế, liền quở trách con trai.
"Con ăn hết cho mẹ, bố con không ăn thịt nó đâu."
Có bạn gái đã quên bố mẹ.
Con trai gả ra ngoài như bát nước hắt đi.
Bà Lăng lườm anh một cái.
...
Tại thư phòng
Lăng tổng ngồi trên ghế da, cẩn thận quan sát Hạ Lam một hồi. Trong mắt ông bỗng chốc hiện lên một tia tán thưởng, ông cũng là người gầy dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, cay đắng gì cũng đã trải qua, nhìn cô ông thấy được hình ảnh của mình trước kia.
Ông có thể cảm nhận được, khí chất của bé đã thay đổi, trầm tĩnh và trưởng thành hơn nhiều so với trước kia, chỉ là ông vẫn cảm thấy con bé này có điều gì đó không ổn.
Sự nghi ngờ dần lên men rồi biến thành câu hỏi:
"Con đang có ý gì?"
Không sai, ông nhìn ra dã tâm ẩn hiện trong đôi mắt con bé.
Hạ Lam nghe thế thì phì cười, nói:
"Con muốn có được vị trí hiện tại của Thiên Vĩ."