Lăng phu nhân là người có ý chí kiên cường, sau khi hay tin chân mình bị gãy và bệnh trạng của chồng mình, bà không hề rơi một giọt nước mắt.
Trong suy nghĩ của bà, có khóc lóc hết nước mắt thì đôi chân bà cũng không thể lành lại và chồng cũng sẽ không tỉnh dậy.
Có lẽ vì ý chí như thế nên thuở còn trẻ mới có thể cùng Lăng tổng xây dựng sự nghiệp vững chắc.
Bà cẩn thận nghe theo lời của bác sĩ, đồng thời dành hàng giờ để luyện tập vật lý trị liệu, đêm nào cũng thức trắng đêm ngồi bên cạnh chồng.
Thiên Vĩ chứng kiến mẹ đang thực hiện những bước đi cực kỳ gian nan, tóc mai đã dán sát vào mặt, gương mặt ướt đẫm mồ hôi, con ngươi hổ phách bất chợt bùng lên một ngọn lửa nhỏ, hai tay nắm lại thật chặt đến mức nổi cả gân xanh.
“Anh đi theo tôi.”
Thiên Vĩ trầm giọng, nói với thư ký Ôn đang đứng bên cạnh.
Thư kí Ôn dạo này vừa chạy đến bệnh viện vừa phải xử lý truyện trong công ty, hắn đã mệt muốn chết rồi, nghe thấy Thiên Vĩ gọi mình, cũng không nghĩ nhiều, lập tức đi theo.
Sân thượng của bệnh viện rất rộng, ánh nắng chói chang tô một màu vàng đậm lên một không gian rộng lớn, khiến người ta không khỏi cảm thấy nóng bức, nhưng thư kí Ôn lại cảm nhận một cỗ lạnh lẽo lạ thường.
Thứ cảm giác này không phải hắn chưa từng trải qua, chỉ là nó lại xuất phát từ một người mà hắn không bao giờ ngờ đến.
Khí chất ấm áp dịu dàng thường ngày trên người Thiên Vĩ gần như không còn, chỉ còn tồn tại sự lạnh lẽo và uy nghiêm, đôi mắt anh sâu thăm thẳm, như muốn kéo người ta ngã vào trong, đi vào lối mòn không lối thoát.
Kể từ khi vụ tai nạn thảm khốc xảy ra, thiếu gia nhà hắn trở nên điềm tĩnh, ít nói hơn rất nhiều, rất giống với dáng vẻ trước kia.
Hắn cố trấn tĩnh bản thân, mở miệng nói:
“Thiếu gia, có chuyện gì sao?”
“Phiền anh điều tra lại tư liệu vụ bắt cóc vài tháng trước giúp tôi.”
Thư ký Ôn hơi giật mình.
Nhớ lại tên vượt ngục cách đây không lâu, hắn cảm thấy gã kia là người có hiềm nghi nhất.Trong vụ mại dâm đó, Lăng tổng đã kết hợp với cảnh sát, góp công truy tìm tên tội phạm. Việc gã vượt ngục sau đó quay trở lại báo thù vợ chồng Lăng tổng là điều có thể xảy ra.
Hắn thầm tự trách mình bất cẩn.
Không có Lăng tổng, mọi việc trong công ty gần như trút hết lên đầu hắn khiến đầu óc hắn rối bời, chẳng còn nghĩ ra được cái gì.
“Tôi sẽ nhanh chóng điều tra chuyện này.”
Hắn nghiêm túc nói.
“Khoan đã”
Thư kí Ôn định xoay người rời đi để tiến hành việc Thiên Vĩ nhờ hắn, chuyện nghiêm trọng liên quan đến tính mạng cấp trên, hắn không thể chừng chờ. Tuy nhiên, khi nghe anh gọi hắn, chân mới đi được vài bước đã dừng lại.
“Thiếu gia, còn có chuyện gì sao?”
Thiên Vĩ nghiêm túc nhìn hắn, một bộ dáng đầy nghiêm trang và kiên định.
Anh hơi cúi xuống, nói một câu.
“Từ này mong anh giúp đỡ.”
“Sao?”
Thư kí Ôn ngạc nhiên đến nổi sững người lại, nhất thời không tiếp thu được ý tứ của anh.
Tuy nhiên, từ sau lần đó hắn đã hoàn toàn hiểu ra. Thiên Vĩ luôn đi theo hắn để học tập, còn cả ngày nhốt mình trong thư phòng, điên cuồng nghiên cứu sách về lĩnh vực kinh tế, thứ anh không bao giờ có hứng thú.
Thậm chí, Thiên Vĩ còn mang đến một tin tức làm hắn kinh ngạc hơn.
Khi đăng ký nguyện vọng vào đại học, anh đã không do dự chọn ngành mỹ thuật, thứ mà anh theo đuổi từ bé, bây giờ lại xin đổi ngành.
Bất quá năng lực học tập và khả năng của Thiên Vĩ rất cao, chỉ trong thời gian đã hiểu về những điều cơ bản.
…
Buổi tối, thư kí Ôn đến nhà Thiên Vĩ mang theo một xấp tài liệu, hắn đi đến thư phòng, giơ tay gõ cửa.
“Mời vào.”
Hắn nghe thấy giọng nói của thiếu gia từ bên trong truyền ra, liền cầm tay nắm, mở cửa, bước vào trong.
Lúc này tuy đã hơn nửa đêm nhưng
Thiên Vĩ vẫn ngồi đó, nghiên cứu chứng khoán, nhiều ngày không ăn ngủ đủ giấc đã làm anh gầy đi trông thấy, dưới mắt còn hiện lên quầng thâm rõ rệt.
Thư ký Ôn thở dài.
Xem ra tai nạn của vợ chồng Lăng tổng đã làm thiếu gia thay đổi không ít.
Hắn biết ý tưởng của thiếu gia là thay Lăng tổng điều hành tập đoàn, một tập đoàn lớn mà lại không có người đứng đầu không khác gì rắn mất đầu.
Thiên Vĩ dời tầm mắt khỏi máy tính, nhìn sang thư ký Ôn.
Hắn cũng không muốn làm mất thời gian của Thiên Vĩ, liền nhanh chóng nói:
“Tôi đã tìm xong tài liệu vụ án lần trước.”
Hắn vừa nói vừa đi đến, đặt tài liệu lên bàn làm việc.
Thiên Vĩ gật đầu, cảm kích nói:
“Cảm ơn anh.”
“Đây là việc tôi phải làm.”
Sau khi thư ký Ôn rời khỏi, Thiên Vĩ cầm lấy tài liệu, cẩn thận xem từng trang.
Chỉ trông chốc lát, toàn thư phòng rộng lớn như chìm vào trong hầm băng, không gian mỗi lúc một nặng nè khiến người ta phải run rẩy. Đôi mắt Thiên Vĩ đỏ ngầu, bên trong con ngươi tinh xảo chỉ còn ẩn chứa sự căm hận và phẫn nộ đến cực điểm.
Thì là tên đó.
Những người anh yêu thương nhất đều do một tay hắn hãm hại.
Thù này, anh phải trả.
Thiên Vĩ nhìn vào mảnh giấy ghi chú nhỏ trên bàn, trên đó viết dòng chữ có chút man rợ.
‘LẤY MẠNG ĐỀN MẠNG, LẤY MẮT ĐỀN MẮT, LẤY CHÂN ĐỀN CHÂN…’
Khóe miệng Thiên Vĩ khẽ nhếch, tạo nên một nụ cười âm hiểm.
…
Sáng hôm sau,
Thiên Vĩ từ trên lầu bước xuống, chậm rãi ăn buổi sáng người giúp việc đã chuẩn bị sẵn.
Phong thái Thiên Vĩ lúc này đối lặp hoàn toàn với những ngày trước, anh khoác trên mình một bộ âu phục chỉnh tề, và khí chất dường như ổn trọng hơn trước, từ người anh tỏa ra một khí thế nào đó khiến người ta không dám đến gần.
Điều này rõ ràng đền mức những người xung quanh có thể dễ dàng nhận ra.
Ăn xong cơm sáng, Thiên Vĩ đứng dậy đến công ty.
“Thiếu gia, tôi vừa thấy cái này ở ngoài cổng.”
Một cô gái trẻ đột nhiên chạy vào, đem theo một chiếc hộp nhỏ.
Thiên Vĩ nhận lấy, mở nắp hộp ra, bên trong là vài tấm ảnh, cùng một tờ giấy nhỏ. Anh nhìn từng thứ một, bỗng chốc đôi mắt hơi co rụt lại.
Bên trong tấm ảnh, một thiếu nữ đang ngất lịm đi, hai tay bị trói ngược ra sau, đôi chân cũng bị trói, nhưng điều đáng sợ hơn là một đầu sợi dây được cột với một cục đá to, ánh sáng xinh đẹp, ảo mộng màu xanh dương hiện lên làn da cô.
Nhìn sơ qua là biết thiếu nữ đang sắp phải đối diện với tai họa gì.
Thiên Vĩ kích động nhào nát tấm ảnh. Khí tức điềm tĩnh ban nãy đã hóa lạnh lùng, con ngươi hổ phách tràn đầy thống khổ cùng căm hận, bàn tay nắm chặt đến nỗi móng tay ghim sâu vào da thịt.
Một lát sau, dưới cái nhìn tò mò, lo lắng của những người giúp việc, anh chỉ nói hai từ.
“Đến lúc rồi.”
* "Còn nếu có sự thiệt hại chi, thì ngươi sẽ lấy mạng đền mạng, lấy mắt đền mắt, lấy răng đền răng, lấy tai đền tai, lấy chân đền chân, lấy phỏng đền phỏng, lấy bầm đền bầm, lấy thương đền thương" là luật được trích trong sách Cựu Ước, luật ấy gọi là Lex Talionis (luật báo trả)