Hạ Lam lùi về sau, nhìn gã với một ánh mắt cảnh giác.
Giữa không gian vô cùng tĩnh lặng, giọng nói trong trẻo vang lên.
"Mày giết bà ta?"
Gã đàn ông cười trầm thấp, sau đó lên tiếng: "Không phải chỉ giết một mình bà ta."
"Tại sao?"
Hạ Lam tuyệt nhiên không dám khinh thường tên này. Thử hỏi, một người đàn bà bỏ trốn đã lâu không thấy tung tích, bây giờ thi thể của người đàn bà ấy lại có mặt ở chính ngôi nhà của bà ta, lại còn chết một cách man rợ. Chuyện này không cần nói cũng biết có bao nhiêu kỳ quái.
"Mày không đau lòng?" Gã thấy thái độ nhởn nhơ của cô, liền bật ra câu hỏi.
Đau lòng?
Hạ Lam thầm cười lạnh.
Sao cô phải đau lòng khi mà một chút tình cảm với bà ta cô cũng không có. Không phải là không có, mà là nó đã sớm bị mụ đàn bà đó phá nát.
Gã nhìn cô với ánh mắt thâm thúy, từ trong túi lấy ra một cái khăn nhỏ lau sạch con dao, lưỡi dao màu bạc dần hiện lên một cách rõ ràng.
"Mày sẽ sớm biết."
Gã vừa dứt lời, Hạ Lam đã nghe thấy hàng loạt tiếng bước chân dồn dập truyền đến, từ khắp các ngõ ngách trong nhà dần xuất hiện những người đàn ông ăn mặc kiểu dáng y hệt như gã cầm dao, từng bước tập trung trong phòng khách.
Phòng khách vốn đã chật chội giờ càng thêm ngột ngạt.
Hạ Lam thầm đếm, có khoảng 11 người. Trong đó, người đến cuối cùng lại là người làm cô chú ý nhất, vì chỉ duy nhất một mình hắn đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang, khí chất hắn khác hẳn với những gã còn lại, đó là khí chất kiêu ngạo chỉ tồn tại ở bậc đế vương, người dẫn đầu.
Và điều dễ đoán nhất là những gã còn lại chủ động nhường đường cho hắn.
Hắn cởi bỏ mũ lưỡi trai, đồng thời kéo khẩu trang xuống, gương mặt anh tuấn, yêu nghiệt lập tức bại lộ trong không gian nhỏ hẹp.
"Còn nhớ tao không?"
Đôi mắt Hạ Lam hơi co rút lại, sau đó phì cười.
"Đến chó cũng không thèm nhớ mày."
Hắn không hề lộ ra thái độ bất mãn, chỉ là đôi mắt hắn trầm xuống, hơi thở lạnh lẽo tận xương tủy toát ra.
"Không nhớ? Vậy tao sẽ bắt mày phải nhớ lại."
Quá trình luyện võ nhiều năm khiến trực giác của Hạ Lam rất nhạy, cô nhanh nhẹn lách người sang một bên, nắm đấm của tên đàn em lập tức rơi vào khoảng không.
Hạ Lam giơ chân đá vào bụng gã, tiếp đó bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy gương mặt của gã, dùng sức bóp chặt, lực đạo càng lúc càng lớn làm gã không nhịn được phát ra những tiếng rên rỉ đau đớn.
Cảm thấy xương gò má gã đã bắt đầu nứt gãy, Hạ Lam siết chặt gương mặt thô kệch trong lòng bàn tay, quăng gã lên bàn trà.
Cốc trà vì va chạm của gã mà rơi xuống tạo nên thanh âm thâm thúy.
Nhưng sau đó, gã lại đứng lên, cả người thẳng thớm như chưa hề bị tổn thương.
Trong mắt Hạ Lam hiện lên một tia ngờ vực. Lúc nãy, cô rõ ràng không hề nhẹ tay, người bình thường không phải nên đau điếng rồi sao?
Còn tên này....rốt cuộc là thế nào?
Lâm Hiên thấy thế thì khẽ cười, hai tay hắn cho vào túi quần, nhàn nhã dựa lưng vào vách tường.
"Mày tiến bộ hơn không ít, nhưng thật đáng tiếc, chậc chậc."
Hạ Lam không rảnh bận tâm đến hắn, bởi vì năm trong mười đám đàn em của hắn lại bắt đầu tấn công cô.
Càng đánh Hạ Lam càng nhận ra có điều gì đó không ổn. Cô cẩn thận quan sát từng tên một, đôi mắt bọn chúng đều đỏ ngầu một cách bất thường, bộ dạng hết sức hung hãn nhìn cô chằm chằm, như muốn xé xác cô thành trăm mảnh.
Những cú đấm trí mạng lần lượt rơi trên người Hạ Lam khiến cô không khỏi hoa mắt, chóng mặt, khóe miệng chảy máu, cả người quỳ rạp xuống đất.
Lúc này, cô mới nhận thức được lời tên chó má kia vừa nói lúc nãy. Bọn này rõ ràng là đã...chơi thuốc.
Hạ Lam giận đến phát run, gạt chân gã đứng trước mặt mình ngã xuống đất, dựa theo kinh nghiệm thực chiến tránh né từng đòn công kích của chúng, cố gắng đánh trả lại.
Nhưng lũ này căn bản không biết đau đớn là gì, thậm chí còn đánh hăng hơn, đánh đến liều mạng.
Một lát sau
Cả người Hạ Lam vô lực nằm dưới sàn nhà lạnh lẽo, hai mí mắt sưng tím, gương mặt nhỏ nhắn dính đầy máu, trán rách toạc ra. Mọi thứ trước mắt cô dần nhòa đi, không thấy được gì.
Lâm Hiên khoát tay cho người ngăn chặn đám dùng thuốc kích thích.
Bàn chân nâng cằm Hạ Lam lên, bắt cô phải nhìn thẳng vào mắt hắn.
"Giờ đã nhớ ra tao chưa?"
Hạ Lam nâng bàn tay đầy máu tươi, ngón giữa run rẩy giơ lên, cùng gương mặt tràn đầy ý cười bỡn cợt cùng khinh miệt.
"Con khốn đê tiện!"
Lâm Hiên tức điên đạp vào ngũ quan tinh xảo của Hạ Lam. Hắn có chết cũng không bao giờ quên được cái thái độ bỡn cợt, thứ hắn căm thù đến tận xương tủy, cứ như đang nhắc nhở cho hắn rằng hắn không bằng một thứ rẻ mạt.
"Dùng thuốc kích thích? Đây quả nhiên là biểu hiện của mấy thằng hèn hạ."Giọng cô lúc này vô cùng yếu ớt, nhưng vẫn biểu lộ ý tứ châm chọc.
"Tao vốn đã rất hèn hạ rồi."
Lâm Hiên đi đến trước mặt cô, hơi ngồi xuống.
"Trong thời gian ở tù, tao đã biết không ít chuyện hết sức thú vị."