"Chắc là cô không định cả cơ hội cũng không cho em thuyết trình ạ?" Trần Ý cười như không cười nhìn Đỗ Lệ Trang.
Đỗ Lệ Trang bị nhìn tới cả người khó chịu, chỉ hừ lạnh: "Tất nhiên là cho. Nhưng tôi chỉ sợ cô làm mất thời gian lớp học một cách không cần thiết thôi. Đã không làm được thì đừng cố."
"Chưa thử thì làm sao biết là không được ạ." Trần Ý yếu ớt nói.
Thấy Trần Ý đã cố chấp như vậy. Đỗ Lệ Trang chỉ đành căng da mặt: "Vậy thì động tác cô nhanh lên. Tôi không có thời gian đâu."
Trần Ý liền tự mình lắp đặt máy, chuẩn bị chiếu slide và bắt đầu. Nàng thậm chí còn mang ra một cái giá ba chân, gắn camera hướng về bản thân, phỏng chừng muốn ghi hình lại quá trình trình bày của mình.
Đám người bên dưới ồn ào không ngớt. Nhất là đám người ngồi gần Quế Quế, nói là thì thầm nhưng chẳng thà nói là đang tát nước vào mặt Trần Ý.
"Coi cô ta kìa, đúng là lì như trâu ấy! Cả cô chủ nhiệm cũng thái độ không ưa cô ta ra mặt, vậy mà vẫn ngoan cố!"
"Bài báo cáo này thành viên mỗi nhóm là hơn mười người, vậy mà chúng ta còn chật vật làm mãi không xong. Tôi không tin một mình cô ta có thể cho ra cái gì!"
"Nói không chừng là copy của nhóm khác. Nghe nói nhóm của Kiều Khả Hân đã nhắm trúng sếu đầu đỏ làm đề tài thuyết trình, nếu cô ta còn cố tình chọn trúng. Tôi không tin là ngẫu nhiên."
"Hừ, ăn cắp quen tay thôi. Nghe nói năm trước cô ta bị đuổi khỏi lớp chuyên văn là vì đạo văn mà. Một kẻ chuyên đạo nhái như vậy, lại còn thích chen chân vào chuyện của Kiều Khả Hân và Đặng Lan Vân, thật ghê tởm."
Bọn họ còn đang mồm một một hai nói chuyện. Một vài nhóm còn thản nhiên chơi cờ caro với nhau, bao gồm cả giáo viên chủ nhiệm Đỗ Lệ Trang cũng lướt điện thoại, chẳng một ai có vẻ gì là đoái hoài đến phần trình bày của Trần Ý.
Đến khi đèn trong phòng học phụt tắt, như quán tính bọn họ phải đưa mắt lên nhìn slide đang phát sáng trên bảng. Và rồi vang lên tiếng hít lạnh dồn dập, vài người nhát gan còn quẳng hết đồ đạc trong tay, hét toáng cả lên: "Má ơi!!"
Quế Quế cũng bị dọa cho tái mặt, và Đỗ Lệ Trang ngồi bên dưới cũng kinh hồn táng đảm mà run rẩy tay đánh rơi điện thoại.
Trên slide to bự là hình ảnh con cá sấu kích cỡ khủng, đang mở rộng miệng như cái bồn máu hướng về phía người xem bên dưới. Trần Ý đứng cạnh slide đáng sợ đó, hơi nghiêng đầu nhìn đám người bên dưới, ánh sáng hắt lên gương mặt nàng. Ẩn hiện như loài dã thú săn mồi chậm dần nhe hàm răng nanh sắc nhọn.
Nàng có vẻ rất lòng với phản ứng bên dưới, mỉm cười nhã nhặn: "Xin chào cô và các bạn đã tới với phần thuyết trình của mình, như các bạn đã thấy, đề tài mình lựa chọn là Cá Sấu."
Lúc chuyển qua slide tiếp theo, liền thấy một đoạn gif nhỏ một bãi cá sấu đang nằm tắm nắng buổi trưa, từng cái mồm mở rộng không có lưỡi, trông vô cùng quỷ dị đáng sợ.
Đám người bên dưới càng xem càng rợn cả da đầu, Quế Quế dẫn đầu hét ầm lên: "Cô có bị điên hay không mà lựa chọn đề tài này vậy hả!!?"
"Ồ lớp trưởng Quế Quế. Cắt ngang phần trình bày của người khác như vậy thì không lịch sự lắm đâu." Trần Ý cười không đạt tới đuôi mắt: "Nói đi cũng nói lại, thầy tổng phụ trách ngày hôm đó nhắc nhở chúng ta phải tham quan toàn bộ Thảo Cầm Viên, không lý nào cô lại chưa từng đi qua dãy chuồng bò sát đi? Sao bất ngờ tới vậy đây, hửm?"
Quế Quế tất nhiên là không muốn đến một nơi đáng sợ như vậy. Đối diện với câu hỏi của Trần Ý, bèn lựa chọn ngậm miệng. Cô ta thân là lớp trưởng, lại không làm đúng luật giáo viên đã giao, nói ra thế nào cũng là bản thân đuối lý. Chết tiệt, con ả Trần Ý này chỉ khiến người muốn xé nát mồm ả!
Bước đệm nhỏ qua đi, Trần Ý ngẩng cao đầu tự tin bắt đầu đi vào phần trình bày chi tiết của mình. Suốt quá trình báo cáo liên tục suốt hai mươi lăm phút, nàng một mình cân hết, không nhìn tài liệu, không hớp một ngụm nước mà giọng nói đều đều không thay đổi.
Phần trình bày của nàng không chỉ lựa chọn từ ngữ đơn giản dễ hiểu, mà còn lựa chọn được những hình ảnh minh họa, video cực kỳ đặc sắc, khiến người nghe chỉ cần nhìn slide kết hợp lắng nghe liền hiểu hết mười mươi. Đã vậy phong cách trên slide của nàng trông thế nào cũng chuyên nghiệp hơn những nhóm còn lại. Nhanh chóng khiến đám người kia bị cuốn hút.
Nhưng càng lôi cuốn thì trải nghiệm hai mươi lăm phút này càng kinh hoàng với lớp B5. Bởi vì học sinh cấp ba sẽ tương đối thích những động vật nhỏ đáng yêu, Trần Ý lại lựa chọn một con vật đáng sợ như vậy. Thật sự khiến người ta nổi hết da gà. Càng huống hồ, Trần Ý còn rất tập trung vào khâu phân tích tập quán săn mồi của cá sấu, nhìn những hình ảnh trên slide, bọn họ nghĩ rằng mình đang xem phim kinh dị phong cách fresh.
"Nguyên nhân tôi lựa chọn cá sấu không phải vì nó đại diện cho lớp bò sát, mà một lý do sâu xa khác, hẳn các bạn cũng biết cá sấu là loài vật tồn tại tương đương thời hoàng kim của khủng long tới nay. Vì vậy trên cơ thể loài này vẫn còn tồn tại một số dấu vết của động vật tiền sử, quả thực rất đáng để chúng ta tìm hiểu."
"Các bạn vui lòng nhìn lên slide để nhìn thấy rõ hơn. Cá sấu có bộ hàm cực khỏe và hàm răng sắc nhọn để có thể xé xác con mồi, tốc độ của nó cũng tương đối nhanh nhẹn, kể cả là ở trên cạn. Vậy nên bạn có thử tự mình đặt ví dụ bản thân đối diện với một con cá sấu dài 5.48m, nặng hơn một tấn đuổi theo bạn thì sẽ như thế nào không?"
"Bên cạnh đó cũng nói luôn, lực hàm của cá sấu mạnh nhất nhì trong giới tự nhiên. Tương đương 2,6 triệu kg/m vuông. Vậy nên hãy yên tâm rằng cá sấu hoàn toàn có thể xé xác bạn thành hai nửa trong một nhát cắn. À, cá sấu không hề chê nội tạng của con mồi nhé."
Trần Ý dùng giọng điệu nửa hóm hĩnh, nửa nghiêm túc để thuyết trình. Không ngừng đặt ví dụ là bạn học mình sẽ đối diện với cá sấu khủng lồ như thế nào. Hình ảnh minh họa đã đủ rùng rợn, còn thêm cái kiểu nửa đùa nửa thật của Trần Ý, toàn thể lớp B5 đều huyết áp tăng cao, bọn họ đã sợ tới ám ảnh rồi có được không. Có hai nữ bạn học nhát gan bị dọa sợ tới trắng bệch mặt ôm lấy nhau, thi thoảng lại ré lên kinh hãi.
Cô ta là ác quỷ, ác quỷ!
"Thôi nào, vừa rồi chỉ là phần tập tính săn mồi của cá sấu. Mọi người đã trải qua phần đáng sợ nhất của thuyết trình rồi, yên tâm. Tiếp theo sẽ là phần liên hệ xã hội của mình về loài động vật này."
Rõ ràng là Trần Ý đang động viên, không hiểu sao lại làm tim bọn họ muốn vọt lên cuống họng.
Quả nhiên sau đó là hình ảnh những con cá sấu bị dốc ngược để lấy da, tràng ảnh đánh mạnh vào thị giác, khiến bọn họ đều hận không nhắm tịt mắt mình.
Nhìn lên hình ảnh, giọng Trần Ý dần đanh lại: "Các bạn cũng thấy được đi, đây là số liệu và hình ảnh của hiệp hội động vật vừa công bố trên website chính của mình vào nửa năm trước, chính xác là vào ngày 11/04/20xx. Qua hình ảnh các bạn có thể thấy được nhãn hiệu thời trang lớn hiện nay đều dùng da cá sấu như một chất liệu để chế tạo sản phẩm.
Thế nhưng một sự thật đáng buồn là, có một số hãng thời trang, khi không bán được số túi xách, giày da này, thì sẽ đem toàn bộ đi tiêu hủy, họ cho rằng bán giá rẻ là phá hỏng danh tiếng. Tôi không rõ danh tiếng của họ có bị phá hủy hay không, nhưng việc làm tàn nhẫn lột da cá sấu, thậm chí còn săn lùng đấu giá những con cá sấu bạch tạng để trở thành những món phụ kiện thời trang tôn lên đẳng cấp, đẳng cấp này thật sự cần thiết trong xã hội ngày nay sao?
Không chỉ cá sấu bị nuôi dưỡng lấy da một cách vô nhân đạo, mà bên cạnh đó còn có chồn, cáo... và những động vật khác đang bị trói buộc trong cái lồng mang danh thời trang. Để rồi những sản phẩm không bán được, lại vứt vào lò lửa tiêu hủy. Vòng đời những con vật này có đang đúng như tự nhiên hay không? Đây là câu hỏi của tôi, cũng là lý do khiến tôi phải lựa chọn đề tài tìm hiểu."
"Được rồi, phần trình bày đến đây của tôi là hết. Không biết cô và các bạn có câu hỏi hay nhận xét nào không?"