Khương Mịch khóc xong một trận mà Cố Ngôn Phong vẫn thờ ơ, cô không nén được giận nên đã dứt khoát rút luôn cánh tay của người tuyết bé ra, cầm nó đánh Cố Ngôn Phong: "Anh bắt nạt người ta, anh là người xấu..."
Cố Ngôn Phong cướp lấy nhánh cây trong tay cô, sức lực của Khương Mịch nào so được với Cố Ngôn Phong, vậy nên sau khi bị cướp cô đã nhào thẳng tới, làm Cố Ngôn Phong ngã gục trên nền tuyết.
Cơ thể hai người dính sát vào nhau, vốn dĩ là phải đánh nhau nhưng không biết làm thế nào lại ôm nhau mất rồi.
Vậy mà Khương Mịch vẫn còn khóc, vừa khóc lóc vừa thở dốc.
"Được rồi, đừng khóc nữa được không?" Cố Ngôn Phong tựa hồ có chút bất đắc dĩ, lại dịu dàng hơn một chút hỏi. Khương Mịch trừng mắt nhìn anh mà không nói lời nào.
Cố Ngôn Phong nói: "Như vậy đi, hay là em hôn tôi một cái, tôi sẽ cho chúng nó nắm tay nhau, được không?"
Khương Mịch khóc nức nở: "Anh... Anh nói thật chứ?"
Cố Ngôn Phong gật đầu: "Thật."
Thế là Khương Mịch một bên nức nở, một bên tiến lại gần...
"Thịch thịch thịch."
Hình như là tiếng tim ai đó đang đập, vô cùng rõ ràng.