Vị Hôn Phu Lão Đại Lại Giúp Tôi Làm Bài Tập

Chương 10



Edit: Cẩm.

Dựa vào trong truyện miêu tả, lúc này Bách Mặc đã có hảo cảm với Ngu Bạch.

Khương Mịch vạn lần không ngờ tới hắn sẽ không cho nữ chính mặt mũi, ngòi bút hơi dừng lại.

Các bạn học hiển nhiên cũng không ngờ được, tiếng "ong ong" ban nãy lại càng lớn thêm.

Sắc mặt Ngu Bạch khó coi tới cực điểm, cầm thẳng một quyển sách lên che mặt mình.

Tần Đồng nhìn thấy hốc mắt cô ta đều đỏ, một lời ho he cũng chẳng dám nói, chỉ biết quay đầu hung hăng trừng Khương Mịch.

Khương Mịch nhàn nhạt mở miệng: "Còn một phút nữa là vào học rồi, kẹp của tôi đâu?"

Tần Đồng chẳng còn cách nào khác, đành dùng sức đứng dậy va vào bàn của Khương Mịch, sau đó yếu ớt đi tới chỗ Bách Mặc đem chiếc kẹp lấy về.

Vào lúc đứng trước mặt Khương Mịch, cô ta bỗng nhiên giơ tay, đem cái kẹp ném thằng vào mặt cô.

May mà cô cũng sớm dự liệu được chuyện này, trực tiếp giơ tay lên đỡ.

"Tần Đồng! Em làm trò gì vậy?"

Thầy giáo Vật lý bước vào phòng học đúng lúc tiếng chuông reo lên, vừa vặn thấy một màn này, trầm giọng quát lớn một tiếng.

Thầy giáo dạy Vật lý họ Triệu, là một người hiếm thấy khi không vì gia thế bối cảnh của học sinh mà đỗi đãi khác nhau.

Nhưng ông là người tính tình nghiêm khắc, bản thân nguyên chủ học kém đến nỗi mỗi lần thấy ông là lại trốn xa, càng đừng nói đến việc cầu xin ông ấy giúp đỡ.

Tần Đồng vốn còn muốn mắng người, kết quả nghe thấy tiếng quát cũng chẳng dám quay lại nhìn một cái, vội vội vàng vàng trở lại chỗ ngồi.

"Hai tiết này làm đề, làm xong chấm điểm." Thầy Triệu lời ít ý nhiều mà nói, nói xong liền bắt đầu phát bài thi.

Giai đoạn này của các học sinh lớp 12 đã sớm học xong các chương trình trong sách, thời gian còn lại đều là ôn tập với làm đề, bài thi chất đống.

Đa số các thầy cô đều quan tâm đến cảm xúc của học sinh trong thời gian nhạy cảm này, khi làm đề cũng không bắt buộc, không chấm điểm không xếp hạng, làm xong thì chữa, đều là dựa trên tinh thần tự giác của học sinh.

Nhưng riêng thầy Triệu lại không nằm trong phần đa số đó, ông ấy thích chữa thì chữa, thích chấm thì chấm, ai điểm thấp vẫn sẽ bị mắng tơi bời.

Vậy nên các học sinh đều sợ đến tiết Vật lý.

Đề thi từ bàn đầu truyền xuống, đến chỗ Tần Đồng thì cô ta liền muốn ném vào người Khương Mịch, nhưng mắt liếc thấy thầy giáo đang đi tới, cô ta đành phải quy củ đặt nó trên mặt bàn.

Thầy Triệu đi tới chỗ Ngu Bạch thì dừng lại, lấy ghế dựa ngồi xuống.

Lớp học này xếp chỗ ngồi theo thành tích, nếu học kém thì trên cơ bản học sinh đều ngồi hàng cuối.

Ngoại trừ Ngu Bạch.

Ngu Bạch thành tích tốt, nhưng tính cách của cô ta cùng mấy con mọt sách không thể nào hợp nhau, cho nên mỗi lần xếp chỗ đều chọn ngồi hàng sau.

Cô ta chính là ánh sáng cho những bạn học ngồi xung quanh, bất kể là bài thi gì, rất nhiều người chăm chú nhìn cô ta, muốn được cô ta cho quay cóp.

Các thầy cô đương nhiên cũng biết rõ điều này, nhưng hầu hết là lựa chọn mắt nhắm mắt mở bỏ qua, coi như không thấy, dù sao thành tích bây giờ cũng chẳng còn quan trọng.

Duy chỉ có thầy Triệu mỗi lần coi thi là sẽ ngồi bên cạnh Ngu Bạch, triệt để cắt đứt ý đồ quay cóp của đám học sinh.

Vì vậy điểm Vật lý của lớp này 100% dựa trên thực lực thật.

Đối tượng thầy Triệu chú ý nhất không ai khác chính là Tần Đồng, bởi vì chỗ cô ta là ngồi cùng với Ngu Bạch, rất tiện quay cóp.

Có lẽ hôm nay do do tâm trạng Ngu Bạch không tốt nên Tần Đồng cũng chẳng dám làm gì, an tĩnh làm bài thi của mình.

Thầy Triệu cứ nhìn cô ta mãi thì cũng chán, tuỳ ý nhìn thoáng qua phía sau, cuối cùng phát hiện Khương Mịch đang múa bút thành văn.

Chuyện Khương Mịch đối đầu với Ngu Bạch ai ai cũng biết, tuyệt đối sẽ không chép bài nhau cho nên thầy Triệu chưa bao giờ để ý đến Khương Mịch, dù sao bình thường cô vẫn hay ngủ gục.

Nhưng sao hôm nay hăng thế này, cô mà lại chủ động làm bài cơ á?

Hay là đang viết thư tình?

Thầy Triệu chắp hai tay sau lưng, đi đến bên cạnh Khương Mịch, nhìn thấy cô đang ghi công thức trên giấy nháp... Công thức vậy mà đúng?!

Ông tận mắt thấy Khương Mịch tính ra đáp án chính xác liền không dám tin, dùng sức xoa xoa đôi mắt của mình.

Câu hỏi điền vào chỗ trống Khương Mịch vẫn chưa làm xong, đang buồn bực xoa cánh tay thì bỗng nhiên thấy thầy Triệu đứng cạnh, cô bị doạ cho mặt đỏ lựng lên.

Cô lúc trước cũng là học bá, vì thành tích không kém nên chẳng sợ giám thị đứng cạnh coi thi. Nhưng bây giờ là môn Vật lý, cô gần như đã quên hết kiến thức nên xấu hổ vội vàng cúi đầu xuống, bỏ qua tia kinh hỉ trong mắt thầy Triệu.

Hai tiết kiểm tra Vật lý khiến mọi người cuống cuồng, chẳng ai quan tâm đến ân oán giữa Khương Mịch và Tần Đồng nữa. Ngu Bạch vì mất mặt cũng không để Tần Đồng đi gây sự với cô.

Ngày tháng an ổn trôi qua. Buổi sáng ngày hôm sau, cô nói qua mấy câu với Cố Ngôn Phong nên đến trường hơi muộn, lúc đến nơi hầu như các bạn đều đã tới.

Cô vừa vào lớp đã phát hiện ra ánh mắt mọi người nhìn cô rất kì lạ, đến chỗ ngồi thì liền hiểu ra...

Bàn học cô bị người ta tô vẽ bẩn thỉu, đủ từ ngữ dơ bẩn ghi trên đó.

Khương Mịch cảnh giác trong lòng, cảm thấy có lẽ chiếc ghế ngồi học cũng chẳng an toàn gì nên cô trực tiếp đẩy xe lăn vào trong góc, chờ đến giờ học.

Hai tiết đầu là Ngữ Văn, là tiết của thầy giáo chủ nhiệm Vương Hãn Trì.

Vương Hãn Trì vừa vào lớp liền thấy Khương Mịch chẳng giống ai ngồi trong góc lớp, không nhịn được nhíu mày.

Thân là chủ nhiệm lớp, việc Khương Mịch ra tay đánh người ông ta đương nhiên biết.

Sở dĩ ông ta không ra mặt cũng là bởi Lư Duệ Hỉ đã xử lý ổn thoả rồi, mà một phần cũng là vì ông ta muốn trốn tránh không can thiệp.

Danh tiếng của Khương Mịch trong trường không tốt, ông ta là chủ nhiệm lớp nên hiểu rõ. Đã không bảo vệ tốt học sinh thì chớ, hiện tại học sinh nghèo biến thành phú nhị đại có tiền, ông ta nhất thời không biết xử trí thế nào.

"Khương Mịch, sao em không về chỗ ngồi?" Giọng ông ta rõ ràng không vui hỏi.

"Thầy Vương, thầy có thể xuống đây xem không?" Khương Mịch không trả lời vấn đề của ông ta, ngược lại còn yêu cầu.

Vương Hãn Trì có hơi khó chịu, chần chờ một lát rồi vẫn đi xuống.

Khi nhìn thấy bàn học bị tô vẽ đến mức không nhìn thấy màu sắc ban đầu kia, sắc mặt ông ta còn đen hơn cả đít nồi.

"Là ai làm?" Vương Hãn Trì lớn tiếng tra hỏi.

Không ai đáp lại.

Đương nhiên sẽ chẳng ai ngu mà đi nhận mình làm chuyện này cả.

"Thầy Vương, thầy xem chỗ này đi." Cô lại nói.

Vương Hàn Trì cao nên cúi xuống nhìn ngăn bàn có chút khó khăn. Ông ta cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp kéo ghế ra xem bên trong ngăn bàn có thứ gì.

Ai ngờ mới chỉ dùng lực một tí mà cái ghế đã "răng rắc" một tiếng, gãy rồi.

Vương Hãn Trì căn bản tránh không kịp, ông ta theo quán tính ngã lăn trên mặt đất.

"Trời ạ, thầy Vương!!!" Khương Mịch kinh ngạc hô lên.

Vương Hãn Trì vừa đau vừa tức, muốn đứng lên nhưng xương ông ta lại kêu "rắc" một tiếng, thế mà không bò dậy được!

Toàn thể bạn học kinh sợ trợn tròn mắt, trong phòng một mảnh an tĩnh, chỉ có tiếng Vương Hãn Trì giãy giụa trên mặt đất.

Khương Mịch thấy ông ta dùng sức hai lần vẫn không đứng lên được liền cảm thấy kì lạ.

"Các cậu tới giúp thầy ấy đi."

Bởi vì ngồi trên xe lăn nên cô chỉ có thể nói với các bạn xung quanh.

Mấy nam sinh ngồi cuối lớp vội vàng đứng lên đỡ ông ta.

Cơ thể ông ta không nặng không nhẹ, rất dễ dàng nâng lên, nhưng ngược lại Vương Hãn Trì liên tục kêu rên: "Ai da, đau, nhẹ thôi! Ai da, tránh ra đi, không cần các em đỡ..."

Đường đường là một giáo viên, kêu thảm trước mặt học sinh như vậy hẳn là rất đau.

Khương Mịch cũng không nghĩ tới mọi việc sẽ thành ra như vậy.

Cô biết ghế đã bị người ta động tay động chân, mục đích bảo Vương Hãn Trì xuống đây cũng là muốn ông ta ngã.

Không tự ngã thì làm sao biết người khác ngã đau như nào?

Nhưng mà chính cô cũng không ngờ được một cú ngã sẽ khiến ông ta đau thảm như vậy, kể ra có hơi tàn nhẫn.

"Các cậu đừng đỡ nữa, chắc thầy bị thương rồi." Khương Mịch nói với mấy người nam sinh: "Nếu chạm vào chắc lại đau thêm, tôi gọi xe cứu thương đến, các cậu đến văn phòng xem còn thầy cô nào ở đấy không."

Cô phân phó xong mới khiến các học sinh ở đây bình tĩnh hơn một chút, vài cá nhân đã nhanh chân đi gọi người tới. Số còn lại thì ngơ ngác nhìn Khương Mịch đang gọi xe cứu thương.

Tần Đồng bây giờ mới phục hồi tinh thần lại, hét lên với Khương Mịch: "Khương Mịch, cậu làm thầy ấy ngã thành như vậy..."

"Con mắt nào của cậu thấy tôi làm thầy ấy ngã?" Cô lạnh lùng nhìn Tần Đồng: "Từ sáng nay tôi đến lớp còn chưa chạm vào bàn cũng như ghế của tôi, cả lớp có thể làm chứng. Hôm qua tan học bàn ghế của tôi vãn còn tốt, sáng nay lại biến thành như vậy, rốt cuộc ai làm thì người đó tự biết. Người làm hỏng ghế của tôi mới là người làm thầy Vương ngã."

Cô nhìn gương mặt trăng bệch đau đớn của Vương Hãn Trì, lại nhìn lướt qua các bạn học: "Các cậu thấy không, thầy ấy chắc chắn bị thương không nhẹ. Chỗ đau kia chính là xương sườn, lại gần cột sống lưng, các cậu có hiểu như sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng cỡ nào không?"

Có người phản ứng nhanh đáp lại một câu: "Tàn phế!"

Cả lớp hít sâu một hơi, Vương Hãn Trì thì giận đến mức suýt phun trào.

"Hành vi này là hành vi độc ác, tôi mong các cậu ai biết rõ thì đừng che giấu." Khương Mịch lại trầm giọng nói: "Thầy Vương mà bị làm sao, nếu không tìm ra thủ phạm thì cả lớp mình đừng nghĩ trốn tránh trách nhiệm. Bây giờ thời gian thi đại học đang đến gần, các cậu nghĩ lại đi."

Cô một bên phân tích sự tình một bên đe doạ, khiến đám bạn học sợ đến trắng mặt.

"Thầu Triệu tới." Vừa hay lúc này những bạn học đi đến văn phòng đã quay trở lại.

Bởi vì hai tiết tiếp theo trùng hợp là tiết Vật lý, thầy Triệu đang ngồi ở văn phòng thì bị gọi tới.

"Làm sao thế này?" Thầy Triệu thấy thầy Vương bị thương nặng, ngay cả đến gần chạm vào cũng chẳng dám.

Ông lại nhìn đến bàn học của Khương Mịch, sắc mặt bỗng trở nên khó coi: "Mau về chỗ ngồi đi, đừng tụ tập."

Mọi người lúc này mới tản ra, nhưng trong lòng ai nấy đều nơm nớp lo sợ, không ngừng thì thào bên tai nhau.

Xe cứu thương rất nhanh được đưa đến, Lư Duệ Hỉ đi cùng vài vị lãnh đạo nhà trường cũng đã nghe tin chạy tới.

Thầy Triệu nói qua sự việc với ban lãnh đạo, lúc sau lại đi đến phòng họp khiến đám học sinh như muốn nổ tung.

Không quá hai phút, thầy Triệu lại tự mình bê một cái bàn học vào, để cho Khương Mịch ngồi học.

Cô mau chóng phát hiện ra Tần Đồng cứ thỉnh thoảng lại quay xuống chỗ cô nhìn ngó, bộ dáng khẩn trương liền chứng tỏ mọi việc đều do cô ta làm.

"Khương Mịch, thầy Lư gọi cậu kìa." Ngoài cửa có tiếng người gọi cô.

Không khí trong phòng học càng thêm thấp thỏm.

Thời điểm Khương Mịch đi đến văn phòng, Lư Duệ Hỉ vừa thấy cô liền đau đầu: "Rốt cuộc tại sao lại thế này?"

"Em tới lớp thì thấy nàn của mình bị vẽ như thế, rất tức giận, căn bản không ngồi được." Cô không thẹn với lương tâm, có sao nói nấy: "Em vốn định nhờ thầy Vương xử lý giúp em, kết quả cũng không nghĩ thầy ấy bị như vậy."

Lư Duệ Hỉ hỏi thêm lần nữa, thấy không sai chỗ nào mới đuổi cô về.

Sau đó lần lượt rất nhiều học sinh bị gọi lên nói chuyện, lúc về sắc mặt mỗi người một vẻ làm cho cả lớp đều moang hoảng sợ.

Khi tan học, thầy Triệu thay mặt ban lãnh đạo nhà trường đến tuyên bố hai việc: Thứ nhất, thầy Vương bị gãy xương, cần phải tĩnh dưỡng ít nhất nửa năm, tạm thời ông ấy thay sẽ thay Vương Hãn Trì làm chủ nhiệm lớp. Thứ hai, người làm gãy ghế là Tần Đồng, vi phạm nghiêm trọng nội quy trường học, đã bị nhà trường xử lý cho thôi học rồi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv