Hiện trường của buổi livestream trở nên hỗn loạn.
Mới chỉ vừa phát sóng chưa đầy 1 phút, vị khách quý được mời riêng tới đã bị mất đi năm đầu ngón tay, máu tươi phun đầy đất --- không nói đến <<Dạ Tê Hung Trạch>> mà ở trong bất kỳ tiết mục về thần quái có tình chất tương tự chương trình này cũng chưa từng xảy ra chuyện như vậy.
Nhân viên tổ công tác của tiết mục còn chưa kịp rời khỏi Sơn trang Bình Hồ, thì tiếng kêu thảm thiết của vị La đại sư kia đã truyền tới. Sau khi nắm bắt được tình huống, bọn họ nhanh chóng trở về băng bó đơn giản cho gã, rồi đưa gã và 5 ngón tay bị cắt kia đến bệnh viện, nếu nhanh một chút thì không chừng có thể ghép lại được.
Máu tươi chảy đầm đìa dưới mặt đất, mấy vị khách mời cũng bị chấn kinh không nhẹ. Tiết mục chỉ vừa mới bắt đầu mà La đại sư đã bị mất đi 5 ngón tay, ngay cả vị đại sư nổi tiếng như vậy cũng không được thì bọn họ mà ở lại không biết có còn mạng hay không?
Vị khách có dáng vẻ là giám đốc kia đưa ra ý muốn rời khỏi tiết mục còn những người khác sợ thì sợ nhưng vẫn giữ im lặng. Bởi khi tham gia tiết mục họ có tiền thưởng đấy, và ngược lại, nếu thời gian livestream không đủ 1 giờ mà đã rời đi thì phải bồi thường một khoản tiền khá lớn. Mà phần lớn bọn họ đều không thể bồi thường được, cho nên ít nhất cũng phải cắn răng chịu đựng 1 giờ sau rồi nói tiếp.
Phương Tế cũng thấy bất an, tuy rằng hắn là học sinh học viện Đạo giáo thật, còn chuẩn bị làm Thiên Sư nữa, nhưng hắn còn chưa tốt nghiệp, khi bình thường làm Pháp sự nhiều lắm cũng chỉ xua đuổi mấy con tiểu quỷ tép riu mà thôi, chứ lần đầu hắn gặp phải hoàn cảnh hung ác thế này.
Còn Thư Niên, cậu lại rất bình tĩnh.....
Ánh mắt Phương Tế dừng trên người Thư Niên, hắn phát hiện cậu không hề lộ ra bộ dáng sợ hãi, mà chỉ chuyên chú nhìn chằm chằm không trung đen sì.
"Anh đang nhìn gì vậy?"
Thanh âm của Phương Tế rất nhẹ, lúc trước Thư Niên nói La đại sư có hung tướng, hắn còn không tin, bởi vì Thư Niên chỉ bóc túi kẹo cũng làm rơi hết đã để lại cho hắn ấn tượng vừa mơ hồ vừa đáng yêu, hắn chỉ coi cậu đang bảo vệ mình mới hù dọa La đại sư mà thôi.
Nhưng rất nhanh lời nói của cậu lại ứng nghiệm, kẻ kia thật sự gặp tai họa ---- có lẽ là trùng hợp đúng không.
Rất ít người có thể vào hung trạch mà còn có thể bình an đi ra, nhưng Thư Niên lại quá đạm nhiên, Phương Tế cảm thấy cậu là người không đơn giản.
"Không có gì."
Thư Niên lắc đầu, thu hồi tầm mắt.
Thật ra lúc tay La đại sư bị cắt đứt, cậu đã cảm ứng được gì đó, thứ ấy như là một ánh nhìn đầy chăm chú, lại như một ác niệm, tới khi cậu muốn cẩn thận phân biệt nó thì thứ ấy lại biến mất không thấy đâu, nhanh tới nỗi nó chỉ như là ảo giác của cậu.
Tổ tiết mục đã theo yêu cầu đưa vị khách là giám đốc kia đi rồi, những người khác vẫn ở lại tiếp tục phát sóng trực tiếp, mà trong phòng livestream của họ thì nhân số càng lúc càng nhiều, vừa mới bắt đầu đã xảy ra chuyện, đối với khán giả mà nói thì càng kích thích không phải sao.
Các khách quý bắt đầu di chuyển.
Họ cầm đèn pin đi vào bên trong sơn trang. Hung trạch kỳ này tên là "Sơn trang Bình Hồ", là một sơn trang tư nhân nằm ở chân núi của một ngọn núi lớn.
Sơn trang này được xây dựng vào 8 năm trước, từ 3 năm gần đây bắt đầu có quỷ tới gây rối, tổng cộng đã đổi chủ 4 lần, mỗi người chủ đều chết oan chết uổng, không có ngoại lệ, hơn nữa còn ly kỳ hơn là mỗi lần số người nhà và người làm chết vừa đúng 8 người.
Bên trong Sơn trang có một khu lâm viên không nhỏ, đoàn người đi hơn 10 phút mới nhìn thấy biệt thự bên trong.
Nhìn tổng thể thì biệt thự là một khối kiến trúc khá khổng lồ, chủ thể vách tường được sơn màu vàng nhạt, nóc nhà rất cao, khoảng mười mấy mét, dài hơn 40m, rất nhiều cửa sổ và ban công, với phong cách trang trí tuyệt đẹp và độc đáo. Nhưng vì không được xử lý dọn dẹp cho nên những dây thường xuân sinh trưởng tươi tốt đã che kín vách tường, lá cây khô vàng héo úa suy tàn chất đầy chân tường.
Phương Tế lấy một chiếc la bàn mini ra, nữ nhân viên văn phòng nhìn thoáng qua rồi nhỏ giọng hỏi:
"Dụng cụ đo âm khí?"
"Vâng." Phương Tế gật đầu, quan sát la bàn, đợi một hồi nhưng kim đồng hồ vẫn không hề nhúc nhích.
"Tôi nghe nói nơi nào âm khí càng mạnh thì kim đồng hồ sẽ đong đưa với biến độ càng lớn phải không."
Cô ta nói thêm:
"Nó không dao động vậy có phải là chuyện tốt đúng không?"
Phương Tế lộ ra biểu tình ngưng trọng:
"Cô cảm thấy nơi này có khả năng không có âm khí ư?"
Cô ta lắc đầu:
"Nhất định là có... cho nên, đây là?"
"Là âm khí quá nặng, nặng tới nỗi đồng hồ không thể động đậy." Phương Tế nói thêm.
"Nếu đặt một cục nam châm lên la bàn, cô thấy nó có dao động không?"
Nữ nhân viên văn phòng hoảng sợ.
Cậu học sinh này nói không sai, Thư Niên rời khỏi đám người bọn họ, cậu đi vòng quanh bên ngoài biệt thự, không cần thí nghiệm, cậu chỉ dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy âm khí phát ra từ biệt thự này, nó nồng đậm tới mức gần như đã biến thành thực chất, còn chậm rãi lưu động tản ra bốn phương tám hướng, chỉ tới gần một chút cũng khiến cho cả người không rét mà run, tựa như đi vào hầm băng.
Ý nghĩa là, bên trong có quỷ, thậm chí số lượng không hề ít, là nơi đại hung.
Thư Niên đi một hồi, mơ hồ nhìn thấy trên bức tường bám đầy dây thường xuân kia có gì đó.
Cậu tới gần gạt cành lá cây ra, cầm đèn pin chiếu vào, là một bức vẽ đen tuyền xấu xí, cách mặt đất không cao, hẳn là do một đứa trẻ vẽ bậy, nhưng nội dung lại khiến người sởn tóc gáy.
Bức tranh vẽ một loạt người, mỗi người đều bị treo cổ bằng một sợi dây đen truyền, dưới chân một vũng máu đỏ tươi, quái vật trốn sau cửa chỉ với đôi mắt sáng lóa nhìn mọi người treo cổ, cũng như đang nhìn Thư Niên.
Một hàng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo diễn tả lời của quái vật.
"Ngươi thích quà tặng là gì?"
Thư Niên thì thầm ra miệng hàng chữ đó, rồi buông cành lá xuống tiếp tục đi về phía trước, cậu phát hiện ra một cánh cửa sổ sát đất hư hỏng cho nên đã chui vào bên trong biệt thự từ cánh cửa kia.
Trên bản đồ có biểu hiện, tòa biệt thự này có 4 tầng rưỡi, một tầng hầm ngầm, bốn tầng và một gác mái, tổng diện tích hơn 7000 mét vuông với vô số phòng ở.
Gian phòng cậu đi vào là một gian phòng dành cho vật nuôi, sàn nhà màu sáng thấm đẫm vết máu đã khô, da lông và xương cốt rơi rụng khắp nơi, ngoài người chết ra thì ngay cả vật nuôi cũng không thể may mắn thoát nạn.
"Kẽo kẹt...."
Cậu đẩy cửa phòng ra, kẹt cửa vang lên thanh âm khô khốc. Ra khỏi phòng này là một dãy hành lang, rất nhiều tro bụi, vách tường treo không ít tranh phong cảnh và đồ trang trí, cậu quan sát một hồi không thấy có gì cổ quái.
Cậu đi về phía trước thấy một gian phòng để đồ chơi, Thư Niên vừa muốn đẩy cửa ra xem xét thì đột nhiên nghe thấy tiếng khóc của trẻ sơ sinh truyền ra từ bên trong, trong không gian yên tĩnh này âm thanh kia quả thực quá đột ngột.
"Bảo bối ngoan, không khóc nhé, không khóc nào, ma ma hát ru cho con ngủ nhé!"
Một giọng nữ ôn nhu dỗ dành đứa trẻ, còn nhỏ giọng hát ru, tiếng trẻ con khóc dần dần dừng lại thay bằng tiếng cười "khanh khách."
Thư Niên đẩy cửa vào nhưng bên trong không hề có bóng người, chỉ có những món đồ chơi phủi đầy bụi bẩn.
Cậu đứng ở cửa nghe tiếng bước chân "lạch bạch, lạch bạch" truyền đến từ phía sau, rồi tiếng bóng cao su va đập xuống mặt đất, còn tiếng bọn nhỏ vui cười đùa nghịch, vừa cười vừa kêu.
"Nhanh tới đây nào!"
Tiếng trẻ nhỏ non nớt văng vẳng bên tai, thật sự rất gần, rất gần nhưng cậu quay đầu nhìn lại thì vẫn không có gì hết, không có bóng dáng của hài đồng đâu cả.
Thư Niên cũng không sợ hãi, khác với La Đại Sư, cậu biết hiện tượng thần quái này không nhằm vào mình, đây chỉ là biểu hiện cho việc có quỷ ở chung quanh, nhưng lũ quỷ không chú ý tới cậu, nếu không hiện tượng thần quái sẽ càng nguy hiểm, càng có tính công kích.
Cậu giơ đèn pin soi vào trong gian phòng chứa đầy đồ chơi, không hề có manh mối hữu dụng nào, cho nên đã tiếp tục bước vào căn phòng tiếp theo, và cậu đã dừng bước ở nơi này.
Đó là một gian phòng để ảnh chụp, trên tường treo đầy những bức ảnh.
Những bức ảnh này thuộc về người sở hữu cuối cùng của sơn trang, phần lớn là ảnh chụp một nhà năm người bọn họ, còn có vài bức ảnh chụp vật nuôi hay khách nhân gì đó.
Bức tường chính diện có treo một bức ảnh gia đình rất lớn, nam nữ chủ nhân và ba người con của họ, trên mặt đều dính tro bụi, khung ảnh còn nhiễm từng tảng lớn những dấu vết màu nâu đỏ.
Người nhà này xảy ra chuyện khoảng nửa năm trước, nam chủ nhân bị lột da treo trên gác mái, đứa con gái nhỏ nhất bị chết đuối trong bể bơi, nữ chủ nhân mang theo hai đứa nhỏ còn lại vội vàng rời đi không dám mang theo gì hết, nhưng không bao lâu tinh thần của bà cũng trở nên thất thường.
Từ đấy về sau, không còn người nào dám tiếp nhận sơn trang này nữa, nó hoàn toàn bị bỏ hoang.
Khung ảnh gia đình bị nghiêng lệch, Thư Niên chỉnh lại rồi đánh giá nó vài giây, đột nhiên có người gọi cậu từ sau lưng.
"Thư Niên!"
Cậu quay đầu lại, là Phương Tề. Người kia tựa hồ đang tìm cậu, thần sắc nóng vội nói:
"Lá gan của cậu thật lớn, tại sao lại một mình đi vào?"
"Không phải cậu cũng một mình sao?" Thư Niên hỏi,
Phía sau Phương Tế không có một ai chỉ có một mình hắn.
"Tôi nào giống cậu, tốt xấu gì tôi cũng từng học qua mấy thứ, mà nói đi nói lại, không phải vì không thấy cậu cho nên tôi mới vội vã vào tìm hay sao." Phương Tế đi vào căn phòng, hỏi tiếp:
"Có phát hiện gì ở nơi này à?"
"Ừ...." Thư Niên lộ ra biểu tình tự hỏi, phảng phất như đang suy nghĩ xem nên nói với hắn thế nào.
Đột nhiên bức ảnh trên tường xảy ra biến hóa đáng sợ, khuôn mặt của cả năm người trong hình trở nên trắng bệch vặn vẹo, đôi mắt tối om vô thần nhìn chằm chằm Thư Niên và Phương Tề, tròng mặt đảo quanh trong hốc mắt.
Nhân vật trong bức họa hay ảnh chụp nhìn chằm chằm vào người sống thường mang ý nghĩa nguy hiểm: Bọn họ bị quỷ phát hiện.
Trong bức ảnh, cô con gái nhỏ há to miệng, thất khiếu trào ra một lượng nước lớn, nam chủ nhân đột nhiên bị dây thừng tròng vào kéo lên, ngũ quan và da dẻ toàn thân tróc ra như ngọn nến bị tan chảy, da thịt và quần áo đang ngâm trong máu loãng dần dần trượt xuống.
"Trời ơi!"
Phương Tế khiếp sợ, kéo Thư Niên chạy trốn:
"Nhanh đi thôi!"
"Không còn kịp rồi, thứ ấy đã tới."
Thư Niên nói xong, ánh mắt cậu dừng lại ở cửa, Phương Tế cũng nhìn qua, hai người họ chợt thấy, một thân ảnh thấp bé đang đứng lặng ở cửa, mặc một chiếc váy trắng, khuôn mặt bị đầu tóc ướt dầm dề che khuất, toàn bộ thân thể tựa như vừa mới được vớt từ trong nước ra, những giọt nước tí tách tí tách chảy xuống.
Mặt Phương Tế trắng bệch, sờ soạng dụng cụ trên người, Thư Niên cũng sờ sờ gì đó, móc ra một thứ rồi trực tiếp nhét vào trong miệng.
"Là gì vậy?" Phương Té hỏi, hắn không nhịn được liếc nhìn cậu, phát hiện một có một chiếc que nhỏ màu trắng lộ ra ở bên môi cậu.
Thư Niên: "Keo mút."
Phương Tề: "Vì sao phải ăn kẹo mút?"
Thư Niên: "Tôi khẩn trương, một khi khẩn trương là tôi muốn ăn kẹo."
Phương Tề: "..."
Thư Niên lại lấy ra hai chiếc: "Cậu muốn không?"
Phương Tề: ".....Không."
Thư Niên lại đưa kẹo hướng về chiếc bóng ở cửa:
"Em thì sao? Có vị dây tây và vị xoài."
"....." Trong mái tóc rối tung của chiếc bóng kia mơ hồ lộ ra hai con mắt, chỉ có tròng mắt trắng bệch, đang nhìn chằm chằm bọn họ, tạm dừng vài giây, đột nhiên chiếc bóng phát ra một tiếng thét chói tai sắc nhọn, vừa đáng sợ lại thê lương, rõ ràng không phải thanh âm mà con người có thể phát ra được.
Cô bé đột nhiên nhào tới, Thư Niên nhanh chóng né sang bên cạnh, nói với Phương Tề.
"Cậu nghe đi, cô bé đang cảm ơn tôi đấy!"
Phương Tế cũng vội vàng né tránh.
"Cậu đang nói chuyện ma quỷ gì vậy."
Không biết có phải chiếc kẹo que của Thư Niên có hiệu quả hay không mà quỷ ảnh chỉ đuổi theo Phương Tề, mặc kệ Thư Niên ở một bên, còn Phương Tế phải chật vật trốn tránh, vài lần thiếu chút đã bị quỷ bắt được vạt áo, cũng may lần nào cũng khó khăn tránh được.
Đuổi theo vài phút, quỷ ảnh rít lên một tiếng, đột nhiên biến mất không thấy, bức ảnh gia đình trên bức tường đã khôi phục bình thường, ảnh chụp một nhà năm người lại tươi cười xán lạn như cũ.
Phương Tế tìm được đường sống trong chỗ chết, lập tức ngồi bệt xuống đất, há mồm thở dốc, toàn bộ quá trình Thư Niên chỉ đứng ngoài xem, giờ mới mở miệng nói:
"Cô bé đó hẳn là cô con gái nhỏ đúng không?"
Con gái nhỏ bị chết đuối, chiều cao của quỷ ảnh và cả người sũng nước đều phù hợp với tình trạng lúc chết của cô bé.
"Đúng.... đúng không...." Phương Tế thở dốc, bộ dạng cực kỳ chật vật.
"Tại sao đột nhiên cô bé lại ra đây nhỉ?" Thư Nhiên vừa ngậm kẹo vừa nói.
"Ai mà biết." Phương Tế nói nhỏ.
"Tôi đoán là bởi vì cậu khiến cho bức ảnh gia đình biến thành bộ dạng kỳ quái kia." Thư Niên nói.
"Cô bé rất quý trọng bức ảnh gia đình này, cậu lại cố ý biểu hiện bộ dạng bé bị chết đuối, còn thảm trạng phụ thân của cô bé bị lột da, cho nên bé tức giận, mới đuôi theo cậu không bỏ, cho đến khi cậu khôi phục nguyên trạng bức ảnh mới thôi."
Phương Tế ngẩn người:
"Cậu đang nói gì vậy? Kia không phải hiện tượng thần quái hay sao?"
"Đúng vậy, là hiện tượng thần quái, nhưng không phải cô bé làm ra, mà là cậu làm, chỉ vì muốn lừa gạt tôi đi theo cậu."
Thư Niên rũ mắt nhìn hắn:
"Thật ra tôi hiểu tiếng ma quỷ."
"..."
"Tôi nghe hiểu cô bé thét chói tai, cô bé đang cảm ơn tôi vì đã hỗ trợ chỉnh lại bức ảnh gia đình bị nghiêng lệch." Cậu lại chậm rì rì nói thêm:
"Cô bé còn nhắc nhở tôi rằng kẻ ở bên người tôi không phải người sống."
"Tuy rằng ngay từ đầu tôi đã biết cậu không phải Phương Tế rồi. Như vậy, cậu là ai?"
"...."
Khuôn mặt sinh động thuộc về người sống của "Phương Tế" dần dần biến mất không thấy.
Nó chậm rãi nhếch môi, da bên miệng yếu ớt nhăn nheo như vỏ cây, dễ dàng rách ra, thứ máu đen nhánh trào ra từ khóe miệng rạn nứt.
Tựa như một khối thi thể khô quắt đã chết thật lâu đang nở nụ cười.
+++
Group chat của những vị hôn phu - 2
[Thành viên số 4 được quản lý viên giải trừ cấm ngôn]
Số 4: Trưởng nhóm ngu ngốc.
Số 5: Đừng nói nữa, mới vừa được thả ra, còn muốn bị cấm ngôn à?
Số 4: Buồn cười, ta mà sợ y ư?
Số 3: Được rồi, mấy người chúng ta đến xem Niên Niên không phải sao? Niên Niên thật lợi hại, lập tức đã phân biệt được con quỷ kia. Cậu ấy tựa hồ như mang theo rất nhiều kẹo á, là thích ăn kẹo đúng không? Đáng yêu quá đi!!!!"
Số 3: [GIF] meo meo động tâm.JPG
Số 4: Ngay cả Thư Niên thích ăn kẹo cũng không biết?
Số 4: Ngu ngốc.
Số 4: Cả một đám ngu ngốc.
Số 4: Nếu không phải vì Thư Niên thì ai muốn ở cùng các ngươi trong cái nhóm này chứ?
Số 5:.... Yên lặng một chút đi.
[Thành viên số 4 đã bị quản lý viên cấm ngôn]:......
- ---------------------------