Nhiệt độ trong Diên Xuân các có lẽ xác thực hơi lạnh một chút. Thấy tâm tình Thái hậu nương nương rõ ràng không tốt, các vị đại thần trong Diên Xuân các đều giữa lấy nguyên tắc "Có việc thì nhẫn nhịn, không có việc gì thì về sớm" để nhanh chóng hoàn thành công tác của một ngày. Trong ánh mắt tựa tiếu phi tiếu của Cung Khuynh, nguyên một đám bọn hắn khom người cáo lui.
Nếu như lúc này trước mắt Cung Khuynh có một tấm gương có thể chiếu rõ biểu tình của màng, như vậy nàng thì sẽ biết, kỳ thật bộ dạng tựa tiếu phi tiếu của nàng lúc này có bao nhiêu giống Tô Vân Chỉ. Có lẽ do Tô Vân Chỉ thật sự có tập tính của loài mèo, chỉ là khi nàng lộ ra loại vẻ mặt này, thường thường chính là lúc bắt đầu săn bắn.
Cố tình vì vị trí của tiểu Hoàng đế kia không có một bóng người.
Đài Nguyên Gia mang theo mật lệnh đi mời hai vị Đề đốc, chuyến đi này hắn cần tốn một đoạn thời gian ngắn. Không có sự đốc thúc của Đài Nguyên Gia, mà Cung Khuynh cũng vô tâm để mắt đến tiểu Hoàng đế, vì vậy Hoàng đế liền quang minh chính đại mà dụ dỗ tiểu thái giám dẫn hắn ra ngoài chơi. Nói đi cũng phải nói lại, nếu sau lưng tiểu thái giám kia không có chỗ dựa gì, nào dám làm chuyện như vậy? Chỉ sợ tiểu thái giám này đã bị thân mẫu của tiểu Hoàng đế thu mua a.
Một người chỉ muốn vui chơi, một người chỉ muốn làm người tốt trước chiều theo ý nhi tử để sao đó nắm lấy lòng của nhi tử, vì vậy không cần Cung Khuynh làm người xấu, bọn hắn liền tự tìm đường chết. Nếu như nói tiểu hài tử ham chơi là hợp tình hợp lý, nhưng dã tâm cùng sự ngu xuẩn của người lớn thật là vô lý.
Cung Khuynh đứng lên nói: "Trở về a."
Bởi vì các vị đại thần thức thời, thời gian Cung Khuynh trở lại Chiêu Dương điện so với bình thường sớm hơn một chút. So với lúc bình thường mọi thứ trong Chiêu Dương điện tựa hồ cũng không có thay đổi gì. Đám cung nhân vẫn như cũ đứng nghiêm túc. Tất cả trang trí cũng đều trở lại chỗ cũ. Cung Khuynh nhịn không được ngừng hít thở lại, nhưng mà khi nàng đứng giữa đại điện một hồi lâu, mới bỗng nhiên ý thức được Tô Vân Chỉ lại không có ở nơi này. Tô Vân Chỉ thế nhưng không có ở trong Chiêu Dương điện!
Con mắt Cung Khuynh bắt đầu đỏ lên. Nàng sẽ không khóc, nàng không có tức giận, thế nhưng khóe mắt lại giống như đã nhiễm một tầng sương khói.
Rất đẹp, nhưng lại lộ ra vài phần nhẫn tâm.
Từng có một vị văn nhân ở Phương Tây nói, tình yêu là bạo quân trong lòng, nó làm cho lý trí không rõ, phán đoán không rõ, nó không nghe khuyến cáo, trực tiếp chạy theo phương hướng cuồng nhiệt. Vì vậy, người càng là lý trí, khi gặp phải thời điểm lựa chọn, liền sẽ trở nên càng đau khổ. Bởi vì, tình yêu kéo nàng về phía này, mà lý trí lại muốn đem nàng kéo sang phía bên kia. Còn chưa đến chiến trường, lòng của nàng cũng đã bạo phát một cuộc chiến tranh, một cuộc chiến tranh cực kỳ thảm thiết.
Bởi vì, vô luận là bên nào thắng lợi, lòng của nàng đều muốn vỡ nát, nhìn qua là một đống hỗn độn.
Mặt Cung Khuynh không thay đổi mà đứng ở đó. Nàng mặc một thân thường phục màu đỏ sậm.
Có như vậy trong nháy mắt, màu đỏ này dường như là do máu tươi dính vào mà đọng thành vết bẩn. Chiêu Dương điện thoáng cái liền vắng vẻ làm cho người khác cảm thấy sợ hãi.
Vô luận Tô Vân Chỉ làm cái gì, Cung Khuynh cũng có thể tha thứ cho nàng. Bởi vì, Tô Vân Chỉ chưa từng làm gì sai a. Người cần cảm giác an toàn giống như Tô Vân Chỉ, nếu như Cung Khuynh muốn tự mình rời khỏi, muốn để cho Tô Vân Chỉ ở lại trong cung, như vậy Cung Khuynh nhất định phải thừa nhận lửa giận của nàng.
Tô Vân Chỉ cũng không sợ cái chết, thứ nàng sợ chẳng qua là bị bỏ rơi mà thôi.
Tô Vân Chỉ cũng không sợ chiến tranh, thứ nàng sợ chẳng qua là phải dừng ở tại chỗ chờ đợi mà thôi.
Cung Khuynh đều hiểu.
Nhưng mà, Cung Khuynh không có cách nào hứa hẹn bất kỳ thứ gì với Tô Vân Chỉ.
Nếu như bây giờ Cung Khuynh phải lập tức đối mặt với việc lựa chọn hợp tác giữa hai công ty lớn, nếu như thứ nàng phải lập tức đối mặt là một cơ hội tốt nhất, cái gì Cung Khuynh cũng có thể lựa chọn từ bỏ vì Tô Vân Chỉ. Nhưng mà, thứ nàng phải đối mặt là một cuộc chiến tranh tàn khốc sẽ không dừng lai theo quyết định cá nhân của nàng. Bởi vậy, Cung Khuynh không thể không lựa chọn độc hành. "Gia quốc thiên hạ" bốn chữ này kỳ thật rất nặng. Thế nhân đều hiểu được, tổ bị lật thì không có trứng lành.
Cung Khuynh trầm mặc đứng ở giữa đại điện. Gánh nặng vô hình như có toàn bộ thiên quân đặt ở trên người của nàng.
Cung Khuynh có chút buồn nôn. Nàng không biết đây là phản ứng sinh lý do sự khó chịu từ tâm lý gây ra, hay là do thân thể của nàng thật sự bị cảm lạnh làm tổn thương, tóm lại nàng cảm thấy trong dạ dày có chút khó chịu. Dù cho nàng luôn biểu hiện ra không gì làm không được, kỳ thật nàng bất quá cũng là phàm nhân biết khó chịu mà thôi.
"Chủ tử..." Bình Quả có chút lo lắng gọi Cung Khuynh một tiếng.
Cung Khuynh khoát tay áo, nói: "Ta đi nghỉ ngơi một chút. Nếu như không có chuyện gì, không cần gọi ta."
"Bây giờ mới lúc nào, ngươi liền đi nghỉ ngơi sao? Còn chưa có ăn cơm đi? Ta vội vàng gấp trở về là vì muốn cùng ngươi ăn cơm." Thanh âm của Tô Vân Chỉ bỗng nhiên vang lên. Cung Khuynh nhìn ra cửa đại điện, chỉ thấy Tô Vân Chỉ nâng váy, mặc giày vải mềm mại, từ bên ngoài chạy vào.
"Ngươi..." Cung Khuynh không biết nên nói cái gì. Sự tình phát triển tựa hồ có cái gì không đúng?
Tô Vân Chỉ cầm mật báo đưa cho Cung Khuynh, cười nói: "Ừ, đây là thứ ngươi đánh rơi. Vốn buổi chiều muốn đưa nó đến Diên Xuân các, bất quá sau đó ta bận chuyện khác, bận rộn quá liền quên mất. Không có chậm trễ ngươi dùng đến nó chứ? Về sau đừng lại vứt đồ bừa bãi."
Cung Khuynh trầm mặc tiếp nhận mật báo. Cho nên, đến cùng Tô Vân Chỉ có xem qua vật này hay không?
Loài mèo luôn có tính tò mò rất cao, Cung Khuynh không cảm thấy sau khi Tô Vân Chỉ nhặt được mật báo sẽ không mở nó ra liếc mắt một cái. Cho nên, giờ phút này Tô Vân Chỉ là đang diễn trò sao? Nàng không nổi giận, không nghi vấn, không phản đối, không đưa ra ý kiến khác...Mà lả lựa chọn giả ngốc diễn trò ở trước mặt Cung Khuynh?
Tia đỏ trong mắt Cung Khuynh cũng không có biến mất. Nàng tựa hồ có chút hiểu được ý tứ của Tô Vân Chỉ.
Tô Vân Chỉ là muốn làm như chuyện gì cũng không có xảy ra sao?
Tâm Cung Khuynh thoáng cái giống như bị bóp chặt. Trái tim của nàng dường như bị co thành một đoàn.
Ánh mắt của Tô Vân Chỉ vốn đã rơi vào tấu chương trong tay Cung Khuynh, thấy Cung Khuynh vẫn luôn không nói gì, nàng liền không nhịn được ngẩng đầu nhìn Cung Khuynh một cái. Chỉ một cái nhìn này, nàng đã chú ý tới sắc mặt của Cung Khuynh có chút không thích hợp, lập tức nói với Bình Quả: "Đi mời Thái y! Nàng ngã bệnh."
Cung Khuynh đúng là ngã bệnh. Nàng phát sốt. Khi nàng còn chưa phát hiện, kỳ thật nàng cũng đã ngã bệnh.
"Ta thật sự là phục ngươi rồi! Nếu như buổi sáng ngươi đã cảm thấy lạnh, tại sao còn duy trì đến bây giờ mới chịu xem Thái y? Thời tiết này làm sao vô duyên vô cớ lại cảm thấy lạnh chứ? Nhất định là thân thể của ngươi đang kháng nghị a! Ngươi lại không có để ý đến chuyện này? Không thể quan tâm đến bản thân một chút sao?"
Tô Vân Chỉ ngồi ở bên giường, ầm ầm mắng cho Cung Khuynh một trận.
Cung Khuynh nằm ở trên giường, góc mắt của nàng càng đỏ hơn, đây là một loại đỏ do bệnh trạng. Bất quá, bộ dạng như vậy của nàng xem ra lại đặc biệt mị hoặc.
Tô Vân Chỉ bỗng nhiên đứng lên. Cung Khuynh tựa hồ vẫn luôn đề phòng nàng rời khỏi, tay mắt lanh lẹ mà bắt lấy bàn tay Tô Vân Chỉ.
"Ngươi muốn đi đâu?" Cung Khuynh hỏi.
Tô Vân Chỉ cúi đầu nhìn Cung Khuynh.
Tại cực kỳ lâu trước kia, khi Tô Vân Chỉ luôn đối mặt với một Cung Khuynh dường như không có gì làm không được, nàng rất muốn đánh vỡ sự lãnh tĩnh của Cung Khuynh, nhìn thấy sự mềm yếu ẩn sâu bên trong của nàng. Nhưng mà, tại lúc này sau khi Tô Vân Chỉ thật sự thấy được sự mềm yếu của Cung Khuynh, nàng căn bản lại không nỡ để cho Cung Khuynh khổ sở.
Tô Vân Chỉ tùy ý Cung Khuynh cầm lấy bàn tay trái của mình, hơn nữa nàng còn dùng tay phải vỗ vỗ lên, giọng nói rất ấm áp nói: "Ta không đi đâu cả, ta chỉ muốn để cho bọn họ đem đồ vật vào đây, sau đó lại để cho bọn họ tạm thời kê một cái bàn ở trước giường. Ta có rất nhiều chuyện phải làm."
Tô Vân Chỉ như vậy khiến cho Cung Khuynh cảm thấy rất không thích. Khi Tô Vân Chỉ khéo hiểu lòng người, thường thường cũng là lúc nàng hư tình giả ý.
Tô Vân Chỉ thở dài một hơi, phi thường bất đắc dĩ nói: "Xem bình thường ta đối với ngươi rất xấu rồi a... Bây giờ đối xử với ngươi hơi tốt một chút, ngươi sẽ không quen? Ta thật sự không đi đâu cả. Khả Nhạc, ngươi để cho bọn họ đem đồ vật vào đây đi, nhỏ tiếng một một chút, động tác cũng nhanh một chút."
Trước giường rất nhanh được kê một cái bàn. Ngọn nến sáng ngời cũng được thắp lên. Trên mặt bàn, trên mặt đất chứa đầy các loại hồ sơ, văn quyển.
"Giúp ngươi kéo rèm giường xuống đi? Ánh nến có ảnh hưởng đến ngươi nghỉ ngơi không?" Tô Vân Chỉ hỏi.
Cung Khuynh lắc đầu: "Ta ngủ không được. Ta muốn nhìn ngươi. Những thứ này là cái gì?" Tô Vân Chỉ tựa hồ đã dọn sạch phòng tư liệu.
Tô Vân Chỉ chỉ vào văn quyển trên bàn, nói: "Những thứ này đều là báo cáo tình hình thiên tai các nơi trình lên hàng năm." Nàng lại chỉ vào những văn quyển trên mặt đất kia, nói: "Đây là tình hình nộp thuế của các vùng trên cả nước. Ta muốn tra một chút, trong vòng mười năm qua, nơi nào xảy ra vấn đề về thuế và lương thực."
Nếu như hai địa phương AB cách nhau không xa, kết quả mỗi năm A đều mưa thuận gió hoà, nhưng B lại báo là gặp thiên tai hạn hán, vì vậy B không nộp đủ thuế, như vậy B nhất định là tồn tại vấn đề; hoặc là, vẫn là AB cách nhau không xa, kết quả A báo hạn hán, nhưng B lại báo lũ lụt, điều này cũng có vấn đề!
Dị tộc là dân tộc du mục, phương thức sống của bọn hắn khiến cho bọn hắn vô pháp trường kỳ tác chiến. Nhưng bây giờ, trận chiến ở Tây Bắc đánh sắp được một năm rồi!
Lương thảo của dân du mục là từ đâu mà đến? Lương thực dự trữ của bọn hắn là từ đâu mà đến?! Nếu như không phải bọn hắn lấy được lương thực từ Cổ Lạp quốc bên kia, phần lương thực này cũng chỉ có thể lấy được từ Vân triều. Lương thực của Vân triều lại phần thành quan lương thực và thương lương thực, Tô Vân Chỉ đang tự mình điều tra quan lương thực, mà nàng đã căn dặn Phân Đạt mang theo một nhóm nhân thủ Tô Thanh lưu lại cho nàng đi thăm dò thương lương thực. Đây là một chuyện rất rườm rà, có khối lượng lớn.
Trong vài chục năm Kiền Khánh đế tại vị, cũng là vài chục năm thế lực khắp nơi tranh quyền đoạt lợi, tất cả mọi người đang tranh giành, vì vậy quan trường Vân triều xuất hiện vô số lỗ thủng. Quan thanh liêm bị mất mạng, quan chính trực bị nhốt vào ngục, ngược lại những kẻ tiểu nhân nịnh bợ từng bước một leo đến chỗ cao.
Ngàn dặm đê điều bị hủy bởi hang kiến. Dù cho lúc mới đầu những thứ lỗ thủng này cũng không chí mạng, chỉ là Tô Vân Chỉ đã không dám xem thường.
"Nếu như ngươi lựa chọn thân chinh, vậy ít nhất ta nên vì ngươi mà bảo đảm hậu phương ổn định." Tô Vân Chỉ nghiêm túc nói. Nàng ghét bị bỏ rơi, nàng cảm thấy cảm giác chờ đợi rất khó có thể chịu đựng được. Nhưng mà, dù cho nàng rất yếu đuối, dù cho nàng thầm nghĩ trải qua cuộc sống nhàn nhã mỗi ngày ăn đồ ngọt phơi ánh mặt trời, nhưng nàng cũng không phải là tiểu nữ nhân chỉ biết ăn ăn ngủ ngủ trêu chọc mèo. Đến lúc cần nàng đứng ra gánh vác, nàng có thể ngay lập tức trở thành bất khả chiến bại.
Tô Vân Chỉ lúc trước có thể hấp dẫn được Cung Khuynh chính là một Tô Vân Chỉ như vậy a.
Mị lực của nàng không phải do nàng phong tình vạn chủng, mà là sự mạnh mẽ ẩn giấu đằng sau dáng vẻ tiếu ngữ doanh doanh của nàng.
Ngươi chiến sa trường, như vậy ta sẽ ổn định triều đình.
"Ta không cho phép bất luận kẻ nào làm tổn thương ngươi, phản bội ngươi. Làm chuyện ngươimuốn làm đi, lựa chọn của ngươi chính là phương hướng của ta." TôVân Chỉ nói.