Cái chết của Phùng lão Tướng quân là nằm ngoài dự liệu của Cung Khuynh.
Trong quân Tây Bắc vẫn luôn tồn tại một vài vấn đề. Phùng lão Tướng quân người này, trung thành là có, năng lực là có, nhưng mà ở trong mắt những người nắm quyền, hắn còn có một khuyết điểm trí mệnh, đó chính là hắn quá "Độc"*. Đại khái là bởi vì hắn quá mức có năng lực, sau khi hắn từng bước một leo lên địa vị cao, quân Tây Bắc dường như liền biến thành quân của Phùng gia. Duới tình huống như thế, Phùng lão Tướng quân nói mình trung thành, Hoàng đế có mấy người có thể tin hắn?
(*Độc tài, độc đoán)
Nhưng Cung Khuynh lại nguyện ý dành cho Phùng lão Tướng quân một sự tín nhiệm nhất định. Phần tín nhiệm này không phải bởi vì Phùng lão Tướng quân dâng hiến cả đời ở Tây Bắc, không phải bởi vì thân nhi tử của hắn đều hi sinh trên chiến trường, chỉ là bởi vì phí tổn tạo phản quá lớn. Nếu như Phùng lão Tướng quân là người thông minh, hắn có lẽ sẽ chấp nhận làm thổ Hoàng đế của hắn tại Tây Bắc, dù sao triều đình nhất thời không làm gì được hắn. Chỉ là nếu như hắn thật sự tạo phản, triều đình cũng không thật sự sợ hãi hắn.
Cho nên, Cung Khuynh thích người thông minh.
Bởi vì, người thông minh có thể nhìn thấy cái giá phải trả sau khi làm chuyện ngu xuẩn, cho nên bọn họ rất ít khi làm ra chuyện ngu xuẩn.
Quân Tây Bắc bên này, Cung Khuynh dự định từ từ mới mưu tính. Đối với Cung Khuynh mà nói, hiện tại quan trọng nhất là nàng nắm được trong tay binh quyền của hai đại doanh vùng ngoại thành. Từ đó về sau, nàng mới có đầy đủ lực lượng động thủ với quân Tây Bắc. Nhưng mà, Phùng lão Tướng quân chết rồi, cái chết của hắn phát sinh thật sự quá đột nhiên.
Mặc dù tin tức trong tay Cung Khuynh hữu hạn, nhưng mà nàng có thể tưởng tượng ra được, vấn đề của quân Tây Bắc sau khi Phùng lão Tướng quân qua đời sẽ bị phóng đại vô hạn.
Khi Phùng lão Tướng quân còn sống, cho dù hắn rất "Độc", nhưng chính vì hắn chuyên quyền, hắn có thể làm cho những người trung tâm kính ngưỡng tin phục hắn, hắn có thể ngăn chặn mưu đồ của những người có tâm tư quỷ dị. Vì vậy, Tây Bắc vẫn luôn thái bình. Nhưng bây giờ Phùng lão Tướng quân chết rồi, những năm này bởi vì hắn "Độc", Tây Bắc mặc dù có không ít tướng lãnh trẻ tuổi, nhưng tư lịch của bọn họ cũng không đủ, vào lúc này hoàn toàn không gánh nổi trọng trách!
Quân Tây Bắc khẳng định muốn chia tách, muốn biến động, một số phe phái sẽ phát sinh xung đột.
Nếu như đây là thời kỳ hòa bình, như vậy Vân triều còn có thể thừa nhận sự thay đổi thế lực, nhưng bây giờ lại đang trong thời kỳ chiến tranh, hơn nữa tình hình chiến tranh là đang bất lợi cho Vân triều! Sau khi Phùng lão Tướng quân qua đời quân Tây Bắc rơi vào tình trạng như rắn mất đầu chính là chí mạng không thể nghi ngờ!
Hơn nữa, nguyên nhân cái chết của Phùng lão Tướng quân cũng không phải là một chuyện đơn giản.
Đến tuổi này của Phùng lão Tướng quân, cho dù lúc tuổi còn trẻ hắn dũng mãnh thiện chiến luôn là tấm gương cho các binh sĩ, dù hắn vẫn có thể vượt qua một câu "Cho dù gạo cũ, vẫn là ngon cơm", nhưng hắn đã không còn thường cầm đao ra trận. Thứ hắn am hiểu hơn chính là tọa trấn ở hậu phương, hơn nữa là chỉ huy toàn bộ chiến cuộc. Duới tình huống như thế, Phùng lão Tướng quân chết trận? Nếu như Cung Khuynh thật sự tin tưởng đó là một chuyện ngoài ý muốn, vậy trong đầu của nàng đều là cuộn len rối a!
Trong quân Tây Bắc nhất định là có tội đồ phản bội. Hơn nữa, địa vị của tên phản bội này còn không thấp.
Dị tộc có thể chiến đấu lâu dài là chứng cứ xác thực nhất cho thấy bọn hắn đã mưu tính rất nhiều năm trước khi khởi xướng trận chiến tranh này, nếu không lương thảo bọn hắn đã dự trữ căn bản không có cách nào theo kịp sự tiêu hao của bọn hắn. Như vậy, có phải bắt đầu từ đó trong quân Tây Bắc cũng đã bị bọn phản đồ trà trộn vào hay không? Những người này, hoặc nói chính xác là đám người này, sau khi Phùng lão Tướng quân qua đời, bọn hắn nhất định phải đứng ra hô phong hoán vũ, như vậy đến cùng quân Tây Bắc có thể còn lại mấy phần sức chiến đấu đây?
Nếu như phòng tuyến Tây Bắc bị phá, như vậy chiến hỏa sẽ nhanh chóng lan đến những nơi khác của Vân triều.
Chiến tranh cho tới bây giờ đều là tàn khốc. Thủ đoạn của dị tộc vẫn luôn rất nhẫn tâm, nếu như bọn hắn thật sự đã phá vỡ phòng tuyến Tây Bắc, như vậy trên một đường đốt giết bắt người cướp của này của bọn hắn, không biết phải chết mất bao hiêu dân chúng vô tội! Mà cái chết của những người dân này trách nhiệm đương nhiên là do những người cầm quyền không có năng lực!
Cung Khuynh tuyệt đối không thể chấp nhận loại chuyện như vậy phát sinh!
Việc cấp bách nhất bây giờ là phải phái một người đi Tây Bắc, thân phận của người này nhất định phải phi thường đặc thù, đặc thù đến mức sự hiện hữu của hắn có thể ngăn chặn hết thảy mọi người. Hơn nữa, người này còn nhất định phải rất có thủ đoạn. Chỉ có như vậy, sau khi hắn ngăn chặn mọi người, mới có khả năng nhanh chóng khống chế toàn bộ thế cục.
Người này không thể là quan văn. Cho dù phái một vị Các lão đi, những đám võ tướng kia thật sự nguyện ý nghe theo sao?
Người này không thể là võ tướng. Nếu như phái một võ tướng lưu lại kinh đến đó, như vậy còn không bằng bây giờ liền lập tức đề bạt một vị võ tướng ở ngay tại Tây Bắc lên cầm quyền. Nhưng vẫn là câu nói kia, vô luận đề bạt ai, đều nhất định sẽ có người tỏ vẻ không vừa lòng, hơn nữa hôm nay những người này đều là trung gian khó phân biệt a!
Nếu như tuổi của Hoàng thượng lớn hơn một chút, hơn nữa hắn thật sự có được lòng của dân chúng, như vậy kỳ thật bây giờ ngự giá thân chinh là thích hợp nhất.
Vào rất nhiều thời điểm "Ngự giá thân chinh" đều là một loại biểu tượng. Lựa chọn ngự giá thân chinh, cũng không phải thật sự để cho Hoàng đế chỉ huy chiến tranh, chẳng qua là muốn Hoàng đế trở thành một Định Hải Thần Châm* mà thôi. Đương nhiên, nếu như năng lực quân sự của Hoàng đế không tệ, kỳ thật hắn cũng có thể tham dự đến chuyện chiến tranh.
(*Cây gậy Như ý Kim Cô bổng của Tề Thiên – Ý nói như làm một chỗ dựa nơi hậu phương)
Cuối cùng một chữ Cung Khuynh đều không có viết thành, trên giấy chỉ để lại một vết mực khó coi.
Giống như tâm tình của Cung Khuynh lúc này, thật sự là vô cùng hỗn loạn.
Cung Khuynh buông bút xuống, nhìn qua tiểu Hoàng đế đang ngồi ở một bên.
Tiểu Hoàng đế vốn đang chơi đùa với mấy ngón tay, thấy ánh mắt Thái hậu quét tới, lập tức đem hai tay giấu ở sau lưng mình, cố gắng làm ra một bộ dạng ngồi nghiêm chỉnh. Hắn đặc biệt rất muốn chạy ra ngoài chơi, chán ghét ngồi ở trong phòng nghe các vị đại nhân nói những lời khó hiểu. Bọn hắn còn thường xuyên tranh cãi ở trước mặt hắn! Thái hậu thậm chí còn mắng cho một ông lão phát khóc! Nếu như có thể nhanh chóng lớn lên thì tốt rồi, chờ khi hắn trưởng thành có thể tận tình mà chơi đùa!
Cung Khuynh bỏ qua ánh mắt của tiểu Hoàng đế. Tiểu hài tử mới chứng đó tuổi thì biết cái gì đây? Bất quá chỉ mới mơ mơ hồ hồ bắt đầu hiểu chuyện mà thôi.
"Đi mời Đài đại nhân." Thần sắc Cung Khuynh nhàn nhạt căn dặn cung nhân nói.
Tiểu Hoàng đế thở phào nhẹ nhõm một hơi. Hắn không thích Thái hậu, cũng không thích vị Đài đại nhân luôn sầm mặt lại kia.
Đài Nguyên Gia đến rất nhanh. Cung Khuynh đem mật báo đưa cho hắn. Tin Phùng lão Tướng quân tử vong là thông qua mật báo đưa tới. Bất quá, mật báo cũng không có nhanh hơn tin tức chính thức là bao, chỉ sợ vào ngày mai, tình hình chiến đấu mới nhất cùng tin Phùng lão Tướng quân chết trận liền sẽ làm khiếp sợ toàn bộ triều đình rồi.
Đài Nguyên Gia thiếu chút nữa không thể nhấc nổi tấu chương trong tay.
"Hoàng thượng ngự giá thân chinh thì sao?" Cung Khuynh hỏi thẳng vào vấn đề. Nếu như Tiểu Hoàng đế thật sự ngự giá thân chinh, hôm nay hắn không hiểu gì cả, đến lúc đó người chân chính có thể làm chủ nhất định chính là đám người Đài Nguyên Gia tùy giá bảo vệ. Đây là nguyên nhân để lúc này Cung Khuynh tìm Đài Nguyên Gia đến thương lượng.
Tiểu Hoàng đế nghe thấy Thái hậu nói hai chữ "Hoàng thượng", lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Cung Khuynh.
Đài Nguyên Gia không chút nghĩ ngợi nói: "Hoàng thượng tuổi tác còn nhỏ, làm sao có khả năng..." Vân triều vừa mới mất một vị Hoàng đế, trong thời gian ngắn cũng không thể lại hỗn loạn. Tiểu Hoàng đế nhất định phải được bảo hộ tốt. Ngay cả Phùng lão Tướng quân đều trúng chiêu mà mất mạng, nói rõ Tây Bắc bên kia đã trở nên không an toàn rồi.
Cung Khuynh trầm mặc nhìn Đài Nguyên Gia.
Vừa rồi Đài Nguyên Gia bởi vì cái chết của Phùng lão Tướng quân mà chấn kinh một hồi, lại bởi vì đề nghị của Thái hậu chấn kinh một hồi nữa, đợi sau khi trầm mặc xuống, hắn mới có thời gian đem toàn bộ sự tình suy ngẫm qua một lần. Hắn bỗng nhiên hiểu được dụng ý của Thái hậu khi muốn cho Hoàng đế ngự giá thân chinh. Thế cục của Tây Bắc bên kia xác thực không tốt lắm a. Nhưng là, Đài Nguyên Gia lại có tư tâm, chính là bởi vì thế cục bên kia phi thường không tốt, vì vậy Hoàng đế liền càng không thể đi.
Nếu như Hoàng đế không đi, như vậy còn ai có thể đi đến đó tọa trấn đây?
Thân phận của người này nhất định phải phi thường cao, tốt nhất là người trong Hoàng thất...
Đầu óc Đài Nguyên Gia đang chuyển động với tốc độ cao, hắn nhất định phải nhanh chóng nghĩ ra một người có thể thay thế.
"... Vậy cũng chỉ có thể để ai gia đi." Ánh mắt Cung Khuynh nhìn Đài Nguyên Gia không có chút nhiệt độ nào. Nàng cũng không phải đang nhằm vào Đài Nguyên Gia, nàng là đang nhằm vào kẻ phá hoại thế cục trước mắt mà thôi. Rút cuộc dị tộc làm sao có thể an toàn phát triển? Lúc trước khi bọn hắn có mưu tính, Vân triều bên này thật sự hoàn toàn không biết gì cả sao? Hay là mọi người đều chỉ quan tâm đến việc phát triển của bản thân, lại bởi vì có thể có lợi, cho nên trái lại cung cấp không ít thuận tiện cho dị tộc?
Đài Nguyên Gia lại có chút không thể nhấc nổi tấu chương trong tay.
Đề nghị của Cung Khuynh hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Đài Nguyên Gia, cho nên hắn mới kinh ngạc đến ngây người. Nói thật a, hắn chưa từng nghĩ tới một nữ nhân có thể ra chiến trường. Nhưng mà, so với những Vương gia đã rời xa đường biên giới chính trị kia, Thái hậu đang buông rèm chấp chính đúng là người lựa chọn thích hợp nhất.
"Ai gia hy vọng Đài đại nhân có thể nhớ kỹ một điểm, dân còn, thì nước còn." Cung Khuynh từ trên ghế dựa đứng lên. Nàng đi đến bên người Tiểu Hoàng đế, dùng bàn tay lạnh buốt của mình sờ lên đôi má tiểu Hoàng đế, nói: "Ngươi phải hảo hảo học tập, phải nghe lời các vị Thái phó, như vậy mới có thể..."
Tay Cung Khuynh thật sự là quá lạnh rồi, mà tiểu Hoàng đế đã chịu đựng rất lâu, bởi vậy hắn không chút nghĩ ngợi mà đẩy tay Cung Khuynh ra.
"BA~" một tiếng, tay của tiểu Hoàng đế đã đánh trúng mu bàn tay của Cung Khuynh.
Cung Khuynh vô cùng kinh ngạc đứng tại chỗ. Nàng thu hồi bàn tay của mình, thả ở trong tay áo.
Qua một hồi lâu, Cung Khuynh mới miễn cưỡng nở nụ cười, nói: "Có lẽ tay ai gia quá lạnh rồi, để cho Hoàng thượng cảm thấy không thoải mái."
Biểu lộ trên mặt Đài Nguyên Gia cũng không có thay đổi gì. Bất quá, trong lòng hắn cũng đang thở dài một hơi. Tiểu Hoàng đế đúng là một hài tử có chủ ý, chỉ là tựa hồ có chủ ý rất không tốt, ngay cả lời nói Thái hậu khuyên nhủ hắn dụng tâm dốc lòng học hành cũng không nghe... Rõ ràng Thái hậu là có hảo tâm a.
Bất quá, Đài Nguyên Gia cũng không có nghĩ quá sâu đến vấn đề này. Hắn vẫn là càng chờ mong tiểu Hoàng đế từng bước một lớn lên a.
Cung Khuynh đi đến bên người Đài Nguyên Gia, lấy đi mật báo trong tay hắn, nói: "Ai gia muốn mời Đề đốc của hai doanh tiến cung, việc này ngươi âm thầm xử lý a." Đề đốc là trưởng quan cao nhất của hai đại doanh vùng ngoại thành. Từ khi Cung Khuynh muốn bắt đầu thân chinh, nàng cũng đã nghĩ muốn dùng một mũi tên bắn rơi vài con chim.
Cung Khuynh đem mật báo đặt ở trong ống tay áo của mình. Thứ duy nhất khiến nàng bất lực đại khái chỉ có Tô Vân Chỉ a.