Cung Khuynh đang làm gì?
Cung Khuynh đang vẽ bản vẽ thiết kế, là quần áo. Sau khi vẽ xong, nàng nhìn nhìn nhưng lại cảm thấy không hài lòng, vì vậy đem tờ giấy toàn bộ vò thành một cục. Cung Khuynh thở dài. Từ trước đến nay nay luôn theo kịp xu hướng thời trang, nhưng là đến phiên chính mình thiết kế quần áo, luôn kém vài phần hương vị.
Bình Quả lặng yên sửa sang lại đống giấy lộn đầy trên đất.
Trong mắt vị trợ lý đặc biệt Bình Quả, kỳ thật Cung Khuynh vốn nên rất bận rộn. Trong nội cung có chuyện Uông quý nhân sinh non cần điều tra a? Tô nhị và Nha Cửu đang điều tra chuyện tài nguyên khoáng sản cũng cần tiếp tục quan tâm a? Trong triều đình còn cần phải bí mật từng chút một mà đưa nhân thủ của mình vào a? Dù gì Hoàng thượng bên kia cũng cần tiếp tục dỗ dành a! Lỗ tai Kiền Khánh đế kỳ thật không phải quá cứng, để giảm bớt phiền phức, Cung Khuynh liền cần thường xuyên tìm hắn nói chuyện.
Nhưng mà, Cung Khuynh hiếm khi tùy hứng mà đem mọi chuyện cần thiết đều để sang một bên, toàn tâm toàn ý mà thiết kế quần áo cho Thục phi.
Đừng hỏi Bình Quả làm sao biết quần áo là dành cho Thục phi. Kỳ thật bản thân Cung Khuynh căn bản cũng không có chủ động đề cập qua chuyện này. Nhưng mà, Bình Quả đi theo Cung Khuynh cũng đã nhiều năm như vậy, đối với sở thích về quần áo của Cung Khuynh một mực nắm chắc. Nhìn mấy tấm sơ đồ phác thảo, Bình Quả đã biết rõ Hoàng hậu tuyệt đối không phải tự thiết kế quần áo cho mình. Mà trên thế giới này, còn có ai đáng giá cho Hoàng hậu cố sức đi lấy lòng như thế đây?
Không, hoặc là cũng không có thể dùng từ "Lấy lòng" này.
Nhưng mà trong lúc nhất thời Bình Quả lại không nghĩ ra từ nào chính xác hơn.
Mấy bộ y phục Cung Khuynh thiết kế kia đều là mang theo một đường viền nhỏ bằng da. Bình Quả suy đoán, Hoàng hậu nương nương có lẽ là muốn dùng tới da lông mà nàng thu hoạch được trong kỳ Thu Liệp lần này. Ngoại trừ là do Hoàng hậu tự tay săn được, những da lông kia kỳ thật không tính là trân quý, màu lông lộn xộn, hình dạng cũng khá nhỏ.
Theo Bình Quả biết, Hoàng thượng đã ban cho Thục phi nương nương mấy tấm da tốt nhất, chỉ bằng sự yêu thích của Thục phi nương nương đối với các loại kỳ trân dị bảo trong ngày thường, nàng chẳng lẽ còn để ý tới mấy tấm da này trong tay Hoàng hậu sao? Bất quá, nói không chừng có thể vừa ý? Dù sao Thục phi nương nương người nọ...
Cung Khuynh cảm thấy cúi đầu trong thời gian dài hơi mệt, liền để bút xuống, lấy tay đỡ bờ vai của mình, xoa xoa quanh cổ.
Thấy Bình Quả một bộ dạng như có chuyện suy nghĩ, Cung Khuynh nhịn không được hỏi: "Đang nghĩ gì đấy?"
Bình Quả cười hồi đáp: "Nô tài vừa mới nghĩ đến..."
Vừa mới mở miệng, Bình Quả liền ý thức được, các nàng giờ phút này đang ngồi ở trên xe ngựa, tiếng nói là có thể bị đám thị vệ phía ngoài nghe được, vì vậy cố ý dùng một loại giọng nói tiểu nhân đắc chí nói: "Thục phi nương nương có một cái khăn tay đặc biệt bảo bối, cũng không biết dùng bao lâu, đến nay đều còn không nỡ bỏ. Cái khăn kia còn không phải làm từ vật liệu tốt, bất quá là một mảnh vải bông mà thôi." Nàng cố gắng nháy mắt với Cung Khuynh.
Người người bên cạnh Hoàng hậu đều là lão hí cốt*, giọng nói cùng ánh mắt của Bình Quả là đang biểu đạt hai ý tứ hoàn toàn trái ngược.
(*Là phương ngữ Hồng Kông, thường đề cập đến nghệ thuật biểu diễn tuyệt vời của diễn viên truyền hình, phong cách lãng mạn, hành động sống động)
Người khác nghe thấy lời nói của Bình Quả, sẽ cho rằng nàng là đang châm chọc Thục phi không có cốt khí, đem một khối vải bông coi như bảo bối; Cung Khuynh lại lập tức hiểu được ý tứ chân chính của Bình Quả, tự tiếu phi tiếu nói: "Vải bông a... A, bổn cung nhớ rồi, quả thật có chuyện như vậy."
Cái khăn kia vốn là của Cung Khuynh. Rất lâu trước kia, Tô Vân Chỉ tiện tay lấy đi cái khăn của Cung Khuynh.
Cung Khuynh không am hiểu nữ công, thứ nhất là bởi vì nàng đối với loại chuyện này không hứng thú chút nào, mặt khác cũng là bởi vì nàng không muốn tốn nhiều thời gian cho chuyện này, vì vậy nàng chỉ biết một ít châm pháp đơn giản nhất, hơn nữa nàng cũng chỉ thêu một chút đường vân có hình thức đơn giản nhất. Tấm khăn Tô Vân Chỉ thuận tay lấy đi kia là tấm khăn hiếm hoi mà Cung Khuynh tự mình thêu. Bởi vì kỹ thuật của Cung Khuynh không tốt, vì vậy khăn chỉ đơn giản may đường viền, sau đó ở bên trên thêu vài đám mây.
"Rất yêu quý sao?" Cung Khuynh cong khóe môi lên.
Bình Quả cố gắng gật đầu. Thục phi nương nương chỉ thích hoa y mỹ phục, nào biết nàng đối với một cái khăn đơn sơ cũng sẽ yêu thích không rời.
Cung Khuynh đem trang giấy rối loạn lung tung trên mặt bàn đẩy đi, nói: "Mà thôi, nếu như bổn cung không có cái thiên phú này, vậy không ép buộc." Gần đây nàng có lẽ là bị tên ngu ngốc Tô Vân Chỉ kia lây virus ngốc rồi, lúc làm việc thế nhưng cũng thiếu đi vài phần đúng mực. Tại sao nàng lại muốn tự mình làm một bộ y phục đưa cho Tô Vân Chỉ chứ? Dựa vào kỹ thuật của nàng, y phục này không biết phải làm đến ngày tháng năm nào đây? Lại muốn bị Tô Vân Chỉ cười chết!
Quá ôn nhu không phải là phong cách của nàng, quá bao dung cũng không giống tính cách của nàng.
Cung Khuynh chỉ cần luôn là Cung Khuynh, ánh mắt của Tô Vân Chỉ liền sẽ một mực đuổi theo nàng. Cung Khuynh chỉ cần làm cho mình mãi mãi chiếm cứ được lực chú ý của Tô Vân Chỉ, như vậy trong lòng Tô Vân Chỉ cũng sẽ không có những người khác. Sau đó, nàng chỉ cần chờ Tô Vân Chỉ chủ động tới gần là được rồi.
Đã như vậy, Cung Khuynh cần gì phải hao hết tâm tư đi thay đổi chính mình.
Vén ra mây mù thấy trời xanh.
Tại mấy tháng trong quá khứ, Cung Khuynh một mực mâu thuẫn không ngừng. Nhưng mà, tại thời khắc này, Cung Khuynh rút cuộc suy nghĩ rõ ràng.
Trở lại trong nội cung, Cung Khuynh nhanh chóng thu hồi cung quyền. Uông quý nhân vẫn còn đang ở cữ muốn đến khấu đầu trước chủ cũ, Cung Khuynh không có gặp nàng, thậm chí cũng không cố ý sai người gởi lời cho nàng. Đám ba cái máy vi tình Bình Quả đã biết rõ, Uông quý nhân đã mất đi tất cả sự ưu đãi. Mặc kệ Uông quý nhân là vô tâm phạm ngốc, hay là cố ý tính kế, liên hệ giữa nàng và Chiêu Dương điện đã triệt để cắt đứt. Cung Khuynh sẽ không lại cho Uông quý nhân cơ hội thứ hai.
Chỉ cần có Hoàng hậu tọa trấn, hậu cung liền không tạo nổi sóng gió; chỉ cần có Thục phi tọa trấn, Kiền Khánh đế chỗ đó liền không tạo nổi sóng gió. Vì vậy, Cung Khuynh dần dần đem phần lớn lực chú ý của mình đều hướng về phía triều đình. Người mà nàng bắt đầu có ý định bồi dưỡng, giúp đỡ từ lúc nàng xuyên qua đã chậm rãi bước lên sân khấu quyền lực rồi. Đương nhiên, những người mới này chức quan cũng không cao, nhưng là thứ Cung Khuynh muốn cũng không phải là hiện tại của bọn hắn, thứ nàng muốn là tương lai của bọn hắn.
Ngẫm lại xem a, năm năm sau, mười năm sau, mười lăm năm về sau, nếu như những người này một mực vững vàng đi đến cuối cùng, cho dù đến lúc đó trong số bọn họ có mấy người đã mất đi trung thành, nhưng chỉ cần có sáu, bảy phần mười người vẫn là trung với Cung Khuynh, như vậy thế lực trong tay Cung Khuynh liền phi thường khả quan. Mà trung thành là làm sao có được? Không cân nói đến phẩm tính của bản thân mỗi người, trung thành là dùng lợi ích để trao đổi đến. Chỉ cần Cung Khuynh đủ cường thế, sự trung thành sẽ luôn tồn tại.
Cung Khuynh một mực đang chờ đợi ngày đó đến a.
Cuối năm, Cung Khuynh dẫn đường để Kiền Khánh đế thành lập thêm ân khoa*. Nói cách khác, kỳ thi mùa xuân phải ba năm mới tổ chức một lần, sang năm sẽ tổ chức thêm một lần. Kiền Khánh đế cũng muốn nếm vị ngọt khi dùng Trạng nguyên mới đến thay thế quyền lực của lão thần, bởi vậy hắn rất chờ mong ân khoa này.
(*Khoa thi đặc biệt, thời khoa cử (đời Minh, Thanh), triều đình mở ra như ban đặc ân nhân dịp khánh điển - tức kì thi bất thường, được tổ chức ngoài kì hạn thường lệ, để đánh dấu việc vui mừng nào đó của quốc gia, triều đình hoặc hoàng tộc)
Kỳ thi mùa xuân qua đi, Tô nhị và Nha Cửu bên kia rút cuộc truyền tin tức đến trong kinh thành. Vùng đất nhiều năm trước bị cắt cho Cổ Lạp quốc kia, kỳ thật cũng không có chân chính thuộc về Cổ Lạp quốc, vì vậy, hiện tại vùng đất kia cũng coi như là một nơi vô chủ. Trên vùng đất này có một quặng sắt chưa khai thác.
Cung Khuynh thật sự là nhịn không được muốn cười ha hả.
Quặng sắt! Dĩ nhiên là quặng sắt!
Quặng sắt có nghĩa là tiền đúc, có nghĩa là quân giới, có nghĩa là một nhánh tư binh!
Bất quá, Cung Khuynh rất nhanh bình tĩnh lại. Bản thân mảnh đất này cũng có phiền toái không nhỏ. Thứ nhất, Cung Khuynh không biết đến cùng Tạ gia đã xảy ra chuyện gì, năm đó có phải bọn hắn phát hiện qua chỗ quặng sắt này hay không, bây giờ người nhà họ Tạ có biết chỗ quặng sắt này hay không; thứ hai, mảnh đất này cách nơi đóng quân của binh lính Tây Bắc quá gần. Hôm nay toàn bộ quân đội Tây Bắc đều nằm trong tay Phùng lão gia tử, Cung Khuynh tạm thời còn chưa muốn chống lại Phùng tướng quân.
Cung Khuynh muốn khai phát quặng sắt này, nhưng mà nàng lại không thể để cho Phùng lão gia tử chú ý tới động tĩnh trên mảnh đất kia.
"Nếu như Vân triều bên này đều cho rằng mảnh đất kia đã cắt cho Cổ Lạp quốc... Phân phó, để Nha Cửu mang theo người của nàng đi đến Cổ Lạp quốc một vòng trước, sau đó ngụy trang thành dân chạy nạn của Cổ Lạp quốc, ở bổn quốc sinh sống không nổi nữa, mới chạy đến bên này kiếm ăn. Làm cho người của nàng bên ngoài khai khẩn đất hoang, tóm lại giống như là dân chúng bình thường mà tiếp tục sinh sống trên mảnh đất kia. Sau lưng thì hành sự tùy theo hoàn cảnh." Cung Khuynh nói.
Chỉ cần "Dân chạy nạn của Cổ Lạp quốc" không vi phạm, Phùng lão tướng quân cũng sẽ không động thủ đối với bình dân an phận thủ thường.
"Về phần phu thê Tô nhị..." Cung Khuynh suy nghĩ một chút nói, "Ta nhớ rằng trong đồ cưới của ta có một trang viên, ở phụ cận ngoại ô kinh thành, diện tích rất lớn, trong phạm vi trang viên thậm chí còn có một núi hoang, chẳng qua là đất đai lại cực kỳ cằn cỗi, cây nông nghiệp không phát triển được. Phái người đi thăm dò xem, trong núi hoang này có thể giấu được hơn hàng ngàn người hay không. Nếu như có thể... Được rồi, trước phái người đi điều tra, còn lại đến lúc đó lại nói."
Sự tình đều tiến hành rất thuận lợi, Cung Khuynh có đầy đủ kiên nhẫn.
Nhưng mà, sự tình sẽ không vĩnh viễn tiến hành thuận lợi như vậy, rất nhanh có chuyện làm rối loạn bước chân của Cung Khuynh.
Từ sau lần đầu tiên tham gia Thu Liệp cũng đã qua mức nghiện, Kiền Khánh đế liền một mực chờ đợi Thu Liệp lần thứ hai. Hoàng đế Vân triều không thể mỗi năm đều cử hành Thu Liệp, bởi vì bọn họ sợ chính mình sẽ mang tội danh "Hao tài tốn của" trong sử sách. Nhưng mà, không biết là Kiền Khánh đế nghĩ như thế nào, năm thứ hai của hắn cũng đưa Thu Liệp liệt kê trong kế hoạch hành trình, có lẽ hắn cảm thấy năm thứ ba, năm thứ tư ngừng Thu Liệp, như vậy cũng có thể?
Bởi vì hai năm nay Kiền Khánh đế cường thế —— cái này tất nhiên cũng có công lao của Cung Khuynh, nàng một mực đem chính mình ẩn núp hoàn mỹ ở sau lưng Kiền Khánh đế, kỳ thật thế lực mới phát trong tay Kiền Khánh đế chí ít là có một nửa thuộc về Cung Khuynh, một nửa còn lại là kiên định bảo vệ Hoàng phái —— hắn đều muốn đi Thu Liệp, loại chuyện này cũng không phải là chuyện chân chính để người người phải oán trách, bởi vậy ngoại trừ một hai vị Ngự sử khuyên can đôi câu, tất cả mọi người tùy theo ý Kiền Khánh đế.
Cố tình trong Thu Liệp liền xảy ra chuyện.
Lần Thu Liệp này, Tô Vân Chỉ tùy giá, Cung Khuynh lưu lại trong cung. Nhận được tin tức đầu tiên Tô Vân Chỉ truyền về, Cung Khuynh thiếu chút nữa cắn nát răng ngà: "Chết tiệt, ta còn không có ý định giết chết hắn, thế nhưng thiếu chút nữa hắn đã tự mình tìm đường chết! Từ giờ trở đi, phong cung!"