Vi Hoàng

Chương 41



Muội muội của Tô Vân Chỉ tên là Tô Vân Phương.

Tô gia định từ từ sẽ tìm một mối hôn sự cho Tô Vân Phương, chỉ là trên cái thế giới này cái không thiếu nhất chính là ngoài ý muốn, nhất là cái loại ngoài ý muốn do con người gây nên.

Xương Hoa Đại trưởng Công chúa tổ chức tiệc ngắm hoa, thiếp mời đã đưa đến tay Tô mẫu và Tô Vân Phương, các nàng tất nhiên không thể không đi. Xương Hoa Đại trưởng Công chúa là cô cô của Kiền Khánh đế, mấy năm trước đã gả vào thế gia Tạ gia, cùng Phò mã tình đầu ý hợp, cũng là giai thoại được lan truyền một thời. Chỉ tiếc, sau đó Phò mã bệnh nặng mà mất sớm, Xương Hoa Đại trưởng Công chúa liền chuyển ra khỏi Tạ phủ, một mình ở trong phủ Công chúa của mình. Nàng thủ tiết không có tái giá.

Những thứ này đều là tin tức bên ngoài.

Nghe nói, Phò mã của Xương Hoa Đại trưởng Công chúa cũng không phải chết vì bệnh, mà là bởi vì trộm tinh* bị Công chúa bắt được, Công chúa sai người đem hắn đánh đến chết. Hơn nữa, mặc dù Công chúa thủ tiết không có tái giá, nhưng là cho đến giờ cũng không thiếu diện thủ**. Nàng chưa từng hạ sinh cho Phò mã một người con nào, hôm nay bên cạnh đã có một vị nghĩa tử. Nghe nói, vị nghĩa tử này kỳ thật chính là con ruột của Công chúa, thân phụ của hài tử đoán chừng là một diện thủ không thể tiết lộ.

(*Kiểu như ngoại tình)

(**Người đàng ộng có khuôn mặt, ngoại hình đẹp, là người đàn ông đẹp trai lý tưởng – Nam sủng)

Xương Hoa Đại trưởng Công chúa lấy mục đích trên danh nghĩa là tổ chức tiệc ngắm hoa, nhưng kỳ thật ngụ ý rất rõ ràng, nàng tìm một người thê tử cho vị nghĩa tử kia.

Có lẽ luật hôn nhân thời hiện đại đã bắt đầu bảo đảm cho quyền lợi của người con riêng, chỉ là ở thời đại này, hài tử mang thân phận này rõ ràng là một loại tiếng xấu, là một loại sỉ nhục. Ngoại trừ những người muốn tìm cách để tạo mối quan hệ với phủ Công chúa, ai lại nỡ đen nữ nhi như hoa như ngọc của mình gả cho một loại tiếng xấu chứ? Nhưng mà, mọi người lại không thể trực tiếp đắc tội với Công chúa, vì vậy, tất cả mọi người mang theo một tâm tình không vui vẻ đi dự tiệc.

Tiệc ngắm hoa không chỉ mời đến những cô nương có độ tuổi thích hợp, mà còn mời đến những nam nhân có độ tuổi thích hợp nữa. Bất quá, yến hội của nữ nhân bày ở nội viện, Công chúa sẽ đích thân có mặt. Mà yến hội của nam tử thì trực tiếp bày ở tiền viện. Đoán chừng Công chúa còn muốn mượn cơ hội đưa nghĩa tử của nàng tiến cử cho các thế gia?

Cung nhị cũng được mời. Hắn vốn là không định tham gia, hắn cảm thấy đến phủ Công chúa tham gia yến hội có chút hạ giá. Các nữ nhân không thể không giữ thể diện cho Đại trưởng Công chúa, các nam nhân tuy rằng cũng kính sợ quyền thế, nhưng chẳng lẽ bọn hắn phải giữ thể diện cho người nghĩa tử kia sao? Nhưng mà, lúc này Xương Hoa Đại trưởng Công chúa lấy ra mấy bức họa do một vị họa sĩ nào đó ở tiền triều lưu lại bút tích, nói là mời các vị các công tử cùng nhau thưởng thức. Nàng coi như là ra vốn gốc rồi. Cung nhị do dự mãi, cảm thấy thể diện mất rồi còn có thể kiếm về, nhưng mà bỏ lỡ cơ hội thưởng thức danh họa lần này, ngày sau sẽ không còn có cơ hội, vì vậy hắn quyết định tham gia.

Tất cả sự tình rút cuộc là phát sinh như thế nào, này cũng không phức tạp.

Tóm lại, Cung nhị cảm thấy bản thân đã làm rất tốt. Hắc hắc hắc, hắn có tức phụ rồi.

Mọi người cho rằng Cung nhị còn không biết vị cô nương ở trong nước rút cuộc là ai, đã theo bản năng nhảy xuống cứu người rồi. Nhưng kỳ thật, Cung nhị rất rõ ràng người đó là ai a, hắn rõ ràng nghe thấy tiểu nha hoàn đứng trên bờ hô hào Tô cửu tiểu thư (Tô tiểu muội ở nhà họ Tô xếp hạng thứ chín), lại nhận ra vị phu nhân ở bên cạnh đều đã muốn nhảy vào trong nước là mẫu thân của Tô nhị, người ở trong nước không phải là muội muội cảu Tô nhị?! Cung nhị không nghĩ nhiều nữa, không nói hai lời liền nhảy xuống.

Sau khi Cung nhị và Tô cửu lên bờ, Tô cửu lập tức bị Tô mẫu dùng áo choàng quấn chặc lại.

Cung nhị thấy Tô cửu lạnh run, không biết là lạnh, hay là bị dọa sợ, nhịn không được nhỏ giọng mà an ủi nàng nói: "Đừng sợ."

Tô cửu đối với Cung nhị gật đầu một cái nhẹ đến không thể thấy.

Lúc Tô Vân Chỉ ở trong cung nhận được tin tức, tức giận đến toàn thân phát run, trực tiếp muốn đem chén trà trong tay mình đập vỡ. Rút cuộc là ai dám hãm hại muội muội của nàng? Lúc đó may mà muội muội của nàng được Cung nhị cứu, Cung nhị nhân phẩm không tệ, Tô Vân Chỉ tin tưởng Cung Khuynh, cho nên Tô tiểu muội còn không đến mức lâm vào trong tuyệt cảnh. Bằng không, nếu như nàng bị một kẻ lưu manh, vô lại, loại bùn nhão đở không nổi tường cứu được, chẳng lẽ sẽ bị bức gả cho đồ vô lại như vậy sao?

Đương nhiên, nàng có thể cương quyết khiến cho muội muội của mình không gả, nhưng mà dựa vào cái gì lại để người khác hãm hại làm cho muội muội của nàng chịu đựng những thứ đau khổ này?

"Bất kể là ai tính toán nên ván cờ này, ta đều sẽ không bỏ qua. Bất quá, việc quan trọng nhất bây giờ cũng không phải là những thứ này, mà là phải tranh thủ đêm tất cả chuyện ảnh hưởng áp xuống thấp nhất." Tô Vân Chỉ cắn cắn môi, nói. Báo thù gì gì đó cũng có thể tạm thời để lại, muội muội là quan trọng nhất.

Tin tức ngoài cung có thể truyền tới trong nội cung, nói rõ tin tức này ở ngoài cung nhất định đã truyền đi rất xôn xao rồi.

Hiện tại Tô Vân Chỉ không biết người trong nhà đang có ý tứ gì. Nếu như bọn họ không muốn Tô tiểu muội lập gia đình, như vậy nàng sẽ đem sự tình đẩy sang hướng kia, ai nói bị nam nhân đụng phải liền nhất định phải gả cho người đó? Mà nếu như bọn họ hài lòng Cung nhị, không thể không mượn cơ hội trời xui đất khiến lần này mà đem chuyện của Cung nhị và Tô tiểu muội xác định, vậy nàng liền đi thương lượng với Cung Khuynh, tóm lại cũng phải đem toàn bộ mọi chuyện giải quyết tốt.

Cuộc sống trong tương lai là thuộc về Tô Vân Phương, Tô Vân Chỉ không dám tùy tiện thay nàng quyết định.

Nhưng mà, trong khoảng thời gian Tô Vân Chỉ chờ tin tức, lời đồn đãi lại thăng cấp thêm một bước. Mặc kệ ngay từ đầu chuyện Tô tiểu muội rơi xuống nước là do ai tính toán, những người đó lại muốn cái gì, sau khi chứng kiến Cung nhị cứu được Tô tiểu muội, người nào đó phỏng chừng đã có một cảm nhận sai lầm rằng mình có thể đạt được mục đích. Đều biết giữa Hoàng hậu và Thục phi không hòa thuận, Cung nhị và Tô nhị lại luôn không hợp, để cho hai nhà này kết thân, đó rõ ràng chính là kết thù a!

Rất nhiều người đều cảm thấy bọn họ khẳng định không muốn kết thân, cho nên bọn hắn liền liều mạng khiến cho sự tình phát triển theo hướng làm cho hai nhà phải kết thân.

Bọn hắn cảm thấy bản thân là những kẻ đáng ghét!

Trên thực tế thì sao?

Dưới sự trợ giúp của Tô nhị ca Tô cửu nương đã vài lần gửi thư cho Cung nhị. Thấy tiểu muội muội sắp thành người của Cung gia, tâm tình Tô nhị thật sự là vô cùng phức tạp. Vì vậy, hắn nhịn không được hẹn gặp Cung nhị, hai người lại đánh nhau một trận. Tất cả sức lực trên tay Tô nhị, hoàn toàn dùng đề quan tâm tới gương mặt của Cung nhị; Cung nhị khẳng định cũng muốn phản kháng a, tất cả sức lực trong lòng hắn, trực tiếp chào đón những chỗ đau nhât trên người Tô nhị. Hai người đánh một trận thống khoái.

Đợi đến khi Cung nhị mang theo đôi mắt bầm đen xuất hiện ở trước mặt người khác, trong lòng những người đó cười trộm, sự việc giữa Cung gia và Tô gia đúng là không có cách nào có kết quả tốt.

Tô Vân Chỉ nhận được tin tức trong nhà, sau khi trong lòng tính toàn các loại tình huống một lần, liền lại nhanh chóng nghĩ ra một điểm tốt.

Tuy rằng chuyện này ngay từ đầu là do người khác tính kế, chỉ là nếu như không tìm cơ hội tìm chút lợi ích từ đó, quả thực cũng không phải là phong cách của Tô Vân Chỉ! Người thông minh luôn có thể lợi dụng tất cả các nguồn tài nguyên, cho dù là một chuyện xấu vô pháp thay đổi, nàng cũng có thể từ đó tìm ra được một mặt có thể thu lợi ích.

Vì vậy Thục phi nương nương với sở trường thao túng nhân tâm lại bắt đầu điều khiển lời đồn đãi trong kinh, nói cái gì Cung gia thế lớn, luận gia thế thứ nữ của Tô gia nhất định là không xứng với trưởng tử của Cung gia, còn nói cái gì Cung nhị nay đã là Thám Hoa, Cung gia đã sớm có ý định vì hắn tìm một vị quý nữ mà kết quan hệ thông gia, còn nói cái gì Cung Hoàng hậu sớm nhìn Thục phi không vừa mắt, bởi vậy ca ca của Hoàng hậu chắc chắn sẽ không lấy muội muội của Thục phi làm thê tử... Tin tức truyền đến cuối cùng, không ít người khẳng định nói, Cung nhị muốn đem vị tiểu cô nương kia của Tô gia nạp làm thiếp thất, bọn hắn đem cuộc sống sau này của Tô cửu nương mô tả đặc biệt đáng buồn.

Sau đó, Tô Vân Chỉ dùng gừng lau khóe mắt, một đường khóc sướt mướt mà từ Hoa Dương cung đi tới Cần Chính điện.

Tô Vân Chỉ quỳ gối ở bên ngoài Cần Chính điện, cái gì cũng không nói, khóc đến nỗi phi thường ủy khuất. Nàng luôn biết cách phải làm thế nào đề đạt được thứ mình muốn. Chuyện của Cung nhị và Tô cửu nương đã huyên náo lớn như vậy, nàng không nói gì, Kiền Khánh đế cũng đã biết rõ nàng đang ủy khuất chuyện gì. Mà nàng không nói, Kiền Khánh đế còn có thể tưởng tượng theo chiều hướng mà nàng hy vọng, cảm thấy tuy rằng nàng ủy khuất như thế, vẫn như cũ không muốn nói cái gì khiến cho hắn khó xử.

Hắn thân là Hoàng đế, lại có chuyện gì có thể làm khó hắn chứ?

Kiền Khánh đế vung bút lên một cái, hạ ý chỉ tứ hôn, đem Tô cửu nương ban cho Cung nhị làm chính thê.

Toàn bộ sự tình như vậy đều kết thúc.

Bất quá, tính toán của Tô Vân Chỉ vẫn chưa hết, chỉ có điều chuyện kế tiếp cần Cung Khuynh đến phối hợp rồi.

"Tiểu muội sắp trở thành tẩu tử của Hoàng hậu rồi. Chỉ là quan hệ giữa ta và Hoàng hậu thủy chung không đủ hòa hợp... Mà thôi, cùng lắm thì về sau ta nhường nàng vài bước, chỉ mong nàng có thể đối với muội muội của ta tốt một chút." Trong miệng Tô Vân Chỉ nói qua lời nói đường hoàng, "Nhất là mẫu thân của ta và muội muội của ta sắp vào cung tạ ơn, nếu như lúc này nàng ra oai phủ đầu các nàng, vậy nên làm thế nào cho phải đây? Ta không thể không chuẩn bị một chút."

Khả Nhạc vẫn cẩn thận duy trì trầm mặc.

Vì sao chủ tử nhà mình diễn nhiều như vậy? Mỗi lần trước khi đi gặp Hoàng hậu đều phải tìm lý do cho mình?

Có dám ít sáo lộ* một chút, nhiều chân thành một chút hay không?

(*Đề cập đến một cách thức được để đối phó với tình hình – Có tính toán trước)

Đối mặt với một Tô Vân Chỉ đến tận cửa cầu tình, Cung Khuynh khẽ mỉm cười, nói: "Muốn ta làm theo tâm ý của ngươi sao? Có thể a, ngươi còn thiếu ta một ca khúc, nhớ không? Thiếu lâu như vậy, tiền lãi cũng đã không ít. Bất quá, ta không thu tiền lãi. Ngươi trả ca khúc, ta lắng nghe ngươi."

... Thiếu một ca khúc?

Tô Vân Chỉ đầy mặt mê mang mà nhìn Cung Khuynh.

Cung Khuynh cũng không nhắc nhở nàng, nhàn nhã tự tại chờ đợi Tô Vân Chỉ tự mình nhớ ra.

Đó là kỳ nghỉ hè khi các nàng tốt nghiệp trung học, mọi người trong lớp tụ tập ở một tiệm KTV, vừa mới kết thúc kỳ thi Đại học nên bọn họ đều có chút điên cuồng. Không biết là ai bắt đầu muốn chơi trò nói thật hay thử thách (Truth or Dare), Tô Vân Chỉ hưởng ứng cuồng nhiệt nhất. Nàng nhân duyên tốt, hô hào một cái, phần lớn mọi người đều đồng ý chơi.

Chơi mấy vòng, Tô Vân Chỉ đã thành người bị chọn trúng. Nàng đương nhiên lựa chọn thử thách.

Khục.. khục.., vận khí của Tô Vân Chỉ không tốt lắm a. Thử thách của nàng chính là hát một bài cho Cung Khuynh.

Ca hát kỳ thật không quan trọng, nhưng mà nội dung ca khúc cũng là bị chỉ định, là một ca khúc rất vô liêm sỉ mà các bạn học trong tự sáng tác lúc nhàm cáhn, học sinh cả lớp đều hát, hiệu quả khôi hài phi thường tốt. Tổng kết nội dung ca từ một chút, đó chính là tình cảnh thể hiện tình cảm điên cuồng mê luyến của mình với người khác, cái gì mà ngươi là tim của ta ngươi là gan của ta ngươi là ba phần tư cuộc đời của ta, cái gì mà ngươi là nữ thần của ta là Chúa tể duy nhất của ta...

Nếu để cho Tô Vân Chỉ tùy tiện hát ca khúc này trước mặt người khác, nàng nhất định sẽ hát, hơn nữa còn có thể làm ra hiệu quả vô cùng khôi hài, tóm lại nàng là loại người không gì không đùa được; nhưng mà, để cho Tô Vân Chỉ hát bài hát này đối với Cung Khuynh, hát bài hát có ca từ buồn nôn đến không thể nhịn được đối với Cung Khuynh, Tô Vân Chỉ thật sự mở miệng không được a! Vì vậy, nàng trực tiếp lựa chọn nhận thua, sau đó phải uống hết cả một chai bia.

"Nhớ ra chưa?" Trong lời nói của Cung Khuynh mang theo một chút ác thú vị nào đó.

Tô Vân Chỉ yên lặng dựng lên một ngón giữa.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv