Thục phi nương nương lại ngất xỉu.
Ồ, vì sao dùng chữ "Lại" này?
Tóm lại, ở ngày đầu tiên Hoàng hậu nương nương hồi cung, Thục phi nương nương ngất xỉu ở Chiêu Dương điện. Này rút cuộc là cái gì thù cái gì oán?
Lúc Kiền Khánh đế mới nghe nói Thục phi ngất xỉu, trong lòng có chút lo lắng. Dù sao, đây là thanh mai trúc mã của hắn, cũng là một người hắn tương đối quan tâm. Chẳng qua là, khi hắn muốn di giá đến Chiêu Dương điện, hắn chợt nhớ tới cái gì, quay đầu nhìn về phía Thường Hữu Phúc, hỏi: "Hôm nay là mười lăm?"
Thường Hữu Phúc nói: "Đúng là mười lăm."
Kiền Khánh đế thở phào nhẹ nhõm, nói: "Vậy liền không sao... Thục phi có lẽ là lo lắng trẫm đêm nay sẽ nghỉ ngơi ở Chiêu Dương điện, mới có thể không cẩn thận ngất đi. Đã như vậy, trẫm cũng không đi qua xem nàng. Thường Hữu Phúc, ngươi đến tư kho của trẫm tìm chút ít dược liệu tốt nhất, đưa đến Hoa Dương cung a."
Dựa theo tổ chế, mỗi mùng một và mười lăm Hoàng thượng đều phải nghỉ ở chỗ của Hoàng hậu.
Kiền Khánh đế có một loại tự luyến. Theo ý hắn, Tô Vân Chỉ nhất định là đang giả bộ bất tỉnh, muốn dùng cái này để đối phó với Hoàng hậu a! Kiền Khánh đế rất hưởng thụ nữ nhân ghen tuông, sẽ để cho hắn cảm thấy các nàng quả nhiên rất quan tâm hắn. Dù sao các nàng đều rất đúng mực mà sẽ không làm loạn đến trước mặt hắn.
Bất quá, đến cùng Kiền Khánh đế vẫn có chút không yên lòng, người mặc dù không qua, tâm ý vẫn là phải qua, liền lại căn dặn Thường Hữu Phúc: "Như vậy đi, ngươi tìm một tên tiểu thái giám đi trông coi Chiêu Dương điện. Chờ Thái y kê đơn thuốc cho Thục phi, để cho tiểu thái giám cầm đơn thuốc chép lại một lần, lấy tới cho trẫm xem xem."
Người thường xem bệnh cho Tô Vân Chỉ là một Thái y họ Tống. Tống Thái y khoảng chừng năm mươi tuổi, y thuật cao siêu nhưng mà thái độ làm người điệu thấp. Ở trong nội cung này, ai cũng biết Tống Thái y là tuyệt đối không thể bị mua chuộc. Cũng bởi vì như vậy, năm đó Cao Tông cũng rất tín nhiệm hắn, bây giờ Kiền Khánh đế vẫn là rất tín nhiệm hắn.
Lúc trước, khi Tô Vân Chỉ cần giả bộ bệnh trạng, Tô Quý Thái phi mới mời tới Tống Thái y.
Trong nháy mắt đó, Tô Vân Chỉ quả thực không biết nên nói cái gì cho phải. Cô cô, ngươi chính là một đại soái tỷ a!
Thời đại này coi trọng nhất là nam nữ khác biệt, các nữ nhân đều bị các quy tắc trong Nữ giới trói buộc, thân thể không thể dễ dàng bị người khác nhìn thấy. Vì vậy, nam Thái y khi xem bệnh cho các cung phi không thể trực tiếp bắt mạch, khi bọn họ xem bệnh cần phải có y nữ ở bên cạnh làm phụ trợ. Y nữ bên người Tống Thái y chỉ có một vị, tên là Tống Tiểu Ngọc, tuổi tác không lớn, chỉ là một thân y thuật dĩ nhiên không yếu. Nàng là đồ đệ của Tống Thái y, cũng là tôn nữ của Tống Thái y.
Tô Vân Chỉ không phải biết rất rõ ràng về chuyện của Tống gia, chỉ biết là Tống gia hôm nay chỉ còn Tống Thái y và Tống Tiểu Ngọc sống nương tựa lẫn nhau.
Tống Tiểu Ngọc thích nhất là xem bệnh cho Thục phi. Nơi này của Thục phi luôn có rất nhiều tiểu điểm tâm ăn rất ngon. Hơn nữa Thục phi rất hào phóng, mỗi lần Tống Tiểu Ngọc xem bệnh xong lúc rời đi, Thục phi đều cho nàng mang đi một cái hộp điểm tâm nhỏ mà nàng thích ăn. Giữa đồ ngọt khống và đồ ngọt khống luôn hổ trợ lẫn nhau.
Sau khi biết Thục phi ngất xỉu, Tống Tiểu Ngọc lo lắng hỏi: "Nương nương làm sao lại ngất xỉu trong Chiêu Dương điện? Không phải là Hoàng hậu..."
Khả Nhạc vội vàng cắt đứt nàng mà nói, nói: "Không được nhiều lời, tóm lại thỉnh mời Tống Thái y và Tống y nữ đi theo nô tài một chuyến a."
Tống Tiểu Ngọc càng lo lắng. Nàng rất rõ ràng tình trạng cơ thể của Thục phi, biết rõ nàng sẽ không dễ dàng sinh bệnh. Nếu như Khả Nhạc là từ Hoa Dương cung mà đến, Tống Tiểu Ngọc căn bản sẽ không suy nghĩ nhiều. Cố tình Khả Nhạc là đến từ trong Chiêu Dương điện, vì vậy, trong lòng Tống Tiểu Ngọc có rất nhiều liên tưởng không tốt.
Vạn nhất Hoàng hậu nương nương ghen ghét Thục phi xinh đẹp, dùng thủ đoạn tàn nhẫn dạy dỗ Thục phi, vậy phải làm thế nào a?
Tống Tiểu Ngọc gấp đến độ giống như là kiến bò trên chảo nóng.
"Gia gia! Chúng ta đi nhanh một chút a!" Tống Tiểu Ngọc đoạt lấy y rương trong tay Tống Thái y, đeo trên lưng.
Tống Thái y điềm tĩnh nói: "Già rồi, đi không nổi!" Sống đến tuổi của hắn, thấy nhiều chuyện mờ ám trong nội cung như vậy, nếu như hắn nhìn không ra sự lo lắng trên mặt Khả Nhạc là giả vờ, hắn liền sống vô dụng rồi! Bất quá, hắn cũng cho rằng mục đích Thục phi giả bộ ngất xỉu là muốn gây khó dễ cho Hoàng hậu.
Lúc đi vào Chiêu Dương cung, Tống Thái y rất bình tĩnh.
Lúc đi vào chánh điện, Tống Thái y cảm thấy có điểm gì là lạ rồi.
Lúc đang muốn đi vào gian trong của chánh điện, bước chân của Tống Thái y khựng một chút.
Hắn vốn tưởng rằng Thục phi là "Ngất xỉu" tại Thiên điện trong Chiêu Dương cung, không nghĩ tới Thục phi nương nương thế nhưng sẽ vô sỉ như vậy, trực tiếp ngất xỉu ở trên giường của Hoàng hậu nương nương! Hoàng hậu hiện tại nhất định tương đối phẫn nộ a. Biểu lộ chính trực kia trên mặt Tống Thái y đều nhanh muốn giữ không nổi rồi, hắn quyết định phải điệu thấp một chút.
Dẫn tôn nữ vào phòng, Tống Thái y đê mi liễm mục, chuyện thứ nhất chính là muốn thỉnh an quý nhân.
"Đứng dậy đi." Thục phi nương nương miễn cưỡng nói, "Tiểu Ngọc, đến ngồi ở đây. Mứt hoa quả này ăn càng ngon, là món ăn mới ra đấy!"
Tống Thái y thiếu một chút liền từ động tác quỳ xuống thành trực tiếp ngã đập xuống mặt đất! Vì sao người nói chuyện lại là Thục phi, ngài không phải "Ngất xỉu" rồi sao? Hắn ngất ngất ngây ngây mà đứng lên từ trên mặt đất, lại nhìn qua, Thục phi ngồi ở trên giường, Hoàng hậu nương nương cũng ở đây, đang ngồi ở trên chiếc ghế bên cạnh giường.
Này thật là nan đề, Tống Thái y rất ngỡ ngàng.
Tống Tiểu Ngọc đều muốn giống như trước kia thật vui vẻ mà đi đến trước mặt Thục phi, nhưng thấy Hoàng hậu ngồi ở chỗ kia, nàng liền theo bản năng mà muốn gìn giữ hình tượng. Hoàng hậu nương nương thật đẹp a, cũng không kém gì so với Thục phi nương nương. Tiểu Ngọc vốn còn tưởng rằng Hoàng hậu sẽ hại Thục phi! Bây giờ suy nghĩ một chút, loại suy nghĩ này chính mình thật sự là quá không nên có. Hoàng hậu nương nương xinh đẹp như vậy làm sao sẽ hại người chứ? Hoàng hậu nhất định lương thiện giống như Thục phi!
Cung Khuynh cũng lười nói chuyện với Tô Vân Chỉ, trực tiếp nhìn về phía Tống Thái y, nói: "Thái y ngài y thuật cao siêu, ở Thái y viện lại tư lịch rất sâu, vậy bổn cung sẽ đem Thục phi nương nương giao cho ngươi. Lúc Thục phi cùng bổn cung chỉnh lý lại cung vụ, đang êm đẹp liền bất tỉnh, bổn cung đều bị nàng dọa sợ."
Tô Vân Chỉ ngồi ở một bên vô tội mà ăn mứt hoa quả.
Tống Thái y hiểu được ý tứ của Hoàng hậu, giống như là rút cuộc đã tìm được manh mối giải nan đề, cung kính nói: "Hoàng hậu nương nương yên tâm, lão thần tất nhiên sẽ nỗ lực hết sức. Bất quá, nương nương cũng không cần quá mức lo lắng, nhược chứng của Thục phi nương nương là có từ trong bụng mẹ, nhìn thế tới rào rạt, chỉ là trải qua những năm này điều trị, thân thể của nương nương đã tốt hơn trước nhiều rồi. Lão thần sẽ lại kê cho Thục phi đơn dược bồi nguyên..."
Cung Khuynh nhẹ gật đầu, lại giống như đang khẳng định chẩn đoán của Tống Thái y. Nàng từng câu từng từ nói: "Thái y nói như vậy, bổn cung an tâm. Chẳng qua là bây giờ Thục phi muội muội còn chóng mặt, nếu gọi người lập tức đưa nàng về Hoa Dương cung, lỡ như trên đường trúng gió sẽ không tốt...Ngươi thấy thế nào?"
Tô Vân Chỉ cũng không để ý tới Cung Khuynh và Tống Thái y ngươi tới ta đi, vẫy tay với Tống Tiểu Ngọc nói: "Mau tới đây! Chớ ngây ngốc đứng đấy!"
Không để ý đến âm điệu vui sướng của Tô Vân Chỉ khi mời gọi Tống Tiểu Ngọc, Tống Thái y nghiêm trang mà hồi đáp: "Hoàng hậu nương nương lo lắng không phải không có lý. Theo lão thần, nếu như Thục phi nương nương đã hôn mê bất tỉnh, vậy ở tại chỗ an dưỡng cũng rất tất yếu, ít thì một hai ngày, nhiều thì..."
Tống Thái y cố ý nói lời này chậm chút ít, là đang cho Cung Khuynh cơ hội mở miệng.
Cung Khuynh thuận thế tiếp lời nói: "Một ngày là được." Còn không biết tướng ngủ của Tô Vân Chỉ có tốt hay không, nàng mới không tự đào cái hố sâu cho mình.
Tống Thái y nói tiếp: "Nếu để cho y nữ châm cứu cho Thục phi dưới sự chỉ điểm của lão thần, nghĩ đến nương nương sẽ khôi phục nhanh hơn chút ít."
Cung Khuynh thoả mãn cực điểm, nói: "Tống Thái y quả nhiên trạch tâm nhân hậu diệu thủ hồi xuân, thưởng."
Tống Thái y tạ ơn ban thưởng.
Đông y chú trọng vọng, văn, vấn, thiết. Tống Thái y nhìn qua sắc mặt của Hoàng hậu, nghe Hoàng hậu căn dặn, hỏi ý tứ của Hoàng hậu, tìm được tâm tư của Hoàng hậu, xem bệnh cho Thục phi, viết y án, viết đơn thuốc. Sau đó, Tống Thái y lặng yên ngồi ở một bên chờ đợi Tống Tiểu Ngọc cùng Thục phi ăn xong mứt hoa quả.
A, không đúng, Tống Thái y vô cùng chính trực cho tới bây giờ đều chưa từng bị người mua chuộc là đang chờ đợi Tống Tiểu Ngọc châm cứu cho Thục phi nương nương a!
Đợi Tống Thái y rời khỏi, Cung Khuynh cho người đem phương thuốc sao chép lại một lần, sau đó đề cho tiểu thái giám ở Cần Chính điện cầm lấy phục mệnh Kiền Khánh đế. Kiền Khánh đế xem kỹ đơn thuốc một chút, hiểu được Tô Vân Chỉ chẳng qua là bệnh cũ tái phát, tuy rằng nhất thời ngất xỉu, lại không quá nghiêm trọng, vì vậy triệt để yên lòng.
Thục phi nương nương cứ như vậy chính đại quang minh mà lưu lại trong nội cung của Hoàng hậu.
Trời tối rất nhanh. Tuy nói trong nội cung không thiếu công cụ chiếu sáng, chỉ là bất kể là ngọn đèn, hay là Dạ Minh Châu, hiệu quả chiếu sáng cũng không tốt bằng đèn điện. Bởi vậy, người ở thời đại này luôn quen đi ngủ sớm. Đoạn thời gian trước chất lượng giấc ngủ của Tô Vân Chỉ không tốt lắm, càng là buồn ngủ sớm.
Thục phi tựa vào trên giường, ngáp một cái, hỏi: "Ta ngủ trên giường của ngươi, ngươi đi Thiên điện ngủ sao?"
"Đây là phòng của ta, cũng là giường của ta, ngươi đuổi ta đến Thiên điện?" Ánh mắt Cung Khuynh nhìn Tô Vân Chỉ giống như là đang nhìn một con bạch nhãn lang. Trong Thiên điện quả thật có giường, nhưng đó là dành cho Kiền Khánh đế dùng. Từ khi đại hôn đến nay, thời gian Kiền Khánh đế ngủ lại trong Chiêu Dương điện cũng không ít. Mỗi người đều cảm thấy giữa Đế hậu tuy rằng không quá ân ái, chỉ là quan hệ coi như hài hòa. Nhưng kỳ thật Kiền Khánh đế vẫn luôn ngủ ở trong Thiên điện.
"Vậy tướng ngủ của ngươi phải tốt một chút, bằng không thì cũng đừng trách ta nửa đêm đá ngươi xuống gầm giường." Tô Vân Chỉ nhíu cái mũi, nói.
Mỗi một câu nói của người ngạo kiều tựa hồ đều rất muốn ăn đòn, bọn họ chính là có bản lĩnh như vậy.
Rõ ràng là giường của Cung Khuynh, Tô Vân Chỉ còn dám ghét bỏ tướng ngủ của Cung Khuynh.
Bất quá, Cung Khuynh hiểu rất rõ Tô Vân Chỉ. Ý tứ trong những lời này của Tô Vân Chỉ thật ra là: "Vậy chúng ta liền ngủ chung đi *chớp chớp nháy nháy *!"!"
Thật là nói một đằng nghĩ một nẻo, lúc Cung Khuynh còn đi học, nàng học khoa học rất tốt, dù sao nàng rất am hiểu nhìn xuyên qua hiện tượng để hiểu rõ bản chất.
Bình Quả dùng một chiếc khăn bông trùm lên trên Dạ Minh Châu, sau đó liền dẫn các cung nữ hầu hạ lui xuống. Ánh sáng của Dạ Minh Châu vốn liền rất dịu, bị một lớp khăn bông phủ lên, trong phòng lại càng tối. Tuy rằng còn có thể lờ mờ nhìn thấy một ít gì đó, chỉ là chút ánh sáng ấy sẽ không quấy rầy đến bọn họ đi ngủ.
Trước khi xuyên qua Tô Vân Chỉ đã biết rõ, lúc ngủ Cung Khuynh thích mở đèn tường, không nghĩ tới thói quen này của nàng vân một mực giữ lại cho tới bây giờ.
Trong phòng chỉ còn lại có hai người các nàng. Tô Vân Chỉ theo bản năng dùng mền đem chính mình bao lấy cực kỳ chặt chẽ. Trên chăn có một loại lãnh hương hoa mơ. Khi Cung Khuynh cởi quần áo ra, đi tới bên cạnh giường, Tô Vân Chỉ cảm thấy này cỗ lãnh hương hoa mơ lại càng ngày càng nghiêm trọng. Tô Vân Chỉ nhịn không được ngừng lại hô hấp.
Ánh sáng lờ mờ tạo nên một loại bầu không khí mập mờ. Giác quan dường như bị phóng đại vô hạn rồi.
Cung Khuynh lên giường.
Đây không phải giường nệm, bởi vậy Tô Vân Chỉ không phát hiện được giường có chút lún xuống, chỉ là nàng cảm thấy lãnh hương hoa mơ ở chóp mũi càng nồng nặc rồi.
Tô Vân Chỉ tinh tường nhận thức đến, Cung Khuynh đang nằm ở bên cạnh của nàng.
Lãnh hương hoa mơ là không chỗ nào không có.
"A, ngươi không phải là thật sự không khỏe chứ? Cảm lạnh rồi sao? Tiếng hít thở rất nặng a." Cung Khuynh bỗng nhiên nói.
Tô Vân Chỉ lập tức dùng mền phủ lên đầu của mình, tức giận nói: "Nào, nào có! Ta, ta ngủ. Thân thể ta rất tốt. Từ giờ trở đi, ai, ai cũng không cho nói nữa a! Thật sự không được nói! Nếu ai nói trước, người đó là đại ngốc."
"Được a, nghe lời ngươi." Cung Khuynh có chút nở nụ cười, "Ngủ ngon a, tiểu nói lắp."
Tô Vân Chỉ đột nhiên xốc chăn mền lên, đặt mông ngồi dậy: "Ai là tiểu nói lắp a! Ngươi đừng loạn đặt biệt danh cho ta!"
Cung Khuynh ngồi dậy theo, duỗi ra một ngón tay, quơ quơ ở trước mặt Tô Vân Chỉ, làm ra một cái "Không" động tác. Chờ sau khi Tô Vân Chỉ kịp phản ứng, Cung Khuynh mới bình tĩnh nói: "Vậy hẳn là nên gọi ngươi đại ngốc sao? Ngươi vừa mới chính mình nói, ai nói chuyện trước người đó là đồ ngốc."
Tô Vân Chỉ thẹn quá hoá giận nắm tay của Cung Khuynh, không nặng không nhẹ mà cắn một cái. Sau đó, nàng nhanh chóng bỏ tay Cung Khuynh ra, một lần nữa chui vào trong chăn, lần nữa dùng mền phủ lên toàn thân. Toàn bộ động tác làm liền một mạch, thật giống như nàng đã từng làm cả trăm ngàn lần, cũng rất giống như tốc độ phản ứng của đầu óc nàng không có nhanh như thân thể nàng. Tô Vân Chỉ cố ý đưa lưng về phía Cung Khuynh, thanh âm mơ hồ từ trong chăn truyền ra: "Thật sự muốn ngủ!"
Cung Khuynh sững sốt hai giây.
Một cái cắn kia của Tô Vân Chỉ rất có chừng mực, Cung Khuynh một chút cũng không cảm thấy đau. Nhưng mà loại xúc cảm này dường như một mực lưu lại trên ngón tay của nàng.
Mờ tối, Cung Khuynh không tiếng động nở nụ cười.
Được rồi.
Không phải tiểu nói lắp.
Không phải đại ngốc.
Chẳng qua là một chú mèo hoang ưa thích phát cáu mà thôi.
Đem mèo hoang nuôi dưỡng thành mèo nhà cần phải làm những gì đây? Garfield nói, yêu ta, nuôi dưỡng ta, vĩnh viễn vĩnh viễn không nên rời đi ta.