Liên hệ giữa Tô Vân Chỉ và Cung Khuynh vô cùng chặt chẽ. Những thứ nhi nữ tình trường kia đều hóa thành một câu ngắn ngủn, phần lớn nội dung trong thư đều nói về thế cục ở hai nơi, là mật hiệu các nàng viết bằng tiếng Anh. Bất quá, từ Kinh thành đến Tây Bắc, coi như là ra roi thúc ngựa cũng phải mất mấy ngày, cho dù liên hệ có chặt chẽ cũng không thể sánh bằng khoảng cách xa xôi. Bởi vậy, Tô Vân Chỉ cùng Cung Khuynh cần đem kế hoạch của mình nói cho đối phương biết trước.
Có nghĩa là mỗi một bước quyết định của Tô Vân Chỉ, kỳ thật đều quan hệ đến tình hình của Cung Khuynh ở bên kia nên phát triển ra sao. Các nàng nhất định phải vô cùng phối hợp. Cho nên, Tô Vân Chỉ nhìn như đang làm loạn, dù là người đứng về phía nàng như Đài Nguyên Gia cũng cảm thấy có một vài quyết định của nàng rất tùy tiện, giống như là quyết định trong lúc tâm huyết dâng trào, nhưng kỳ thật trong lòng nàng vẫn luôn có cái nhìn đại cục, nàng đã sớm tính toán tất cả mọi chuyện.
Tô Vân Chỉ nhất định phải đem tình thế khống chế ở một trong một phạm vi nhỏ. Như vậy, tại Tây Bắc xa xôi Cung Khuynh mới có thể vĩnh viễn chiếm được tiên cơ.
Điểm này phi thường quan trọng.
Cho nên, mười ngày trước khi Cấm vệ quân bao vây Tạ phủ, kỳ thật Cung Khuynh cũng đã nhận được tin tức này. Tuy rằng những năm qua đều không sử dụng tiếng Anh, chỉ là hai người cũng không có bỏ phế nó. Cho dù một phong thơ này rơi vào trong tay người khác, người bình thường cũng là xem không hiểu.
Trong quân doanh không cho phép lưu lại thị nữ hầu hạ. Chỉ là tình huống của Cung Khuynh phi thường đặc thù, nàng là Hoàng Thái hậu, bản thân nàng là nữ nhân, cho nên bên người nàng còn để lại một mình Bình Quả. Tác Ni cùng Huệ Phổ không ở đây, bởi vì các nàng còn có những nhiệm vụ khác. Mà Cung Khuynh vẫn luôn coi Bình Quả là trợ lý đặc biệt, thông qua mấy năm ở chung này, các nàng đã phối hợp đặc biệt ăn ý. Cho nên, Bình Quả là vẫn luôn đi theo bên người Cung Khuynh.
Bình Quả thường xuyên giúp Cung Khuynh chỉnh lý lại thư tín, miễn cưỡng có thể xem hiểu một chút tiếng Anh, nhưng thật sự chẳng qua là miễn cưỡng mà thôi. Thấy sắc mặt Cung Khuynh không tốt lắm, cau mày dường như đang chìm vào trong trầm tư, trong lòng Bình Quả cũng bắt đầu lo lắng. Chẳng lẽ trong Kinh thành đột ngột phát sinh chuyện gì sao? Chẳng lẽ có chuyện gì không tốt sao?
Cung Khuynh trầm mặc một hồi, hỏi: "Đợt lương thảo thứ hai của Nha Cửu bên kia đi tới đâu rồi?"
Một trận chiến đánh lâu như vậy, quốc khố tiếp nhận từ trong tay Tiên hoàng là trống rỗng, căn bản quét không ra bạc, hôm nay cả nước đều biết rõ quân Tây Bắc thiếu lương thực. Tô Vân Chỉ ở trong Kinh thành hiệu triệu các vị cáo mệnh các phu nhân quyên tiền hiến lương thực, kỳ thật chỉ là một cái ngụy trang mà thôi. Tô Vân Chỉ càng tích cực, những người khác lại càng khẳng định Tây Bắc xác thực đã thiếu lương thực. Mà không có lương thảo, các binh sĩ đói bụng thì làm sao chiến đấu đây?
Một chiêu này rất rõ ràng là đang yếu thế. Cung Khuynh đang dùng loại phương thức này để giảm xuống cảm giác uy hiếp của quân Tây Bắc ở trong mắt những người nào đó.
Bất quá, Cung Khuynh đã sớm âm thầm chuẩn bị đủ lương thực, hiện tại đợt lương thực thứ hai cũng đã đến được nửa đường rồi. Này đợt lương thực thứ hai đi châm hơn đợt đầu tiên rất nhiều, bởi vì trong đội ngũ giả trang làm thương nhân kia, Nha Cửu không chỉ mang theo lương thực, còn mang theo quân giới tư chế!
"... Bốn ngày trước, bọn họ đã tới thành Diêm Mạc. Tính toán thời gian, ước chừng còn phải đi đường mười một ngày." Bình Quả đem tin tức nhận được ngày hôm qua nói ra, "Đây đã là tốc độ nhanh nhất rồi, nếu như trời mưa... Chỉ sợ bọn họ còn phải trì hoãn thêm một hai ngày đi đường."
Trong lòng Cung Khuynh tính toán thời gian. Bên này còn cần mười một ngày... Mà mười ngày sau trong Kinh thành sẽ phát sinh việc lớn... Chỉ là tin tức từ Kinh thành truyền tới Tây Bắc cần có thời gian... Nếu thật sự là sau mười một ngày có thể nhận được đợt lương thảo thứ hai, vậy hẳn là không chậm trễ chuyện gì. Bất quá, gần đây thời tiết xác thực không tốt lắm. Cung Khuynh mở ra một ngăn kéo bên chân, sau đó đem thư Tô Vân Chỉ gởi tới bỏ vào đó, tiểu ngăn kéo kia đã sắp được chất đầy.
Thấy sắc mặt Cung Khuynh không tốt lắm, Bình Quả nhịn không được hỏi: "Chủ tử, có chuyện gì không ổn?"
Cung Khuynh lắc đầu, nói: "Trước cứ chờ xem."
Thời gian một ngày lại một ngày trôi qua. Khi Tô Vân Chỉ hạ lệnh bao vây Tạ phủ, Cung Khuynh đã đổi một thân quần áo phi thường thích hợp để cỡi ngựa bắn cung. Có lẽ nàng sẽ không chạy thẳng đến chiến trường, dẫn đầu anh dũng giết địch, nhưng nàng tuyệt đối không cho phép những lễ phục Thái hậu phức tạp kia làm chậm trễ hành động của nàng.
Trong Kinh thành, từ khi triển khai thẩm vấn, sắc mặt Tô Vân Chỉ trở nên vô cùng u ám.
Thế lực mưu nghịch của tiền triều tự xưng là "Quang Minh môn". Từ khi Vân triều kiến quốc, nhiều đời Hoàng đế đương nhiệm liền kiên trì không ngừng mà đang đàn áo Quang Minh môn. Người chấp chính đối với loại chuyện mưu nghịch là phi thường mẫn cảm. Nhưng mà này Quang Minh môn lại giống như là cỏ dại. Ở đây cắt một gốc, chỗ khác lại lớn lên một gốc.
Bởi vì triều cương của Vân triều coi như vững chắc, từ đầu đến cuối Quang Minh môn không có thành tựu gì, cũng không có được sự phát triển gì. Vài thập niên trước, sau khi vị tiểu Hoàng tử của tiền triều bị giết chết, Quang Minh môn liền cũng không có động tĩnh gì. Triều đình cho rằng bọn họ đã triệt để bị đàn áp rồi.
Chỉ là, nếu như vị tiểu Hoàng tử kia còn để lại huyết mạch?
Vị lão phong quân của Tạ gia là huyết mạch của tiền triều, nàng thủy chung luôn lấy chuyện phục quốc làm nhiệm vụ của mình, vì vậy trong hơn bốn mươi năm qua, nàng vẫn luôn lợi dụng Tạ gia. Nàng vì chính mình sinh hạ nhi tử, nữ nhi* có huyết mạch cao quý nhất thế gian. Nàng cho rằng nhi tử, nữ nhi của nàng một ngày nào đó có thể leo lên ngôi vị Hoàng đế. Nhưng kỳ thật, nàng cũng bất quá là người bị lợi dụng a? Tô Vân Chỉ thậm chí hoài nghi lão phong quân kia có phải thật sự là huyết mạnh của tiền triều hay không.
(*Nhi tử, nữ nhi: Con trai con gái)
Bởi vì, kế hoạch của Tô Vân Chỉ chu đáo chặt chẽ như thế, nhóm người đứng đầu của Quang Minh môn vẫn có thể trốn thoát!
Việc này có nghĩa là như thế nào đây? Có nghĩa là khi người của Quang Minh môn vừa mới nghe được một chút tiếng gió, bọn hắn thậm chí còn không xác nhận tin tức là thật giả liền trước tiên lựa chọn chạy trốn! Tất cả thế lực mưu nghịch nhìn như đoàn kết ở xugn quanh vị trí của lão phong quân, tùy thời chờ đợi nàng điều khiển, dường như thật sự rất tôn kính nàng, song khi Tạ gia bị bao vây, những người luôn mực đi theo vị lão phong quân kia sao lại không lưu ở trong Kinh thành, sao không nghĩ làm thế nào để cứu chủ tử của bọn hắn ra? Bọn người trung thành và tận tâm này cố tình lại nhanh chóng chạy trốn ra khỏi Kinh thành! Bọn hắn dường như vứt bỏ Tạ gia rất triệt để.
Là Quang Minh môn vứt bỏ chủ tử của bọn hắn sao?
Tô Vân Chỉ lập tức phủ nhận điểm này, có lẽ Quang Minh môn chưa hẳn thực sự xem lão phong quân Tạ gia là chủ tử của bọn hắn. Người bị Tô Vân Chỉ bắt vào trong lao là người nhà họ Tạ, là người làm việc vì Tạ gia, là một ít tiểu lâu la trong Quang Minh môn, người đứng đầu Quang Minh môn thủy chung không thấy tăm hơi.
"Cung Khuynh... Cung Khuynh... Cung Khuynh chỗ đó gặp nguy hiểm!" Hai tay Tô Vân Chỉ gắt gao nắm thành nắm đấm, móng tay đâm thật sâu vào lòng bàn tay của nàng. Giờ phút này lại đưa tin tức đến Tây Bắc nhất định là không kịp rồi! Tại thời khắc này, Tô Vân Chỉ vô cùng lãnh tĩnh, nhưng mà quả đấm của nàng lại càng nắm càng chặt.
Tại Tây Bắc, Bình Quả cũng học theo bộ dạng của Cung Khuynh đem y phục váy đổi thành y phục quần.
Ngày đầu tiên, gió êm sóng lặng.
Ngày hôm sau, an nhiên vô sự.
Ngày thứ ba, Nha Cửu đến rồi. Nàng truyền tin tức cho Cung Khuynh.
Ngày thứ tư, mây trôi nước chảy. Tuy là như thế, Cung Khuynh chợt gọi Chu Sâm đến trước mặt. Nàng dùng lý do rất đơn giản, Chu Sâm vốn chính là người trong Kinh thành, đến Tây Bắc còn chưa đầy một năm. Thái hậu từ Kinh thành có nghe đến thanh danh của hắn, đột nhiên cảm thấy có vài phần tò mò.
Ban đêm ngày thứ tư, Cung Khuynh vẫn mặc y phục mà ngủ bỗng nhiên mở mắt giữa bóng đêm. Nàng từ trên giường đứng lên, lúc đi đến gian ngoài, Bình Quả cùng Chu Sâm cũng đã tỉnh, đang chờ ở đó. Tóc của Cung Khuynh toàn bộ tản ra, mà bộ quần áo nhìn như bình thường kia của nàng có giấu một miếng hộ tâm. Mặt nàng không thay đổi nói với Chu Sâm: "Lát nữa nếu như có chuyện gì, ngươi che chở cho Bình Quả trước. Thân thủ của ta tốt hơn nàng một chút."
Bình Quả nghe xong lời này, lập tức cảm động đến không biết nên nói cái gì cho phải. Nàng đang muốn cự tuyệt. Cung Khuynh lại ngăn trở nàng: "Không được nhiều lời. Kỳ thật cũng sẽ không có chuyện gì, ta chỉ là phòng ngừa vạn nhất mà thôi. Tóm lại, các ngươi nhớ rõ bảo toàn bản thân. Bây giờ, theo ta ra ngoài gặp những người này a."
Bên ngoài doanh lều của Cung Khuynh đứng đầy kín người. Người cầm đầu là một tướng quân tuổi còn trẻ. Thấy Cung Khuynh tự mình đi ra, hắn biết có lẽ Thái hậu đã đoán được hắn sẽ có hành động. Nhưng như vậy thì sao đây? Hắn mang theo nhân mã của hắn bao vây nơi này, chỉ cần bắt được Thái hậu, liền lập tức có thể đánh vào trong Kinh thành. Cho nên, hắn vẫn là thoải mái mà nở nụ cười. Những bó đuốc bốn phía đem nụ cười của hắn chiếu lên hết sức dữ tợn.
"Lữ Hồng Mậu! Dĩ nhiên lại là ngươi!" Chu Sâm quát to một tiếng.
Ánh mắt Cung Khuynh híp lại.
Lữ Hồng Mậu này vốn là cô nhi. Tây Bắc có nhiều quân hộ*, mà những quân hộ này phần lớn là mẹ goá con côi, bởi vậy chuyện nhận nuôi hài tử rất phổ biến. Dưỡng phụ của Lữ Hồng Mậu chính là một vị lão binh bởi vì tổn thương mà xuất ngũ. Sau khi hắn thành niên, theo danh ngạch của dưỡng phụ tiến vào quân doanh. Từ đó về sau, hắn nhiều lần lập chiến công. Phùng lão Tướng quân thấy hắn là thiếu niên anh tài, liền nhận hắn làm nghĩa tử. Bất quá, cái danh nghĩa tử của Phùng tướng quân này cũng không đặc biệt trân quý, bởi vì sau khi thân sinh nhi tử của Phùng lão Tướng quân chết trận sa trường, Phùng lão Tướng quân cũng đã nhận vài vị nghĩa tử. Trong phần đông nghĩa tử, Lữ Hồng Mậu nửa vời, cũng không quá làm người khác chú ý.
(*Gia đình của quân nhân)
Cung Khuynh luôn hoài nghi những người đứng đầu trong quân Tây Bắc vẫn còn gian tế, hoặc cũng không thể nói là gian tế, phải nói là còn người có dị tâm, chẳng qua là nàng vẫn chưa tìm ra được người này là ai. Bởi vì không có đủ chứng cứ, dường như nàng nhìn ai cũng cảm thấy khả nghi, lại dường như cảm thấy ai cũng có thể là vô tội. Mặc dù tin tức trong Kinh thành liên tục không ngừng đưa đến trên tay Cung Khuynh, nhưng từ trong những tin tức kia nàng cũng không phân rõ được gì.
Lữ Hồng Mậu lộ ra một hàm răng trắng bóng, nói: "Ta? Ta làm sao? Bất quá bỗng nhiên chiến sự căng thẳng, ta có hảo tâm đến bảo vệ Hoàng Thái hậu mà thôi."
Cung Khuynh thập phần thản nhiên mà đứng ở đó, thật giống như nàng còn chưa rõ thế cuộc trước mắt. Nhìn Lữ Hồng Mậu, tất cả hạt châu trong đầu nàng đều được xâu chuỗi lại rồi. Cho nên, ngược lại tâm tình của nàng rất tốt mà nở nụ cười, nói: "Lữ Hồng Mậu? Chữ Lữ này hẳn là không phải họ thật của ngươi đi."