Ban đêm đối với Tô Vân Chỉ mà nói, thời gian trôi đi quá chậm.
Ban ngày đối với Tô Vân Chỉ mà nói, thời gian lại trôi đi quá nhanh.
Ban đêm dùng để nhớ nhung. Ban ngày lại bận rộn đến khiến cho người ta không rảnh để bận tâm quá nhiều. Tô Vân Chỉ chuyển tầm mắt đến Tạ gia. Kỳ thật nàng có thể không đánh lá bài Tạ Nghi Nghi này, nhưng mà nàng hy vọng có thể lấy được lợi ích lớn nhất từ chuyện này. Bởi vậy, nàng mới cho cho Tạ Nghi Nghi một chút kiên nhẫn.
Một chút kiên nhẫn, là sự thương cảm của Tô Vân Chỉ đối với Tạ Nghi Nghi. Mà trong mắt Tạ Nghi Nghi, Tô Vân Chỉ vẫn như cũ là người nhẫn tâm khiến cho người ta sợ hãi.
"Ngươi hỏi ta chứng cứ? Ngươi có tư cách gì để yêu cầu ta đưa chứng cứ ra?" Tô Vân Chỉ lại một lần đập nát hy vọng của Tạ Nghi Nghi, "Ta đối với ngươi thật không có ý xấu gì, nếu không bây giờ ngươi đã không có tư cách ngồi ở trước mặt ta. Ngươi cho rằng, năm đó Cao Tông là chết như thế nào?"
Tạ Nghi Nghi dùng một loại ánh mắt không thể tin nhìn Tô Vân Chỉ.
Tô Vân Chỉ học theo bộ dạng của Cung Khuynh mà nở nụ cười vô cùng đoan trang: "Tạ gia các ngươi nha...A, tầm mắt luôn không xứng với dã tâm." Hoặc cũng có thể nói là người ẩn mình phía sau bức màn làm ra quyết định kia còn chưa thể khống chế được toàn bộ Tạ gia, vì vậy luôn sẽ bỏ qua một ít cái gọi là thời cơ tốt nhất.
Tạ Nghi Nghi biết mình nhất định phải ngay lập tức làm ra quyết định. Bởi vì, sự kiên nhẫn của Tô Vân Chỉ chẳng mấy chốc sẽ hết sạch.
"Ngươi muốn hỏi cái gì?" Tạ Nghi Nghi nghe thấy chính mình nói. Nàng vốn cho là lời này rất khó nói ra khỏi miệng, chỉ là đợi đến sau khi nàng thật sự nói ra, nàng ngược lại triệt để mà thở phào nhẹ nhõm. Nhiều khi thứ mọi người sợ hãi chẳng qua là lựa chọn của bản thân, bởi vì lựa chọn thường thường có nghĩa là một canh bạc có cái giá rất đắc. Nhưng một khi đã thật sự làm ra lựa chọn, bọn hắn lại thường sẽ không hối hận. Ít nhất, Tạ Nghi Nghi chính là sẽ không hối hận.
Đôi mắt Tô Vân Chỉ cười cong lên, đôi mắt của nàng giống như là những ngôi sao trên trời. Giọng nói của nàng dịu dàng: "Đừng lo lắng, thật ra là vấn đề rất đơn giản. Lão phong quân kia của Tạ gia các ngươi... Ngươi chỉ cần nói xem bình thường nàng có sở thích gì đặc biệt a. Ngươi nói đi, ta lắng nghe."
Lão phong quân Tạ gia là kế mẫu của Thái hoàng Thái hậu, là tổ mẫu của Tạ Nghi Nghi, hôm nay là người có bối phận lớn nhất trong Tạ gia.
Tạ Nghi Nghi từng nghĩ xem Tô Vân Chỉ muốn biết cái gì. Nàng suy nghĩ rất nhiều, lại không nghĩ rằng cuối cùng Tô Vân Chỉ sẽ hỏi ra một vấn đề hoàn toàn ngoài dự liệu của nàng. Tạ Nghi Nghi không dám cho rằng Tô Vân Chỉ đang nói đùa. Cho nên, bên người lão tổ tông có thể có vấn đề gì sao? Nàng đến cùng là làm sao vậy?
Tô Vân Chỉ tỏ ý Tạ Nghi Nghi có thể bắt đầu.
Tạ Nghi Nghi vắt hết óc để có thể nghĩ đến một chút chuyện đơn giản trong nội trạch, thí dụ như lão tổ tông thích ăn cái gì nhất, thích mặc màu sắc và hoa văn gì nhất, thích loại đồ trang sức nào nhất, thích nghe tiểu bối nói cái gì nhất... Trong Tạ gia cũng không phải vẫn luôn gió êm sóng lặng, khi Tạ Nghi Nghi còn chưa vào cung, nàng vì muốn lấy được sự yêu thích của lão tổ tông, để có thể tăng lên địa vị của mình ở nội trạch, nghiền ngẫm rất nhiều về sở thích của lão tổ tông.
Tạ Nghi Nghi không xác định có phải Tô Vân Chỉ muốn nghe những thứ này hay không. Nhưng thứ nàng có thể trả lời hoàn toàn chỉ có những lời này mà thôi.
Trên mặt Tô Vân Chỉ lại nhìn không ra tâm tình gì, chỉ treo lên một nụ cười thản nhiên. Nàng dường như đang nghe rất cẩn thận, chỉ là cả người nàng lại tỏa ra một loại khí tức như không quan tâm đến. Nàng dường như nghe không quá tỉ mỉ, chỉ là khi Tạ Nghi Nghi ngừng lại, nàng lại tỏ ý bảo Tạ Nghi Nghi tiếp tục nói.
Tạ Nghi Nghi nói rất nhiều. Nói xong lời cuối cùng, nàng đã bắt đầu lặp lại lời giải thích của mình.
Tô Vân Chỉ yên tĩnh để cho Tạ Nghi Nghi lập lại ba bốn lượt.
"... Nếu là ngươi cảm thấy chưa đủ, ta có thể đi hỏi cô cô của ta." Tạ Nghi Nghi nói.
Tô Vân Chỉ đứng lên, đi ra ngoài điện: "Vậy là đủ rồi. Phân Đạt, đưa Hiền Thái phi trở về."
Lòng Tạ Nghi Nghi lẳng lặng bình ổn lại. Nàng vẫn là đoán không được đến cùng Tô Vân Chỉ muốn làm gì. Chỉ là "Bí mật" Tô Vân Chỉ muốn hỏi không phải bí mật chân chính của Tạ gia, bất quá là chút ít sở thích của lão tổ tông, kỳ thật nàng vì thế mà thở phào nhẹ nhõm. Sở thích của một phu nhân ở trong nội trạch, đây là thứ không thể làm thay đổi đại cục đi? Nhưng nếu như có thể bởi vì như vậy mà bảo vệ được Tạ gia khỏi tội mưu phản, nàng thân là nữ nhi của Tạ gia, cũng không thẹn với dòng họ rồi...
"Đúng rồi, " Bỗng nhiên Tô Vân Chỉ xoay người lại nhìn về phía Tạ Nghi Nghi nói, "Thật là có lỗi a, ta đã lừa ngươi một chuyện."
Trái tim của Tạ Nghi Nghi bắt đầu kịch liệt chuyển động.
Tô Vân Chỉ có thể lừa gạt nàng chuyện gì, là cái chết của Phùng lão Tướng quân, hay là cái chết của Cao Tông, hay là...
"Phùng Uyển Nhi xác thực có đến Hoa Dương cung thỉnh tội, bất quá ta đã đuổi nàng về chép kinh. Tuy rằng chép kinh cũng là việc mệt mỏi, nhưng vẫn tốt hơn là quỳ mãi không chịu đứng lên, phải hay không? Hoa Dương cung của ta thế nhưng rất có giá trị a, nếu như nàng quỳ đến hỏng đầu gối, còn làm ô uế chỗ của ta." Tô Vân Chỉ cười nói.
Trái tim đang căng thẳng của Tạ Nghi Nghi buông lỏng, hận không thể đem thứ gì đó ở trong tay ném về phía sau lưng Tô Vân Chỉ.
Trong tay Phân Đạt bưng một cái khay, trên khay có đặt một thứ, giọng nói thập phần kính cẩn: "Thái phi nương nương, nô tài đưa ngài hồi cung a. Đây là lễ vật mà chủ tử của nô tài đã chuẩn bị tốt. Chủ tử nói, hai ngày này làm cho Thái phi sợ hãi, những thứ lễ vật này coi như là bồi tội cho Thái phi."
Tạ Nghi Nghi nhìn lễ vật. Vốn tưởng rằng sẽ là lá trà, dù gì cũng nên là thứ quý hiếm, nhưng chẳng qua là mấy quyển thoại bản mà thôi. Trong hai ngày này Tạ Nghi Nghi có xem qua một vài quyển, mỗi một quyển đều không giống với những thoại bản trong trí nhớ của nàng. Nàng nhịn không được vươn tay ra, đặt ở trên một quyển trong đó. Nàng tựa hồ là ngây người trong giây lát, sau đó nhẹ giọng nói: "... Nàng coi như là có lòng a. Ta tâm phục khẩu phục."
Sau khi trêu đùa với Tạ Nghi Nghi, Tô Vân Chỉ cảm thấy tâm tình phi thường tốt. Nàng không thể tự mình xuất cung, bởi vậy chuyện ngoài cung chỉ có thể để người khác đi xử lý. Trong lòng nàng cân nhắc một vài lựa chọn, liền căn dặn hạ nhân mời Đài Nguyên Gia đến. Năng lực làm việc của Đài Nguyên Gia rất khá, cho nên người tài giỏi đúng là luôn có nhiều việc phải làm đi! Hơn nữa Cẩm Y vệ xem như là Tô Vân Chỉ nuôi trong nhà, Cấm vệ quân do Đài Nguyên Gia quản hạt thì coi như là nàng đi thuê. Tuy rằng thanh danh của Cẩm Y vệ không tốt lắm, bất quá nàng cũng đau lòng Husky do nhà mình nuôi dưỡng, vì vậy định để cho đám lính đánh thuê này làm chuyện gây thù chuốc oán.
Từ một góc độ nào đó mà nói, Tô Vân Chỉ vẫn luôn là người tương đối bao che khuyết điểm.
Cùng một thời gian, nhưng cảm nhận của Cung Khuynh lại không giống như vậy. Ban ngày đối với Cung Khuynh mà nói, thời gian trôi đi rất chậm. Nhưng mà, ban đêm đối với Cung Khuynh mà nói, thời gian luôn là không đủ. Trong bóng đêm giấu diếm bao nhiêu âm mưu quỷ kế, đủ loại thủ đoạn đều không thể hiện hình dưới bình minh nắng sớm.
Sự tồn tại của Cung Khuynh đối với quân Tây Bắc mà nói càng giống như một biểu tượng.
Trong mắt những binh lính bình thường không rõ chân tướng, Hoàng Thái hậu tôn quý đích thân tới, cho nên bọn họ càng có niềm tin. Nhưng đối với các tướng lĩnh mà nói, sự tồn tại của Cung Khuynh chẳng qua là để cho mấy phái thế lực tạm thời giữ vững thăng bằng mà thôi. Nàng không nắm quyền, mặc dù quân vụ đều phải để nàng xem qua, chỉ là nàng cũng không hạ lệnh.
Cung Khuynh tận tâm siêng năng, có trách nhiệm mà sắm tốt vai trò làm biểu tượng. Nàng sẽ ủng hộ binh sĩ, nàng sẽ xem qua thương binh. Nàng không úy kỵ tiền tuyến nguy hiểm, mỗi lần có binh sĩ xuất chinh, nàng đều đứng ở trên tường thành đưa mắt nhìn theo bọn họ rời đi. Mà ở trong bóng đêm như mực, chuyện nàng làm lại càng hơn nhiều.
Cung Khuynh tỏ ý bảo Chu Sâm ngồi xuống. Vì vậy, Chu Sâm thoát áo choàng bên người, cung kính ngồi ở phía dưới Cung Khuynh. Hắn vốn cũng không phải là một người nói nhiều, sau khi được xếp đến Tây Bắc, hắn trở nên càng thêm ít nói. Bất quá, đối với mọi chuyện trong quân đội hắn thích ứng rất tốt.
Cung Khuynh đưa cho Chu Sâm một tờ giấy. Trên tờ giấy này viết mười cái danh tự, trong đó có ba cái bị người dùng bút son khoanh tròn lại.
Hôm nay mặc dù Chu Sâm chỉ là một Thiên tổng nho nhỏ, nhưng đối với sự phân bố thế lực trong quân Tây Bắc đã hiểu rõ vô cùng. Mười mấy cái tên được viết trên tờ giấy này, trong đó chức quan thấp nhất cũng đã ngang hàng với Chu Sâm. Bất quá, trong phần danh sách này cũng không có chức vị nào đặc biệt cao như Đại tướng quân.
"Trên người bọn họ có một vài vấn đề." Cung Khuynh nói.
Chu Sâm gật đầu một cái. Hắn không hỏi nguyên nhân, nếu như Thái hậu nói những người này có vấn đề, như vậy bọn hắn tất nhiên chính là có vấn đề.
Cung Khuynh rất hài lòng với thái độ của Chu Sâm. Nàng cảm thấy ánh mắt của Tô Vân Chỉ xác thực rất tốt, bởi vì Chu Sâm là nhân tài mà Tô Vân Chỉ khai thác a. Cung Khuynh cũng không định giải thích quá nhiều, còn nói: "Ba người được khoanh bằng màu son... Ai gia hy vọng bọn hắn sẽ không còn được gặp lại ánh sáng mặt trời ngày mai."
Chu Sâm vốn là phó thủ lĩnh trong Cấm vệ quân, võ nghệ tất nhiên siêu quần. Năng lực cận chiến của hắn không tệ, mà tiễn thuật của hắn cũng rất ưu tú. Cung Khuynh đã nhận được tin tức, đêm nay ba người này không phải tuần tra, vì vậy hẹn nhau đến một tửu lâu trong thành uống rượu. Chu Sâm có thể bắn chết bọn hắn.
Đây đối với Chu Sâm mà nói, hẳn là một nhiệm vụ rất đơn giản. Cung Khuynh chỉ cần hắn giết người, chuyện còn lại không cần hắn quan tâm.
"... Ngươi chỉ chú ý đi làm chuyện này, chỉ cần ngươi rút lui an toàn, chuyện này cũng sẽ không liên lụy đến trên người của ngươi." Cung Khuynh đã hoàn toàn chuẩn bị tốt rồi. Ba người này chính là gian tế, nhưng Cung Khuynh có thể để bọn hắn chết như người vô tội, cũng đem cái chết của bọn hắn đẩy tới trên người gian tế.
Chu Sâm lại nhìn lướt qua danh sách. Sau khi hắn đã nhớ kỹ những cái tên đó, hắn để lại tờ giấy ở trên bàn. Sau đó, hắn đứng dậy hành lễ với Cung Khuynh, phủ thêm áo choàng liền rời đi. Khi hắn tới là an tĩnh như vậy, khi đi lại càng là yên tĩnh, yên tĩnh không một tiếng động mà tan vào trong màn đêm.
Bóng tối của màn đêm liền giống như một quái thú có thể nuốt chửng tất cả mọi thứ.
Cung Khuynh đứng dậy đi đến nơi Chu Sâm đã ngồi qua, dùng hai ngón tay nhấc tờ danh sách lên, sau đó đem nó để sát vào ngọn nến, tùy ý nó chậm rãi thiêu hủy. Ngọn lửa thiếu chút nữa đã bò lên ngón tay của Cung Khuynh, Cung Khuynh lại phản ứng rất nhanh mà đem mảnh giấy chỉ còn sót lại một chút ném xuống đất. Trên đường rơi xuống đất nó triệt để hóa thành tro bụi. Cung Khuynh lại cầm lấy một cây gỗ nhỏ ở bên cạnh ngọn nến, khảy khảy tâm ngọn nến, để cho ngọn nến cháy càng sáng một chút.
"Chẳng mấy chốc trời liền sáng rồi." Cung Khuynh thì thào nói.