Edit: Tiểu Vũ
Kiều Tích nằm viện một tháng trời, cuối cùng mới tỉnh dậy.
Lúc xảy ra tai nạn xe cộ, là Kiều Tích cởi dây an toàn đi giành tay lái.
Cho nên sau khi xe đâm phải cột ven đường thì Diệp Gia Nghi nửa cọng lông cũng không bị tổn hại, chỉ hơi bị chấn động não nhẹ, còn Kiều Tích chỉ lại chịu vết thương lớn, hôn mê ngay tại chỗ.
Trước đó Diệp Gia Nghi vẫn luôn ở trong bệnh viện trông cô, nhưng chờ đến khi bác sĩ tuyên bố cô không còn nguy hiểm tới tính mạng nứa thì liền rời đi, chỉ mời hộ sĩ tới chăm sóc cô.
Buổi trưa hôm đó Diệp Gia Nghi nhận được tin từ hộ sĩ là Kiều Tích đã tỉnh.
Bà ta vốn cũng chẳng muốn đến bệnh viện thăm cô, nhưng bệnh viện lại nhanh chóng gọi điện cho bà ta nói rằng cảm xúc bệnh nhân bị kích động, có khuynh hướng tự sát cho nên hy vọng bà ta tới xem sao.
Lúc Diệp Gia Nghi đến, Kiều Tích đang bị hai người hộ sĩ vạm vỡ đè xuống giường, không nhúc nhích được.
Thiếu nữ mặc quần áo bệnh nhân nằm trên giường, gương mặt tái nhợt như trong suốt, nước mắt liên tục rơi không ngừng.
Ống truyền dịch trên cổ tay cô bị rơi mất, một tay khác thì không ngừng nhiễm máu ra băng gạc, nhìn trông cực kỳ đáng sợ.
Chuyện cho tới bây giờ, Kiều Tích xem như là đã tiếp thu được toàn bộ.
Ngay từ đầu, Diệp Gia Nghi đã bắt đầu dò xét cô rồi.
Sau khi biết cô được Minh gia nhận nuôi, bà là liền lấy tình thân là mồi, dùng thân phận mẹ ruột đến tiếp cận cô.
Một cô gái 15-16 tuổi dễ lừa gạt thế nhưng vợ chồng Minh Tuấn lại không hề dễ lừa.
Cho nên Diệp Gia Nghi cố tình để lộ ra sơ hơ, khiến vợ chồng Minh Tuấn cho rằng bà ta không thể sinh được nữa cho nên mới quay lại tìm về đứa con gái đã từng vứt bỏ năm nào.
Hành động này của bà ta đã thành công lừa gạt vô số người khiến họ cho rằng bà ta chỉ có mục đích đó mà thôi.
Rồi hai năm sau đó bà ta luôn luôn nằm đó ngủ đông.
Cho đến tận 2 tháng trước, lần đó Diệp Gia Nghi từ HongKong tới Bắc Kinh công tác, hai người cùng nhau đi ăn cơm tối ở bên ngoài sau đó bà ta lái xe đưa Kiều Tích về Minh gia.
Diệp Gia Nghi đã sớm tính toán thời gian rồi, cho nên Kiều Tích vừa mới vào nhà liền đau không chịu nổi.
Thấy Kiều Tích như vậy, Minh Tuấn cùng Chúc Tâm Âm liền hoảng loạn tay chân, cả nhà hôm đấy loạn thành một đoàn.
Chính là thời điểm đó, Diệp Gia Nghi đã đắc thủ.
Diệp Gia Nghi đứng trước giường bệnh của Kiều Tích, giọng nói rất lãnh đạm: "Cô trưng cái bộ dạng muốn sống muốn chết này cho ai xem?"
Kiều Tích khàn giọng: "... Bà cuối cùng là trộm được cái gì từ chỗ bác Minh?"
Có thể khiến cho cả nhà họ Minh đều bị cách ly thẩm vấn, đến cùng là bị mật quan trọng tới đâu... Kiều Tích không nghĩ ra được, cũng không dám nghĩ tới.
Diệp Gia Nghi nhìn cô, sau đó cười: "Bản vẽ vũ khí."
Bốn chữ vô cùng đơn giản, thế nhưng lại khiến cho lòng Kiều Tích bỗng chốc trở nên lạnh như tro nguội.
Cơ mật đến như vậy, khó trách khó trách!
"Kiều Tích, tôi đã nói qua rồi, cô không trở về được nữa."
"Sinh thời, cô không thể đặt chân đến Trung Quốc đại lục nửa bước."
"Chỉ cần cô trở về, vừa bước xuống máy bay sẽ ngay lập lức bị định tội chung thân."
Mắt Kiều Tích mất đi tiêu cự, cô thất thần nhìn trần nhà trống không, "... Tôi không hề làm gì hết."
"Thế thì sao chứ?" Diệp Gia Nghi vô cùng thờ ơ nói, "Cô chính là đồng lõa của tôi mà."
Kiều Tích nhắm mắt.
Không sai, là cô quá ngu xuẩn, cho nên cô trở thành đồng lõa của người xấu.
Nước mắt lạnh buốt chạy dọc hai gò má, Kiều Tích lẩm bẩm nói: "Sao bà lại muốn làm thế với họ chứ, bọn họ đâu làm cái gì có lỗi với bà đâu... Chỉ là bởi vì bọn họ nhận nuôi tôi, cho nên bà mới lựa chọn bọn họ?"
Diệp Gia Nghi đưa tay ra, giúp cô lau nước mắt, động tác vô cùng dịu dàng thế nhưng lời nói ra lại không mang chút cảm tình nào----
"Chuyện trên đời này, có nhân thì có quả. Minh gia sao phải nhận nuôi cô? Là bởi vì bố cô giúp Minh Tuấn chắn một viên đạn, vì thế nên chân bố cô mới bị phế."
"Hắn thiếu bố cô, thiếu cả tôi nữa, hiện tại hai nhà chúng ta không phải là hòa rồi sao?"
Kiều Tích cảm thấy nực cười biết bao, trên đời này còn có người vô sỉ như thế?
Diệp Gia Nghi kéo ghế qua, ngồi xuống bên cạnh giường bệnh của Kiều Tích."
"Kiều Tích, cô tự mình nghĩ cho rõ đi. Người nhà Minh gia không thể nào xuất cảnh được, mà cô cũng không cách nào nhập cảnh được... Tôi đã nói rồi, chỉ cần cô dám trở về thì cái chờ đợi cô chính là bị cầm tù cả đợi. Cho nên là, dù cô có quay về thì cũng sẽ không gặp được ai hết."
"Bất kể là ở nơi nào, duyên đã định là cô không thể gặp mặt được người của Minh gia nữa rồi. Ở lại đây, tối thiểu thì cô còn có của cải và tự do... Sự lựa chọn đơn giản như vậy, cô chẳng lẽ không chọn được?"
Kiều Tích nhắm mắt, không tiếp tục nói nữa.
***
Ban đêm hôm ấy, nhân lúc hộ sĩ không để ý, cô lén lút chuồn ra khỏi bệnh viện, gọi điện cho lãnh sự quán Trung Quốc ở gần bệnh viện nhất-----
"Tôi muốn tự thú."
Xe của đại sứ quán đến bệnh viện vào buổi chiều ngày hôm sau.
Bởi vì là lãnh thổ của nước Mỹ, thế nên người của đại sứ quán làm việc vô cùng khiêm tốn, chờ lúc hộ sĩ mang quần áo của cô ra ngoài đi đổi cô liền đẩy xe lăn đi ra ngoài.
Tới trước mặt người của đại sứ quán, Kiều Tích liền muốn liên hệ với Hàn Thư Ngôn, bố cậu ấy chính là quan chức ngoại giáo có tiếng.
Nhận được điện thoại của cô, Hàn Thư Ngôn cũng vô cùng kinh ngạc: "... Kiều Tích?"
Kiều Tích chỉ nói hai chữ: "Giúp tớ."
Bởi vì Hàn Thư Ngôn, cho nên người của lãnh sự quán cũng không những không cho rằng cô là người điên ăn nói linh tinh, mà còn phái chuyên gia tới nói chuyện với cô.
Giờ phút này, ngồi trước mặt Kiều Tích là đồng nghiệp của Hàn Thư Ngôn, Từ Tham Tán.
Kiều Tích đem tất cả những gì mình biết trong khoảng thời gian này nói thẳng ra, "Tôi mới chỉ biết những điều này... Nhưng tôi đồng ý trở về nước tiếp nhận thẩm phán."
Theo lý mà nói, loại vụ án này của Kiều Tích thì nhân viên bình thường của đại sự quán không có quyền được biết, việc này thuộc chức trách và quyền hạn của quân đội và cục tình báo quốc gia.
Đương nhiên, đối phương cũng không dám thả cô đi, chỉ là chọn cho cô một căn phòng để ở trước.
Như vậy, Kiều Tích ở trong đó đúng 72 tiếng đồng hồ.
Cho đến ngày thứ 4, Từ Tham Tán mang theo một người đàn ông trẻ tuổi mặc quần áo đen đến gặp cô.
Người đàn ông trẻ tuổi không nói cho cô biết thân phận của anh ta, chỉ nói: "Cô có thể đi."
Kiều Tích cảm thấy không thể tin được: "Không... Tối muốn về nước."
Bất luận là hình thức trừng phạt nào, cô đều có thể tiếp nhận.
Người đàn ông trẻ tuổi nhìn cô, "Tôi nói còn chưa đủ rõ ràng? Có người bảo lãnh cô, cô có thể đi rồi."
"Là ai?" Kiều Tích hỗn loạn hỏi, "Tôi phạm lỗi... phải trở về chịu phạt."
Người đàn ông rút một điếu thuốc ra, ngậm trong miệng rồi châm lửa, hít một hơi thật sâu, sau đó nói: "Cô chẳng qua chỉ là vai phụ, trở về thì được tích sự gì?"
Kiều Tích ngập ngừng mấp máy môi, không nói gì.
Người đàn ông trẻ tuổi cười, sau đó phụi tàn thuốc, cà lơ phất phơ nói: "Tiểu cô nương, ở lại đây, học tập cho thật tốt, sinh sống cho thật tốt... Về sau cô sẽ có công dụng lớn với chúng tôi đấy."
Kiều Tích vẫn có chút mơ hồ, nhưng tốt xấu gì cũng nghe hiểu ý của đối phương.
Cô nhìn người đàn ông trẻ tuổi trước mặt mình, chần chừ mở miệng nói: "Các anh là muốn tôi... "
Người đó gật gật đầu, không tiếng động khẳng định suy đoán của cô.
"Đợi lát nữa tôi sẽ sắp xếp một chiếc xe đưa cô ra ngoài. Nhớ, sau khi ra ngoài, đừng nói với bất cứ ai việc cô đã đến đây."
Kiều Tích khẽ gật đầu.
Cô bằng lòng lập công chuộc tội.
Thấy cô như vậy, người đàn ông trẻ tuổi rất vừa lòng, cầm lên bao thuốc lá và bật lửa muốn ra ngoài.
"Đợi một chút!" Kiều Tích gọi hắn lại.
Người đàn ông dừng lại.
Kiều Tích ngẩng đầu nhìn hắn, vô thức cắn chặt môi, "Bọn họ... vẫn tốt chứ?"
Đối phương đưa lưng về phía cô, khóe môi hơi cong lên, tựa hồ là đang cân nhắc cái từ "tốt" này được hiểu thế nào.
Sững sờ một hồi lâu, Kiều Tích đổi cách hỏi: "Bọn họ đều bình an chứ?"
Câu hỏi này trả lời dễ hơn nhiều.
Người đàn ông trẻ tuổi khẽ gật đầu, "Bình an."
Kiều Tích cầu xin: "Có thể cho tôi gọi điện thoại cho họ không? Sẽ không nói lâu, tôi chỉ muốn------"
Đối phương xoay người lại, ngắt lời cô: "Cô gái nhỏ."
Kiều Tích lặng im.
Hắn cười cười: "Cô hiện tại ngay cả chính mình đều không có năng lực bảo vệ, thế thì đừng có liên lụy đến người khác."
"Từ giờ trở đi, cô cứ xem như mình là người đã chết rồi đi... Như vậy đối với Minh gia mới là tốt nhất, hiểu không?"
***
Kiều Tích bị đuổi về Boston.
Cô giả vờ ngật ở nơi cách bệnh viện không xa, sau đó được đưa về nơi ở của Diệp Gia Nghi.
Diệp Gia Nghi châm chọc khiêu khích cô: "Tôi còn tưởng cô có năng lực lắm cơ."
Kiều Tích không nói một tiếng nào.
Trong phòng có một người đàn ông trầm giọng mở miệng: "Đi đi! Đừng để người khác ở lại trong nhà, nhanh chóng đưa đi đi!"
Nói xong liền từ ghế salon đứng dậy, đi lên tầng.
Diệp Gia Nghi đuổi theo sau người đàn ông, thanh âm nũng nịu: "Được rồi mà, ngay hôm nay em sẽ đưa nó đi. Anh không phải là nói------"
Kiều Tích nhìn chòng chọc bóng lưng của người đàn ông.
Ông ta chính là kim chủ của Diệp Gia Nghi.
Cái gì mà tập đoàn Lan Đức, chẳng qua chỉ là một cái bình phong mà thôi. Bọn họ ở Mỹ có quan hệ rất mật thiết với quân đội Mỹ, lần này xảy ra chuyện, bọn họ liền tránh về Mỹ cho qua cơn sóng.
Chờ hai người kia đi lên tầng, Kiều Tích mới yên lặng nhìn các bức ảnh trên tường.
Ông ta có 2 con trai một con gái, con trai cả khoảng hơn 20 tuổi, trên tường có treo bằng tốt nghiệp tiến sĩ.
Con trai nhỏ có lẽ tầm tầm tuổi cô, có vẻ là rất được yêu thương, hơn nửa mặt tường đều treo hình của cậu ta, có đạp xe, có đua ngựa, cũng có chơi thể thao.
Còn một cô con gái nhỏ nữa, khoảng 5-6 tuổi, là con lai.
Kiều Tích nhìn chằm chằm các bức ảnh trên tường, không dám nháy mắt quá nhiều lần, chỉ hận không thể nhớ như in những tấm ảnh này vào trong đầu.
***
Kiều Tích rất nhanh liền bị đưa đi MIT học.
Đã khai giảng hơn một tuần rồi, nhưng với thủ đoạn của Diệp Gia Nghi thì dù đã xảy ra nhiều chuyện như thế, cô vẫn có thể thuận lợi nhập học.
Kiều Tích nhận được học bổng 100% của đại học MIT, thế nên cô không phải lo lắng về tiền học phí, thế nhưng sinh hoạt phí thì cô phải tự lo,
Kiều Tích đang ở trong trường hoàn tất các thủ tục nhập học, lúc này cô đang chờ phỏng vấn thì có người gọi tên cô: "Em là... Kiều Tích?"
Kiều Tích ngẩn người.
Từ lúc sang đây, mọi người đều gọi cô là Sissie.
Thế mà người trước mắt này lại gọi cô bằng tên tiếng Trung, cô không hề quen biết cô ấy.
Nữ sinh tóc ngắn tự giới thiệu: "Chị tên là Tống Du, hiện tại đang học thạc sĩ."
Dừng một chút, cô ấy lại nói thêm: "Em là bạn gái Minh Ngật đúng không? Chị với 2 người nữa cùng thuê nhà chung với Minh Ngật, lần trước lúc chuyển nhà chị có thấy ảnh em."
Không đợi Kiều Tích nói chuyện, Tống Du lại nói: "Minh Ngật thế nào rồi? Đã khai giảng lâu vậy rồi mà sao cậu ấy vấn không tới, trong nhà có việc sao?"
Kiều Tích có chút chật vật, chỉ biết cúi đầu không nói gì.
Bởi vì cô sợ một khi mở miệng nói ra thì sẽ không nhịn được mà khóc.
Một hồi lâu sau, cô mới gật gật đầu, "Trong nhà có chút việc, phải một thời gian nữa anh ấy mới qua đây được. Chị, chị có thể mang em đến căn nhà mọi người thuê được không?"
"Đương nhiên." Tống Du cười lên, "Đây vốn chính là nhà cậu ấy thuê mà. Em định ở KTX sao? Nếu định thì nhanh chóng rút lại đơn đi, Minh Ngật đã đóng tiền thuê căn nhà đó 2 năm rôi, đừng lãng phí tiền."
Kiều Tích trực tiếp mang hành lý đi theo.
Căn nhà đó cách trường học không xa lắm, đi bộ 20 phút liền đến.
Là một biệt thự nhỏ 3 tầng, Tống Du đưa một chiếc chìa khóa cửa chung cho cô, "Phòng ngủ tầng hai là của các em."
Nói xong lại chỉ huy bạn trai mình giúp Kiều Tích mang hành lý lên.
Nói là hành lý, nhưng thật ra chỉ là chút đồ Kiều Tích mang theo đi du lịch hôm đó mà thôi.
Nói tiếng cảm ơn với Tống Du và bạn trai cô ấy, Kiều Tích đẩy cửa phòng ra, kéo valy vào trong.
Gian phòng thật sự vừa rộng vừa đẹp, so với tấm anh Minh Ngật cho cô xem giống nhau y hệt.
Nghĩ đến đây, Kiều Tích đột nhiên bật cười.
Đúng rồi, với trình độ chụp ảnh của anh ấy thì làm sao biết chọn góc độ, làm sao biết chọn ánh sáng chứ, thế nên bức ảnh đó đương nhiên là hoàn toàn giống nơi đây rồi.
Trong phòng này đặt một chiếc giường đôi rất lớn, trên giường bày rất nhiều gấu bông và gối hình chú bọt biển cô thích nhất.
Gần cửa ra vào, bên cạnh vách tường được đặt một chiếc bàn rất lớn, đằng trước để hai cái ghế, vừa đủ cho hai người sử dụng.
Trên bàn là mấy chồng sách Toán, Kiều Tích thử lật xem, anh đều đã đọc xong rồi.
Bên cạnh còn có một máy cắt tóc, nhìn thấy cái máy này, Kiều Tích lại không nhịn được bật cười.
Trước đó, lúc anh còn ở Mỹ đã luôn than phiền với cô rằng tiền cắt tóc ở đây rất đắt.
Lúc nói tới chuyện này trên mặt anh hiện lên đầy vẻ không thể tin: "Trước cổng trường Trung học phụ thuộc, sư phụ cắt tóc ở đó chỉ lấy 10 tệ 1 lần thôi. Ở bên này thì tận 30 USD 1 lần cắt!"
Sau đó Minh Ngật liền lên mạng mua một chiếc máy cắt tóc, tốn 199 USD, anh còn khoe chiếc máy này với cô và nói rằng sau này anh sẽ tự cắt ở nhà.
Lại về sau, có một buổi tối, theo thường lệ thì là thời gian hai người goi video, thế nhưng hôm đó có nói thể nào anh họ cũng không chịu mở camera.
Đến tận lúc Kiều Tích phát cáu: "Có phải anh không ở KTX đúng không? Hay là bên cạnh có người mà em không nên nhìn?"
Cô tức đến mức quát lên: "Anh bắt đầu lừa dối em sao?"
Vạn bất đắc dĩ, Minh Ngật đành phải mở camera lên.
Minh Ngật không đi ra ngoài, bên cạnh cũng không có ai khác.
Mãi đến khi Minh Ngật đứng dậy vào nhà vệ sinh Kiều Tích mới phát hiện ra lý do tại sao anh không chịu mở camera. Khó trách anh toàn nghiêng đầu nói chuyện với cô, hóa ra là nửa đầu bên phải của anh đã bị cạo trọc rồi.
Kiều Tích không nhịn được, ngày lập tức không chút lưu tình cười ầm lên.
Tiểu hòa thượng rất tức giận: "Không được cười!"
Kiều Tích mặc kệ, vẫn cười đến mức thở không ra hơi, "Thế nào mà lại bị trọc một mảng lớn như vậy hả? Ha ha ha ha ha ha!"
Kết quả tiểu hòa thượng bị cô chọc cho giận quá tắt luôn video.
Sau đó, Kiều Tích biết sai, chạy theo nịnh hót dỗ dành các kiểu: "Em xin lỗi mà... Về sau em cạo giúp anh nhé, đừng giận mà, hôn hôn nè, được không?"
Kiều Tích xoa xoa mắt, sau đó mở valy ra, lấy đồ bên trong ra sắp xếp lại.
Làm xong tất cả, Kiều Tích vỗ vỗ tay, đi đến cạnh cửa, nhìn xung quanh phòng một lần, cảm thấy cũng không có trống vắng quá.
Kiều Tích nhìn thoáng quá thời gian, đã gần 9 giờ rồi.
Cô xoa xoa cái bụng đang kêu gào, sau đó đi xuống tầng đun nước, nấu nửa gói sủi cảo đông lạnh ăn.
Trước khi đi, bác Chúc đã nhét cho cô hai bình tôm khố đầy hự. Đến bây giờ chúng nó vẫn còn đầy.
Trước đó Kiều Tích không dám ăn, bởi vì cô sợ một khi ăn hết thì khi cô qua Mỹ bác ấy sẽ nhét mười mấy bình vào valy cho cô mang theo mất.
Hiện tại không cần phải băn khoăn về vấn đề đó nữa rồi.
Kiều Tích ngồi xuống bàn, ăn hết bát sủi cảo mình vừa nấu, sau đó lại múc một thìa tôm khô chậm rãi nhai, phảng phất như đó là đồ vật quý giá nhất trên thế giới này.
Ăn xong, Kiều Tích thu dọn bàn sạch sẽ, sau đó lại đi lên phòng.
Cô tắm rửa, sau đó tắt điện phòng, chỉ để lại một ngọn đèn đầu giường.
Kiều Tích nằm trên giường, cầm bản phác họa Minh Ngật tặng lên xem.
Rõ ràng đã nhìn rất nhiều lần rồi, nhưng giờ phút này cô vẫn bắt đầu xem từ trang thứ nhất.
Anh vẽ cho cô 7 câu chuyện chúc ngủ ngon, là câu chuyện về con thỏ nhỏ.
Gấu lớn gặp thỏ nhỏ ở trong rừng, hỏi: "Tiểu bạch thỏ, tiểu bạch thỏ, cậu bị rụng lông à?"
Nhìn đến đây, khóe môi Kiều Tích không nhịn được cong lên, mỉm cười hạnh phúc.
"Đồ ngốc."