Chuông điện thoại báo thức vang lên, Điền Tranh mệt mỏi tắt đi, sau đó cô tìm số của Lục Nhàn gọi để xin nghỉ một bữa.
Hôm qua uống quá nhiều nên đầu óc Điền Tranh hôm nay vẫn còn quay cuồng, cộng thêm việc tinh thần suy sụp cô không có tâm trạng để làm tốt công việc được, chỉ sợ khách lại phàn nàn gây ảnh hưởng đến cửa hiệu.
Gọi cho Lục Nhàn xong Điền Tranh liền trùm mền ngủ tiếp đến hơn mười giờ mới dậy.
Tủ lạnh nhà cô hết thức ăn dự trữ, cô buộc phải đi mua.
Vừa đi Điền Tranh vừa nhớ lại chuyện hôm qua. Hình như hôm qua cô say, Hứa Vĩ đã đưa cô về, sau đó Lục Nguyên xuất hiện. Nhờ có men mà cô đã lấy hết can đảm để xin lỗi anh, thế mà anh vẫn một mặt lạnh như tiền, không chấp nhận lời xin lỗi của cô.
Điền Tranh cầm điện thoại, dò tìm số Lục Nguyên chần chừ nửa muốn gọi nửa lại không. Điền Tranh muốn nấu cho Lục Nguyên một bữa ăn xem như làm hoà. Cô chấp nhận con người anh, dù cho anh có là gì cô vẫn muốn ở bên cạnh anh.
Cuối cùng Điền Tranh tắt máy, bản thân không đủ can đảm để gọi cho anh.
Có hai tên nãy giờ cứ chạy chầm chậm theo sau lưng Điền Tranh mà cô không để ý. Tên cầm lái phóng xe đến sát người cô, tên đằng sau thực hiện hành động giật lấy sợi dây chuyền trên cổ cô một cách nhanh gọn.
Điền Tranh mất hồn mất một lúc mới định thần lại chạy theo hai tên cướp, vừa chạy vừa hô hoán lên:
“Cướp! Ăn cướp!”
Thế nhưng đường đi người thưa thớt, cũng chẳng ai có lá gan lớn đuổi theo tên cướp ấy giúp cô lấy lại đồ.
Chạy được một quãng khá xa, Điền Tranh dừng lại thở dốc, cô đuổi theo không kịp nên đành bỏ cuộc nhìn hai tên kia biến mất dạng. Cô đã làm mất sợi dây chuyền mà Lục Nhàn tặng, cô biết phải ăn nói sao với bà đây?
Thôi thì cô sẽ tìm cách để xin lỗi bà vậy.
Trời hôm nay vốn rất mát mẻ, không có nắng cũng không có dấu hiệu mưa nhưng sao Điền Tranh cứ cảm thấy rợn rợn. Cô có linh cảm có chuyện gì đó sắp sửa xảy ra.
Một cơn gió ngược chiều Điền Tranh ùa đến rất mạnh, táp thẳng vào người cô. Điền Tranh nghiêng đầu dùng tay che mắt. Tiếng gió vù vù như sắp có một trận bão lớn.
“Không ổn rồi! Mình không thể di chuyển được!”
Điền Tranh cố gắng đi về phía cây cột bên kia để bám vào, thế nhưng cơn gió này rất mạnh, cô không thể nhấc chân lên nổi.
Điền Tranh nhìn thấy cơn gió tạo thành lốc xoáy lớn và đang tiến về phía mình. Nếu cứ đà này, Điền Tranh sợ mình không chạy kịp sẽ bị lốc xoáy ấy cuốn bay đi mất.
“Để tôi xem cô còn có thể may mắn được nữa hay không!?”
Dạ Lan cợt nhả, cô ta điều khiển cơn lốc xoáy ấy tiến nhanh đến, hút Điền Tranh vào bên trong.
“Cứ... cứu... tô... tôi...”
Điền Tranh bất lực, cơn lốc xoáy đè nén giọng cô rất khó thốt nên lời. Dây thanh quản bị ép chặt đến mức đau đớn. Cô bị nó xoay đến mức chóng mặt một lúc rồi mới từ từ dịu lại. Nhưng Điền Tranh chưa kịp mừng thì nó lại chuyển động, hất cô văng xuống vách núi.
Đầu Điền Tranh đập vào tảng đá, trước khi bất tỉnh cô mơ màng nhìn thấy một cô gái tóc dài đang đứng trước mặt nhìn mình với vẻ mặt rất hung ác.
Dạ Lan đứng trước mặt Điền Tranh, nhìn thấy trên mặt cô toàn là máu, tay chân cũng đầy vết thương. Cô ta phủi tay, nhếch môi:
“Chết đi! Cô sống cũng không có ích gì, chỉ cản trở công việc của người khác thôi!”
Dạ Lan xoay người biến mất.
Điền Tranh nằm ở đó đến gần xế chiều mới có người đi ngang nhìn thấy, lập tức gọi cấp cứu đưa cô vào bệnh viện.
Điền Tranh nhập viện trong tình trạng nguy cấp mất rất nhiều máu, các y bác sĩ gấp gáp đi lấy máu dự trữ.
Hứa Vĩ lúc hay tin vội vàng chạy đến, bước chân anh ta dừng lại khi nhìn thấy trước cửa phòng cấp cứu một bóng đen cầm theo lưỡi hái. Tim Hứa Vĩ như muốn ngừng đập, anh ta dùng thuật ẩn đánh lạc hướng tử thần, sau đó dùng phép hào quang bao quanh căn phòng.
Hứa Vĩ ngồi chờ trong trạng thái lo lắng, lúc đèn phẫu thuật tắt là lúc bác sĩ bước ra thông báo tình trạng bệnh nhân.
“Cô ấy sao rồi bác sĩ?”
Vị bác sĩ ấy tháo khẩu trang, nhìn anh chàng thư sinh trước mặt, cất giọng trầm ổn:
“Cô ấy bị thương rất nghiêm trọng! Phần đầu bị va đập mạnh dẫn đến chấn thương não bộ, tình trạng rất xấu! Cô ấy có thể hôn mê sâu một thời gian dài hoặc cũng có thể không bao giờ tỉnh lại. Hãy chuẩn bị tâm lý trước.”
Hứa Vĩ lùi một bước, anh ta bám lấy thành ghế mới có thể đứng vững. Vị bác sĩ ấy quá quen với những tình huống này. Ông thở dài, vỗ nhẹ lên vai Hứa Vĩ như an ủi, nói câu cuối cùng trước khi rời đi:
“Chúng tôi chuyển cô ấy qua phòng chăm sóc đặc biệt. Cậu có thể vào thăm vào sáng ngày mai.”
Hứa Vĩ đứng trước cửa phòng bệnh, nhìn qua lớp kính dọc trên cửa. Điền Tranh nằm trên giường bệnh với đủ loại dây quấn chằng chịt. Điện tâm đồ vẫn chạy đều, chỉ là người ở kia không mảy may nhúc nhích.
Hứa Vĩ đặt tay lên cửa, cố kìm nén nước mắt chực trào. Không được! Anh ta không thể khóc! Anh ta còn phải tìm ra kẻ đã làm nên chuyện này.
“Điền Tranh, em đừng lo. Tôi nhất định sẽ không để em có chuyện! Tôi sẽ tìm ra kẻ đã hại em.”
Ánh mắt Hứa Vĩ từ bi thương hoá thành hận thù. Anh ta xoay bước trở về nhà.
Đêm đó, Lục Nguyên cũng hay tin liền xuất hiện bên cạnh giường Điền Tranh. Trong căn phòng yên ắng, chỉ có tiếng máy điện tâm đồ đều đặn kêu “tít tít”. Lục Nguyên nắm lấy tay Điền Tranh áp lên mặt mình, tay còn lại vuốt tóc cô, ánh mắt anh lúc này đã phủ sương.
“Anh nhất định sẽ không để em có chuyện! Nhất định sẽ không để em phải ra đi như lần đó...”