Vì Em Mà Vạn Vật Sinh Sôi Nảy Nở

Chương 54: Không sao, có tôi ở đây rồi.



Tống Dật Nhiên càng lùi về sau nó lại càng lúc càng tiến gần đến, rõ ràng là nó có thể chạy nhanh hơn nhưng lúc này lại hệt như muốn trêu đùa Tống Dật Nhiên, từng chút từng chút bò chậm đến, có lúc còn nhe răng với cô, Tống Dật Nhiên gọi mãi cũng không có ai đến, cô bất giác lại hét lớn.

Tống Dật Nhiên: "A a a a a a!!!"

Tống Dật Nhiên: "Đừng có đến đây… đừng có đến đây… có được không… cầu xin mày… đừng có qua đây!!!" Chân của cô đột nhiên tê cứng, cô lúc này đã bị dồn ở sát chân tường muốn lùi cũng là không lùi nổi nữa.

Cái giường kia đặt ở giữa căn phòng, Tống Dật Nhiên muốn lấy mấy cái gối đầu để ném về phía của con trăn kia cũng không với tới để lấy được, chỉ còn cách chỉ tay về con trăn kia mà hét lớn, cầu mong có ai đó nghe thấy giọng nói đáng thương này mà đến cứu cô.

Tống Dật Nhiên còn chưa sợ bị con trăn đó cắn chỉ cần nhìn thấy thứ dài ngoằn không chân kia của nó thì cô đã bắt đầu bị dọa cho sợ chết.

Lăng Dục Thần: "Tiểu Thanh!!!" Ở bên ngoài có người đẩy cánh cửa phòng nặng trịch đi vào bên trong, còn chưa nhìn thấy rõ được thân ảnh của hắn đã nghe vang vọng tiếng nói của hắn.

Lăng Dục Thần sau khi nghe thấy tiếng hét của Tống Dật Nhiên, sau đó lại nhìn thấy căn phòng ở cạnh chân cầu thang ở tầng ba cửa mở rộng toát, trong lòng liền sớm có câu trả lời.

Tiểu Thanh rất thông minh, việc bản thân tự tìm đường thoát ra ngoài không hề nằm ngoài khả năng của con trăn đó. Lăng Dục Thần là người ở bên cạnh nó lâu nhất nên hiểu biết về nó cũng sâu hơn Trình Biên một chút.

Lúc này thừa biết là thứ gì làm cho Tống Dật Nhiên sợ hãi liền không cần nhìn thấy thời cuộc, chỉ cần vừa mở cửa liền có thể ngăn hành động của Tiểu Thanh lại.

Lăng Dục Thần: "Không sao, có tôi ở đây rồi." Hắn vội vội vàng vàng đi đến chỗ của Tống Dật Nhiên đang ngồi co ro ở một góc phòng ngủ, gương mặt sợ hãi đến mức hai mắt lưng tròng trực trào rơi nước mắt khiến tâm tình của Lăng Dục Thần càng thêm khó khăn.

Tống Dật Nhiên ngồi đối diện với ánh mắt của Tiểu Thanh, không biết là cô nhìn thấy thứ gì liền sợ hãi rút vào trong lòng của Lăng Dục Thần. Lăng Dục thần đưa mắt quay đầu nhìn lại, vừa vặn chạm phải cái nanh sắc bén của Tiểu Thanh chìa ra ngoài, rõ ràng là còn muốn dọa Tống Dật Nhiên.

Lăng Dục Thần: "Cút!" Hắn nhíu chặt mài đưa mắt trừng Tiểu Thanh. Sát khí hừng hừng của Lăng Dục Thần, không phải chỉ có phạm vi là con người, đến một con trăn cũng sợ hãi không thôi. Tiểu Thanh sau đó nhanh chóng ngậm miệng lại, quay đầu nhìn về phía của Mễ Giai Kỳ như kẻ vô tội cầu cứu cô.

Mễ Giai Kỳ: "Tôi mang nó ra ngoài!" Cô vội vội vàng vàng bế thốc Tiểu Thanh lên tay, con trăn này dạo gần đây béo lên không ít, có chút nặng cô chỉ vừa động vào nó liền hơi khựng lại một chút, sau đó dùng hết sức mà mang nó quay người đi ra ngoài.

Lăng Dục Thần: "Tầng ba! nhốt lại kỹ một chút." Hắn nói vọng ra.

Mễ Giai Kỳ: "Vâng!" Cô nhìn thấy đôi mắt kia của hắn, đừng nói đến tiểu thanh, cả cô cũng đang sợ chết đây.

Lăng Dục Thần: "Không sao nữa rồi, có Maggie nhốt nó lại thì sẽ khó chạy lung tung được... Em đang ngủ sao?" Hắn muốn dời sự chú ý của Tống Dật Nhiên, tay của hắn như vô thức mà đặt trên đỉnh đầu của cô, giọng nói ôn như chưa từng có trước đây vang lên, khiến cho Tống Dật Nhiên có chút bất ngờ nhìn vào hắn.

Lăng Dục Thần nhìn thấy bộ đồ ngủ ở trên người Tống Dật Nhiên vừa xộc xệch, lại còn nhăn nhúm, cổ áo trễ đến lộ hẳn ra một bên xương quai xanh tuyệt mỹ, thu hút ánh nhìn của Lăng Dục thần, hắn phải cố tình ép bản thân nhìn đi nơi khác mới không để bản thân sa đọa mà nhìn chầm chầm vào người ta.

Tống Dật Nhiên lúc này không thể nhìn ra được một chút nào là người đang tỉnh táo mà bị dọa, rõ ràng là cô đang ngủ nên mới như vậy.

Tống Dật Nhiên: "Ừm..." Cô hơi thở có chút ổn định hơn khi nảy.

Cô nghe đến khẩu âm của Lăng Dục Thần có chút thay đổi, có thể là vô tình bất ngờ nhận được sự ấm áp từ cơ thể lạnh như hàn băng kia của hắn mà làm cho Tống Dật Nhiên đỏ hết mặt mũi. Cô cúi đầu rũ mắt nói.

Tống Dật Nhiên cô không để ý gì nhiều, mặc kệ quần áo ngủ có thế nào, chỉ cần còn giữ được mạng thì xem như là cô may mắn.

Lăng Dục Thần: "Được rồi, nó bị mang đi rồi, khẳng định là không làm phiền em ngủ nữa, quay về giường đi." Biểu hiện trên gương mặt của Tống Dật Nhiên hoàn toàn thu vào đôi mắt của Lăng Dục Thần.

Cô dễ dàng ngại ngùng đến như vậy, chỉ là câu nói vô tình kia của hắn sao?

Lăng Dục Thần trấn an bản thân ngăn chặn đầu ốc lại suy nghĩ lung tung không cần thiết, hắn đứng lên tách khỏi Tống Dật Nhiên đang còn ngồi co rút trên sàn nhà kia.

Bước chân muốn quay đi ra ngoài, nhưng lúc này, có cánh tay nào đó ở bên dưới chân của hắn, vừa gầy vừa trắng, so với cái quần tây màu đen của hắn lại càng thêm nổi bật hơn.

Tống Dật Nhiên kéo lại gấu quần của Lăng Dục Thần, ban nảy vì hít thở không thông còn bị dọa cho sợ, cho nên mất sức không ít, hiện tại sức lực không còn nhiều cánh tay nắm lấy gấu quần của hắn cũng không có sức, chỉ cố gắng giữ lại.

Tống Dật Nhiên: "Nhưng mà… chân của tôi tê cứng rồi...." Cô ở bên dưới, Lăng Dục Thần thì cao như cái cột nhà đứng thẳng ở phía trên, cô phải ngước đầu lên mới có thể nói chuyện được với hắn.

Ánh mắt khó xử của Tống Dật Nhiên nhìn chầm chầm hắn, cô không muốn làm phiền người khác, còn đặt biệt người khác kia lại là Lăng Dục Thần thì càng không muốn, nhưng vì lúc nãy bị dọa, chân tế đến mức không còn chút cảm giác nào, thử hỏi làm sao mà có thể đứng dậy nổi.

Ở đây chỉ còn có mỗi cô và Lăng Dục Thần, nếu không nhờ hắn, chắc chỉ còn có cách ngồi ở đây nữa buổi một ngày mới có thể đứng dậy được.

Lăng Dục Thần: "Được rồi, lại đây!" Hắn trong thâm tâm liền muốn cười khổ, hắn cũng có ngày hôm nay, rõ ràng là muốn chạy trốn, nhưng lại không thể nào chống lại được vẻ đẹp thanh thuần đáng thương của Tống Dật Nhiên.

Bước chân còn chưa quay đi đã bị cô nắm kéo lại, Lăng Dục Thần hắn lần đầu tiên bị người khác lôi lôi kéo kéo chẳng những còn không có tức giận, lại còn có chút ý tứ muốn giúp đỡ người kia, tốt nhất là Mễ Giai Kỳ đừng có quay lại đây, nếu không hắn chỉ sợ là phải móc mắt của cô ta ra.

Tống Dật Nhiên: "..." Cô sau đó để tùy ý Lăng Dục Thần muốn động chạm thế nào, hai cánh tay của hắn ta vòng qua cái eo nhỏ của cô, một cái còn lại thì nâng đôi chân đông cứng của cô lên, một thân nhẹ nhàng bế thốc Tống Dật Nhiên từ ở dưới sàn nhà bế lên trên tay.

Cô cũng thuận theo hắn, rõ ràng là biết thể trọng của bản thân không phải thuộc dạng cành vàng lá ngọc, ăn uống có chút tùy tiện nên tăng cân không ít, số cân liên lúc tăng giảm bất thường, nghĩ là Lăng Dục Thần cũng đã phải dùng sức không ít, cô liền vòng tay lên cổ của hắn, mong là có thể làm giảm thể trọng của bản thân, thuận tiện một chút cho Lăng Dục Thần di chuyển.

Lăng Dục Thần, lúc ban đầu còn dùng sức để bế Tống Dật Nhiên lên, nhưng sau khi hắn đứng thẳng lưng thì mới nhận ra, con cừu nhỏ này không có chút cân nặng nào.

Tống Dật Nhiên suốt ngày luôn diện áo thun rộng thùng thình, còn mặc quần jean dáng thuôn dài, hắn làm sao mà nhìn ra được thể trạng của cô thế nào.

Lúc này mới nhận ra là bản thân đang nuôi một con cừu hoàn toàn không có chút thịt nào, chỉ có lông mao thì có chút nhiều mà thôi, hai tay của Tống Dật Nhiên vòng lên cổ của hắn, siết chặt.

Lăng Dục Thần: "Còn không muốn xuống?" Hắn chỉ cần đi hai bước liền có thể mang Tống Dật Nhiên đến bên mép giường của hắn, nhưng con cừu nhỏ kia thì không có chút ý định buông tay.

Cánh tay của cô lúc đặt lên vai của hắn có chút buông lỏng, nhưng lúc này lại hoàn toàn siết chặt, cơ thể của Tống Dật Nhiên rút vào trong lòng của hắn, nhìn không ra là cô có muốn xuống nữa hay không, có muốn tha cho cảm giác của hắn hay không?

Tống Dật Nhiên: "Anh ở đây thêm một lúc có được không? Tôi vẫn còn ám ảnh chuyện lúc nảy." Cô đưa mắt nhìn tấm chăn của bản thân lúc nãy vừa mới bị con trăn kia bò lên vẫn còn vết nhăn như vậy, cô liền rùng mình không dám buông tay của Lăng Dục Thần.

Nghĩ một lúc Tống Dật Nhiên liền ngửa mặt nhỏ giọng nói với Lăng Dục Thần. Lúc nảy cô nhìn thấy hắn có ý định ra ngoài để cô lại một mình, nếu bây giờ cô buông tay có phải là hắn cũng sẽ đi ra ngoài không.

Tống Dật Nhiên cô không chút giá trị nào đối với Lăng Dục Thần, hắn đi đâu, làm gì, với ai, hoàn hoàn không có ý định nói với cô, nếu không giữ hắn lại, cố sợ một lúc nữa hắn lại sẽ ra ngoài để cô lại một mình với cái con trăn đó ở cùng một nơi.

Lăng Dục Thần: "Vậy là em muốn tôi tiếp tục ôm em thế này sao?" Hắn liếc mắt nhìn Tống Dật Nhiên như có như không muốn trêu chọc cô liền nói.

Hắn không muốn bản thân dễ dàng đồng ý một thứ gì đó với Tống Dật Nhiên, không muốn Tống Dật Nhiên cảm thấy hắn dễ dàng với cô mà có cơ hội làm càng, nhưng tình cảnh lúc bấy giờ, Lăng Dục Thần càng không muốn để cô lại một mình, lại càng muốn đồng ý với cô.

Tống Dật Nhiên: "Vậy… vậy thì… không cần." Cô nghe Lăng Dục Thần vậy liền nhanh chóng buông tay muốn đi xuống.

Nhưng lúc này Lăng Dục Thần liền chuyển tư thế, một chân của hắn quỳ gối lên mép giường, hai tay hạ xuống nhẹ nhàng đặt Tống Dật Nhiên xuống mặt giường. Tống Dật Nhiên suốt quá trình đều không dám cử động, cô cứ tùy ý để Lăng Dục Thần muốn làm gì.

Lăng Dục Thần: "Vẫn còn chưa nói với em, cứ chủ nhật hàng tháng thì vú Dương sẽ về quê một lần, bà ấy còn có cháu nhỏ cần chăm sóc không thể không quay về..." Hắn để Tống Dật Nhiên ngồi xuống bên giường cùng lúc đó bản thân cũng thuận thế ngồi xuống bên mép giường nói.

Tống Dật Nhiên: "Ừm… tôi không có trách bà ấy." Cô không biết nên nói cái gì, cô vừa mới đến đây, cái gì cũng quá mới lạ, cái gì cũng không biết, cả tính cách của người chồng này thế nào cô cũng chỉ nghe từ miệng của người ngoài truyền tai nhau mà nói cho biết.

Cũng giống như hiện tại vậy, nếu lúc nảy cô biết hôm nay không có Vú Dương ở nhà thì cô đã không cố gắng hét lớn như vậy làm gì, trước khi ngủ cũng sẽ đóng chặt cửa phòng, chứ không để chuyện thế này xảy ra, cũng không làm phiền đến lăng Dục Thần làm gì.

Suy cho cùng lời nói của Lăng Dục Thần nói thế nào thì cô sẽ nghe theo thế ấy, hắn là Gia chủ của nơi này, việc mà hắn biết suy cho cùng cũng là nhiều hơn cô.

Lăng Dục Thần: "Vậy..." Hắn như muốn nói gì đó nhưng lại bị Tống Dật Nhiên đưa gương mặt nhỏ của cô đến gần người của hắn, bất tri bất giác Lăng Dục Thần lại cảm thấy có cái gì đó đang chảy ròng ròng xuống cánh tay của hắn.

Tống Dật Nhiên: "Mùi gì vậy?... máu?" Cô vô thức nhăn mặt vừa ngửi được cái gì vậy?

Mùi tanh này rất quen thuộc, nhưng cũng đã có chút lâu rồi cô vẫn chưa có cơ hội ngửi lại, là mùi tanh của máu người. Tống Dật Nhiên khịt khịt mũi, sau đó bất ngờ nhìn đến Lăng Dục Thần.

Lăng Dục Thần: "Ừm… chắc là đến giờ thay băng gạt rồi." Hắn lấy tay động động đến chỗ của vết thương đang chảy máu của bản thân thản nhiên nói.

Tống Dật Nhiên: "Thay băng gạc, không phải nói là vết thương không có nghiêm trọng sao?" Câu nói ung dung xuất phát từ miệng của Lăng Dục Thần đổi lại ánh mắt bất ngờ cùng với sự lo lắng của cô.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv