Châu Uyển Đồng ngủ đến tận trưa, mặt trời đã lên cao quá đỉnh đầu, ánh nắng gay gắt mang theo chút hơi nóng. Cô mệt mỏi thức giấc, cả người mỏi nhừ. Nơi nào đó đã sưng đau, bây giờ chỉ truyền đến cảm giác ran rát. Cô nhíu mày, đặt tay xuống vùng bụng dưới, khẽ trở mình.
Cô nằm bất động một lát, sau đó cố hết sức xoay người ngồi dậy. Châu Uyển Đồng nhìn chiếc áo sơ mi trắng dài quá đùi đang khoác trên người, bất chợt mỉm cười. Hóa ra anh cũng không quá tàn nhẫn, vẫn còn biết thay đồ cho cô cơ đấy. Nhưng mà cảm giác hạnh phúc trong lòng chưa được bao lâu, cô chợt nhận ra hàng loạt "chiến tích" đêm qua đang hiện rõ trên xương quai xanh, lan xuống tận bên dưới. Châu Uyển Đồng nhăn mặt thở dài, liếc mắt nhìn tấm đệm màu xám tro. Đáy mắt cô liền tối sầm lại. Trên mặt ga giường, những vết máu nhỏ loang lổ, hòa lẫn thêm chút dịch trắng đã khô lại từ lâu, nhìn là biết "trận chiến" đêm qua kịch liệt đến mức nào. Cô nóng đỏ cả mặt, giơ tay lên che lấy quả cà chua hồng hồng trên má. Thật xấu hổ chết mất!
Châu Uyển Đồng với lấy sợi dây buộc tóc trên bàn, túm gọn mái tóc dài lên cao. Xong xuôi, cô cố lết toàn thân đau đớn xuống khỏi giường để thay bộ chăn ga mới. Vật lộn đến mười mấy phút, cuối cùng cô cũng thay xong bộ ga màu đen cho giường của anh. Lúc này, Châu Uyển Đồng mới thở phào nhẹ nhõm, bước từng bước vào nhà vệ sinh để tắm rửa.
Trong chiếc gương lớn đặt ở phòng tắm, cô thấy rõ những vết hôn chi chít từ cổ đến tận ngực, đỏ đến rát mắt. Cô thở dài, lại lẩm bẩm mắng anh không biết kiềm chế, sau đó liền đi tắm. Cô cố tình chọn một chiếc áo cổ lọ mỏng màu be, mặc thêm quần vải thoải mái. Thời tiết hôm nay không nóng nhưng mặc như vậy quả thực khiến người ta nghi ngờ. Cũng chẳng còn cách nào khác, cô không thể để dì Liêu hay bất kì ai nhìn thấy được.
Châu Uyển Đồng thay đồ xong thì bước ra ngoài, phát hiện ra vẫn còn vài dấu phía trên chưa che được, tức giận cầm lấy điện thoại chụp sang cho anh xem, còn gửi kèm theo một câu:
"Dạ Hiên, anh có còn là người không vậy?"
Khiêm Dạ Hiên vừa họp xong với nhân viên công ty, đúng lúc quay trở về phòng liền nhận được tin nhắn. Anh ngồi dựa ra sau ghế, đưa tay nới lỏng cà vạt, vừa đọc tin nhắn vừa mỉm cười. Anh nhìn bức ảnh hồi lâu mới gõ lên bàn phím vài chữ để trả lời lại:
"Không nóng sao?"
Ngay lập tức, Châu Uyển Đồng gửi sang một dòng chữ in hoa, ý muốn dằn thẳng mặt anh đây mà.
"Rất nóng!!! Tại ai hả?"
Anh lại bật cười, đáp lại:
"Là lỗi của anh. Tối nay anh bù nhé!"
Cô nhận được tin nhắn thì tức đến đỏ mặt. Còn bù cái gì nữa? Cái "bù" này chẳng phải là quá có lợi cho anh sao? Châu Uyển Đồng vứt điện thoại sang một bên, hậm hực đi ra ngoài.
Khiêm Dạ Hiên thấy cô bị chọc đến hóa thẹn thì không nói gì thêm nữa, trên môi vẫn giữ nguyên nụ cười rạng rỡ khi nãy.
Trưa nay anh bận đi khảo sát ngoại tỉnh nên không về ăn cơm được, đã gọi điện thông báo cho cô một tiếng. Nhưng mà dường như cô vẫn chưa hết giận, chỉ ậm ừ cho qua rồi tắt máy, tỏ thái độ không quan tâm đến anh. Khiêm Dạ Hiên lắc đầu cười bất lực. Xem ra tối nay anh lại phải dỗ nữa rồi.
Ba giờ chiều. Tại một quán cà phê lớn đối diện trung tâm thương mại sầm uất nhất thành phố, hai người con gái xinh đẹp ngồi đối diện nhau, cười nói vui vẻ.
Tiểu Nha không ngừng khua môi múa mép, kể hết từ chuyện trên trời đến dưới đất, chuyện nhỏ qua mồm miệng cô ta lại được khuếch đại lên gấp trăm lần. Trịnh Hâm Đình ngồi đối diện, thư thái uống nước, tỏ vẻ học thức. Hôm nay cô ta vui vẻ nên không chấp nhặt Tiểu Nha, chỉ im lặng từ đầu đến cuối.
"Này, Hâm Đình! Chuyện cậu với anh Dạ Hiên thế nào rồi? Sao không thấy cậu nhắc gì đến thế?"
Trịnh Hâm Đình liếc cô ta một cái, khinh miệt nói:
"Ai cho phép cậu gọi thân mật như thế hả? Dạ Hiên chỉ mình tôi được gọi thôi, rõ chưa?"
Tiểu Nha lập tức đưa tay lên bịt miệng, gật gật đầu tạ lỗi. Cô ta cười hì hì, vuốt ve tay của Trịnh Hâm Đình, nói:
"Xin lỗi, lần sau tớ sẽ chú ý hơn. Nhưng mà giờ cậu kể tớ nghe đi, hai người rốt cuộc là ra sao rồi?"
Trịnh Hâm Đình mỉm cười đắc thắng, cao giọng nói:
"Sắp về với nhau rồi. Tối nay chỉ cần thực hiện một bước nữa là sẽ thành công!"
Tiểu Nha ồ một tiếng rõ to, nhưng rồi lại hỏi:
"Thế bước đó là gì?"
Trịnh Hâm Đình lại quăng cho Tiểu Nha một ánh nhìn sắc bén, ý bảo cô ta đừng nhiều chuyện. Tiểu Nha biết điều liền câm bặt, chẳng dám hó hé thêm chút nào.
"Reng, reng, reng!!!"
Nhạc chuông điện thoại của Trịnh Hâm Đình vang lên. Ả ta cúi đầu nhìn dòng chữ đang hiện ra trên màn hình, nét mặt lập tức mất tự nhiên, liền đứng bật dậy, nói với Tiểu Nha:
"Cậu chờ một lát, tôi đi ra ngoài có chút chuyện."
"À ừ, cậu đi đi."
Không đợi Tiểu Nha nói xong, Trịnh Hâm Đình đã nhanh chân đi mất. Đến khi tìm được một chỗ kín đáo, ả ta mới dám bắt máy.
"Không phải đã nói là đừng gọi rồi sao? Có chuyện gì, nói mau đi!"
Đầu dây bên kia vang lên giọng nam ồm ồm rất khó nghe, đáp lại:
"Tối nay gặp tại chỗ hẹn lần trước. Chúng tôi có chút chuyện."
"Chuyện gì? Nói ở đây không được sao?"
"Rất quan trọng. Gặp rồi nói."
Nói rồi, người bên kia liền tắt máy. Trịnh Hâm Đình ôm chặt chiếc điện thoại đã tắt lịm từ lâu, trong lòng không khỏi lo lắng. Cô ta tự trấn tĩnh mình, sau đó quay lại bàn, xem như không có chuyện gì xảy ra.