Hai ngày sau. Thời gian trôi nhanh như sao băng vụt qua bầu trời, chớp mắt đã đến chủ nhật. Hôm nay là một ngày vô cùng đặc biệt. Ngày hẹn hò!
Ngay từ sáng sớm, Châu Uyển Đồng đã thức dậy. Có lẽ là vì cả đêm qua cô trằn trọc không ngủ, trong lòng luôn nôn nóng mau mau tới sáng. Mấy ngày nay cả hai đều ngủ chung, Khiêm Dạ Hiên cứ ôm cô trong lòng mà yên giấc cho nên cô không dám cựa quậy. Có điều, trái tim lại không chịu được mà đập loạn hết cả. Khiêm Dạ Hiên nhạy bén như thế, đương nhiên sẽ nhận ra, chỉ là anh không vạch trần mà thôi.
Khiêm Dạ Hiên thay đồ, mặc thường phục mà cô đã chọn sẵn. Anh mặc một chiếc áo thun rộng dài tay, thêm một cái áo khoác kiểu cách bên ngoài, phối với quần jean đen. Khiêm Dạ Hiên bình thường chỉ mặc âu phục, khi thoát khỏi sự đóng khuôn ấy liền quay về là một người đàn ông bình thường nhưng mang sức hút vô cùng mạnh mẽ.
Châu Uyển Đồng nhìn ngắm tủ đồ một vòng, liền chọn cho mình chiếc váy màu vàng nhạt, điểm xuyết vài họa tiết cúc họa mi trắng xinh xắn. Cô vốn đã tươi trẻ, đầy sức sống, vận bộ váy này càng thêm phần đáng yêu.
Hai người ra khỏi nhà lúc tám giờ, đôi tay vẫn nắm chặt không buông. Đây là lần đầu tiên cô được dẫn đi chơi, mặt háo hức đến độ không ngậm được miệng. Anh thấy cô cười đến mức ngây ngốc thì cong môi, nựng nhẹ lên má cô rồi hỏi:
"Thích vậy sao?"
Châu Uyển Đồng vẫn đang mải mê ngắm cảnh hai bên đường qua khung cửa sổ nhỏ trên xe, cười tươi mà đáp lại:
"Đương nhiên là thích rồi."
Khiêm Dạ Hiên một tay cầm lái, tay kia lại mân mê những ngón tay thon dài, xương xương của cô, tâm tình rất tốt. Trên suốt quãng đường, cô không ngừng chỉ cho anh thấy những cảnh tượng đẹp đẽ mà thường ngày anh vẫn ngó lơ. Anh theo tay cô chỉ mà nhìn đến nơi kia, khóe môi cong lên, vẽ một nụ cười tuyệt đẹp.
Cô xoay đầu nhìn anh, lên tiếng:
"Dạ Hiên, anh cười rất đẹp. Có phải trước giờ anh đều không biết không? Sau này cười nhiều vào nhé!"
Khiêm Dạ Hiên đưa mắt nhìn cô, trong giây lát liền thu hồi lại, nhìn thẳng về phía trước mà nói vu vơ:
"Cười nhiều mỏi miệng lắm. Nhưng nếu em thích, anh sẽ cười cả đời cho em xem."
Cô cười tít mắt, cảm giác vô cùng thỏa mãn.
Chưa đầy hai mươi phút sau, chiếc xe dừng lại ở trước một Thủy cung rộng lớn. Anh đưa tay chỉ vào chỗ trống phía trước cổng, dặn dò cô:
"Em đứng đó chờ anh một chút, anh sẽ quay lại ngay."
Cô ngoan ngoãn gật đầu, mở cửa xe đi xuống. Khiêm Dạ Hiên đánh lái một vòng, tìm chỗ thuận tiện mà đỗ xe. Hôm nay là ngày nghỉ nên có rất đông người đến vui chơi, bãi xe sớm đã đông nghẹt. Anh xoay đầu nhìn xung quanh, nhanh chóng tìm ra một bãi đỗ khác cách đó không xa. Năm phút sau, chiếc xe đen bóng loáng đã được đỗ đúng chỗ, anh mới thản nhiên bước xuống.
Châu Uyển Đồng đứng ở cổng chờ đợi, chợt thấy xe kem ngay bên cạnh, liền bước đến mua hai cây. Đúng lúc người bán đưa kem cho cô, Khiêm Dạ Hiên đã quay trở lại. Anh bước đến gần, xoa xoa đầu cô, nói khẽ:
"Thích ăn kem sao?"
Châu Uyển Đồng liếm cây kem ốc quế trên tay, vui vẻ gật đầu rồi chìa tay ra, đưa phần còn lại cho anh. Khiêm Dạ Hiên đắn đo một chút rồi cầm lấy. Quả thực là rất lâu rồi anh chưa ăn kem, có lẽ là từ năm sáu tuổi, đến giờ đột nhiên lại không còn thấy thích như ngày xưa nữa, nhưng vì không muốn cô thất vọng nên anh đành nhận lấy.
Châu Uyển Đồng vừa đi vừa ăn cây kem một cách ngon lành, hai mắt vì cười mà nhắm tịt lại, tạo thành đường chỉ nhỏ, trông cô cùng đáng yêu.
"Anh mau ăn thử một miếng đi, kem sắp tan rồi đó!"
Cô thấy anh cầm cây kem trên tay mà không đả động gì đến, bèn lên tiếng nhắc nhở. Anh liếc nhìn cây kem lạnh vị socola đang dần tan ra, đáy mắt không biểu lộ cảm xúc gì, miễn cưỡng cắn một miếng. Cô lại hỏi:
"Thế nào? Ngon không?"
Thấy cô háo hức chờ đợi, anh bèn trả lời qua loa:
"Ngon."
Khiêm Dạ Hiên vừa nếm thử kem đã nhận ra hương vị quen thuộc. Nó giống hệt que kem lúc trước mà mẹ anh hay mua cho mỗi khi tan trường. Anh cười nhạt, lại đưa kem lên cắn thêm một miếng nữa.
Cả hai tiến vào khu đại sảnh của Thủy cung. Khiêm Dạ Hiên mua vé xong thì cùng cô đi vào bên trong. Châu Uyển Đồng là lần đầu tiên tới nơi này, cái gì cũng bỡ ngỡ. Cô ngẩng đầu nhìn mấy con cá mập lớn bơi trên đầu, mồm miệng há hốc. Cô lại dừng trước một lồng kính lớn, ngắm nghía hai chú chim cánh cụt đang chơi đùa. Chốc sau, cô vội vàng kéo tay anh đến bể cá rộng, chỉ vào trong mà nói:
"Anh xem, có phải rất đẹp không? Những sinh vật biển ở đây đều lạ quá, lần đầu em được thấy đấy!"
Khiêm Dạ Hiên bật cười vì sự ngốc nghếch của cô, liền kéo cô đến đứng cạnh mình, vỗ nhẹ vào bả vai mà nói:
"Bảo bối, nếu em thích, mỗi tháng anh sẽ dẫn em đến đây một lần, được không?"
Cô mím môi, giả vờ suy nghĩ, sau đó liền bày ra dáng vẻ tinh nghịch, hôn cái chóc lên má anh. Khiêm Dạ Hiên nhìn cô, rồi lại cúi sát người xuống bên tai, khẽ thì thầm:
"Bảo bối, ở đây đông người thật đấy, đợi đến khi về nhà, anh cho em hôn đến khi mệt thì thôi."
Châu Uyển Đồng hiểu ra ý tứ sâu xa trong câu nói kia, bèn đánh yêu vào lồng ngực anh, đỏ mặt bảo:
"Chúng ta đi tiếp đi."
Anh chiều theo ý cô, nắm tay đi qua khu vực khác, tiếp tục ngắm nhìn.