Hai người đi tham quan một vòng xung quanh. Căn nhà này diện tích không lớn bằng biệt thự của Trương gia nhưng cảm giác rất ấm cúng, bên ngoài là khuôn viên rộng lớn bao bọc, trồng vô số cây xanh. Khiêm Dạ Hiên còn cố ý đặt cả xích đu mà cô thích ở giữa vườn.
Châu Uyển Đồng thấy xích đu thì thích thú chạy lại ngồi, vẻ mặt háo hức. Chợt từ đằng xa, một chú cún nhỏ chạy lại, cọ sát vào chân cô. Châu Uyển Đồng nhanh chóng nhận ra nó, cúi người xuống bế lên, hỏi:
"Sao em đến đây được? Lại đi lạc rồi sao?"
Khiêm Dạ Hiên đứng bên cạnh, hai tay tùy tiện đút vào túi quần, thản nhiên trả lời:
"Là anh đem nó tới. Chẳng phải em thích nuôi sao?"
Cô ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt lấp lánh. Người đàn ông này tuy bề ngoài tỏ vẻ bàng quan với mọi thứ nhưng thực chất luôn quan sát rất kỹ, cô thích gì anh đều biết, đúng là khiến người ta thích mê mà.
"Dạ Hiên…"
Cô thả chú chó xuống, đứng dậy bước đến cạnh anh. Ánh nắng chan hòa trải nhẹ xuống mặt đất, vắt ngang dải lụa vàng lên vai cô.
"Em yêu anh!"
Lời nói của cô nhẹ bẫng, từ từ rót vào tai anh. Khiêm Dạ Hiên nhìn vào hai giếng nước trong suốt trong đôi mắt thơ mộng kia, khẽ nhếch mày, nói:
"Anh khô khan, không biết thể hiện cảm xúc, còn không phải là con người đàng hoàng, từ nhỏ đã lăn lộn…"
Chưa để anh nói hết, cô đã nhón chân, rướn người hôn anh một cái. Lúc cô buông ra mới ngại ngùng đáp:
"Em yêu anh chỉ vì anh là anh thôi. Anh có quá khứ thế nào cũng được, chỉ cần tương lai anh ở bên cạnh em, vậy là đủ rồi."
Khiêm Dạ Hiên nhìn cô hồi lâu, đáy mắt thâm tình. Đột nhiên, anh cầm lấy cổ tay cô, kéo ngả vào lòng mình mà ôm ấp. Anh cô đơn đủ lâu rồi, đã đến lúc trái tim này được sưởi ấm. Châu Uyển Đồng đến bên đời anh, chính là mặt trời rực rỡ nhất.
\*\*\*
Kính Phong lái xe đến căn cứ của bang Hắc Bá, tiến thẳng vào phòng giam. Tư Lang đã đứng chờ sẵn, chạy tới nói với cậu ta:
"Anh Phong, em chuẩn bị xong hết rồi, còn mười phút nữa sẽ xuất phát, luật sư của chúng ta đang ngồi ở phòng chờ."
"Được. Dẫn nó ra ngoài đi!"
Tư Lang nắm lấy cổ áo Hoàn Khải Luân mà kéo đi. Mấy ngày nay hắn không ăn uống gì, vết thương trên người chỉ được xử lý qua loa, toàn thân bốc mùi hôi thối, tóc tai rối bời, trên mặt vẫn còn vết máu khô bám chặt vào da. Hắn bị Tư Lang ném vào xe không thương tiếc, cứ thế nằm vật ra. Đầu óc hắn bây giờ nửa tỉnh nửa mê, hai mắt lừ đừ không nhìn rõ. Hoàn Khải Luân bây giờ trông thật thảm bại, không còn hơi thở phong lưu như trước nữa rồi. Đúng giờ, chiếc xe chở hắn khởi hành. Tư Lang và Kính Phong ngồi ở ghế lái, vài người lính trang bị vũ khí ngồi đằng sau canh chừng Hoàn Khải Luân. Bọn họ lái xe đến khu nhà hoang ở ngoại ô phía Đông của thành phố để thực hiện một vụ trao đổi với Hoàn Thẩm.
Lúc họ tới nơi, Hoàn Thẩm và vài vệ sĩ đã có mặt ở đó. Ông ta trầm mặc ngồi trên xe, khuôn mặt già xọm. Hoàn Thẩm nghe tin Hoàn Khải Luân bị bắt, trong lòng vô cùng bất an. Nhà họ Hoàn chỉ có duy nhất đứa con trai này, ông ta không thể bỏ mặc được, hơn nữa, Hoàn Khải Luân không phải dạng công tử ăn chơi, hắn chính là cánh tay phải đắc lực giúp Hoàn Thẩm thâu tóm quyền lực.
Kính Phong bước xuống xe, lên tiếng gọi lớn:
"Ông Hoàn, con trai ông tới rồi, còn không xuống mà đỡ lấy."
Ý tứ châm biếm trong câu nói của cậu ta hiện lên rõ ràng. Hoàn Thẩm đen mặt, từ từ bước xuống. Ông ta tiến lại gần, đứng trước mặt Kính Phong, nói:
"Người đâu?"
Tư Lang lập tức kéo Hoàn Khải Luân xuống, nắm tóc hắn giật ngược ra sau. Hoàn Khải Luân không còn chút sức lực nào để phản kháng, nhìn thấy ba mình thì thều thào:
"Ba…"
Hoàn Thẩm siết chặt nắm đấm, trừng mắt hỏi Kính Phong:
"Chúng mày muốn gì? Chẳng phải là trao đổi sao? Đưa ra điều kiện đi."
Kính Phong ra hiệu cho vị luật sư đứng đằng sau từ nãy đến giờ, bảo ông ta tiến lên. Người kia trên tay cầm tập hồ sơ màu vàng, chìa ra trước mặt Hoàn Thẩm, nói rõ ràng:
"Thưa ông, đây là giấy cam kết chuyển nhượng cổ phần công ty Hoàn Thị. Thân chủ của tôi muốn dùng toàn bộ số cổ phần trong tay ông để trao đổi."
"Chúng mày muốn cướp công ty của tao?"
Kính Phong cười, đáp:
"Ông có trao đổi hay không?"
Hoàn Thẩm nhìn anh, đôi mắt không giấu nổi vẻ giận dữ. Số cổ phần trong tay ông ta là ba mươi phần trăm, bởi Hoàn Thẩm đã sớm chuyển nhượng hết sang cho Hoàn Khải Luân, định để hắn lên nắm quyền Hoàn Thị. Ông ta suy nghĩ hồi lâu, sau đó mới lên tiếng:
"Được."
Hoàn Thẩm cầm bút, nhanh chóng kí vào tờ giấy đã được điền sẵn kia, không quên kèm theo một câu:
"Để tao xem mày làm gì được."
Vốn dĩ công ty kia là do Hoàn Thẩm và một vị cổ đông khác lập nên, người kia chỉ nắm giữ hai mươi lăm phần trăm, cho nên Hoàn Thẩm mới nắm chức chủ tịch, bây giờ ông ta đã nhượng bốn mươi lăm phần trăm sang cho Hoàn Khải Luân rồi, số ít còn lại thời gian tới sẽ sang tên hoàn toàn. Nào ngờ, chuyện này lại xảy ra, ông ta đúng là trở tay không kịp.
"Thả con tao được chưa?"
Kính Phong ra lệnh cho Tư Lang dẫn hắn tới trước mặt Hoàn Thẩm. Tư Lang cởi trói, tháo cả bịt miệng cho hắn rồi giơ chân đạp một phát thật mạnh khiến cả người hắn đổ rạp về phía trước. Hoàn Thẩm cùng mấy tên vệ sĩ khác vội chạy tới đỡ. Bọn họ dìu hắn lên xe, sau đó đóng cửa chạy mất.
Tư Lang phủi phủi tay, lôi từ trong túi ra một công tắc nhỏ, giơ giơ trước mặt Kính Phong, hỏi:
"Anh Phong, bao giờ thì em được chơi cái này đây? Em háo hức muốn thử lắm rồi."
"Đợi một chút, chỗ này vẫn còn trong phạm vi gây nổ, thêm vài trăm mét nữa hãy bắt đầu."
Nói rồi, Kính Phong xoay người rời đi, trong lòng cực kì hả hê.
Tối qua, cậu ta đã sai người đột nhập vào Hoàn gia, cài thiết bị gây nổ vào tất cả các xe trong hầm. Chỉ cần nhấn nút, tất cả sẽ biến thành mây khói. Nếu không tính trước như thế, với bản lĩnh nhiều năm của Hoàn Thẩm, ông ta nhất định không chịu thua. Lần này, Kính Phong chủ đích chọn vùng ngoại ô vắng người để dễ hành động.
Xe của Hoàn Thẩm đi được chưa xa, ông ta đã lên tiếng:
"Cho người đi thu mua cổ phần của lão Mạc đi."
Trợ lý gật đầu, xoay người đi gọi điện thoại, chưa đến năm phút sau đã lên tiếng:
"Chủ tịch, đã có người nhanh tay mua trước toàn bộ rồi. Là Khiêm Dạ Hiên."
Hoàn Thẩm trừng mắt, hàm răng nghiến chặt.
"Thằng oắt con này, nó thật sự muốn đấu với ta."
"Bùm!"
Vừa dứt lời, một tiếng động lớn đã vang lên. Chiếc xe chở hai cha con họ Thẩm lập tức nổ tung, từng mảnh vỡ bắn ra tứ phía, đến cả một chút tia sống sót cũng không còn. Ngọn lửa bốc lên cao ngút, mang theo khói đen mù mịt.