Khiêm Dạ Hiên đứng ngoài hành lang, đưa mắt nhìn trời, tay siết chặt tờ giấy vẽ. Chốc sau, anh lên tiếng, giọng điệu âm u như sắc trời ngoài kia vậy:
"Về đi, chuyện này tôi tự giải quyết."
Cậu ta gật đầu, nhưng dường như có chuyện gì đó muốn hỏi liền mấp máy môi. Không đợi Kính Phong lên tiếng, anh đã xoay người đi vào phòng, tiện tay vứt luôn cả tờ giấy kia vào thùng rác. Kính Phong thấy anh tức giận như thế thì không dám hỏi nhiều, chỉ theo lệnh mà thực hiện. Cậu ta cũng rời đi ngay sau đó để giải quyết chuyện của Hoàn Khải Luân.
Châu Uyển Đồng nằm trên giường, đôi mắt mơ màng hướng ra ngoài cửa sổ. Cô chợt nghĩ đến những ngày tháng trước đây. Lúc cô bị bắt cóc đưa vào nhà thổ, sợ hãi đến nỗi ngất đi vài lần. Con người đối xử với nhau tàn bạo quá, tấm thân nhỏ bé như cô chỉ có thể xem là một món hàng, không hơn không kém. Giờ phút đó, cô mới nhận ra rằng, anh chính là ánh sáng cuối cùng mà cô nhìn thấy được. Nếu như Khiêm Dạ Hiên bỏ lỡ cô khi ấy, có lẽ cả đời này Châu Uyển Đồng chỉ có thể đau đớn mà sống.
Tiếng mở cửa vang lên liền thu hút toàn bộ sự chú ý của cô. Khiêm Dạ Hiên quay lại rồi. Dường như cơn tức giận lúc nãy vẫn chưa nguôi ngoai, cô thấy rõ đáy mắt anh còn vương lại chút đỏ. Đợi đến khi anh tiến đến ngay sát, cô mới nhẹ giọng hỏi:
"Dạ Hiên, có chuyện gì sao?"
Anh nhìn cô, trong phút chốc lửa giận bị dập tắt. Khiêm Dạ Hiên cố dùng tình yêu trong lòng để xoa dịu bớt nỗi hận đang thổn thức, dịu dàng xoa đầu cô, nói:
"Em đừng lo, không có chuyện gì to tát cả. Nhưng bây giờ anh phải đi rồi, anh nhờ y tá canh chừng em nhé! Ngoan, ngủ một giấc dậy liền thấy anh trở về."
Nói rồi, anh cúi xuống hôn lên trán cô. Châu Uyển Đồng cười nhưng đôi mắt không thể che giấu nổi sự lo lắng. Lúc bị trúng đạn, trong đầu cô chỉ quanh quẩn một câu hỏi, rằng nếu cô chết rồi, liệu anh có buồn không. Cô sợ phải rời xa anh, sợ anh sẽ gặp phải chuyện không may. Hình như, từ ngày yêu anh, cô bắt đầu lo sợ nhiều thứ…
Khiêm Dạ Hiên đứng dậy sửa lại chăn cho cô, lưu luyến nhìn thêm hồi lâu rồi mới rời đi.
Châu Uyển Đồng lại trầm ngâm nhìn ra ngoài trời. Những đám mây xám xịt kéo ngang, giăng khắp lưng trời, che mất cả một khoảng xanh rộng lớn. Cô thở dài, đột nhiên trống ngực đập nhanh liên hồi.
"Cạch!"
Tiếng cửa lại một lần nữa vang lên. Cô lập tức nhìn ra, mặt mày hớn hở, reo lên:
"Dạ…"
Nhưng lần này người đứng trước mặt cô không phải là Khiêm Dạ Hiên nữa. Là Trịnh Hâm Đình. Cô ta đóng sập cửa, từ từ tiến lại gần giường bệnh của cô, chậm rãi lên tiếng:
"Đang chờ ai sao? Là anh Dạ Hiên hả?"
Cô đưa mắt nhìn ả ta, gượng cười nói:
"Tôi…"
Trịnh Hâm Đình nhếch mép cười, nhưng ý cười lại không hề hiển hiện trên gương mặt. Màu son đỏ làm cô ta trở nên dừ hơn hẳn, trông rất đáng sợ.
"Chị nghe nói em bị thương vì đỡ đạn giúp Dạ Hiên. Thế nào? Đã khỏe hơn rồi chứ?"
Cô thấy mình nằm khi nói chuyện với người khác rất bất lịch sự, bèn cắn răng ngồi dậy, có chút khó khăn. Trịnh Hâm Đình vẫn đứng ở cuối giường, nhìn cô đăm đăm, không có ý giúp đỡ. Châu Uyển Đồng chật vật một hồi mới ngồi ngay ngắn được, nói:
"Tôi khỏe hơn rồi, cảm ơn Trịnh tiểu thư đã hỏi thăm."
Tiếng giày cao gót vang lên bên tai làm cô bất giác giật mình. Trịnh Hâm Đình ngồi xuống ngay cạnh, khẽ vuốt ve đôi gò má cô, giọng nhẹ bẫng:
"Em gái, em làm vậy là muốn anh Dạ Hiên phải nhớ ơn em cả đời sao? Hả?"
Châu Uyển Đồng vô thức né đi, chớp mắt nói:
"Tôi, tôi không có ý đó. Chỉ là…"
"Chỉ là?"
Trịnh Hâm Đình cười khẩy, vẻ mặt khinh miệt thấy rõ. Ả ta bóp cằm cô, trợn mắt nói:
"Châu Uyển Đồng, đã là chị em thì không nên đâm sau lưng nhau như thế. Chẳng phải cô đã hứa sẽ tác hợp cho tôi và Dạ Hiên sao? Bây giờ cô làm vậy là muốn trực tiếp đối đầu với tôi sao?"
Châu Uyển Đồng lấy tay gạt ra nhưng không đủ sức, vết thương sau lưng nhói lên vài cái, đau đớn vô cùng. Cô chưa bao giờ thấy bộ dạng đáng sợ này của Trịnh Hâm Đình. Cô tiểu thư xinh đẹp thùy mị này không đơn giản như vẻ ngây thơ bên ngoài. Châu Uyển Đồng tuy không quá thân thiết với ả ta nhưng trong lòng vẫn có chút thiện cảm, nhưng giờ đây, tất cả chúng đều bị đạp đổ cả.
"Trịnh tiểu thư, xin cô bỏ tay ra đi. Chúng ta nói chuyện rõ ràng."
"Được, tao xem mày muốn nói gì."
Cô ta bỏ tay ra, chiếc cằm nhỏ của cô đã đỏ ửng từ bao giờ. Châu Uyển Đồng đanh mặt nhìn ả, đôi mắt kiên định.
"Trịnh tiểu thư, tôi yêu Dạ Hiên, anh ấy cũng vậy. Chúng tôi đã là một đôi rồi. Lúc trước tôi hứa với cô là vì chưa định hình rõ tình cảm của bản thân. Nhưng giờ thì khác, tôi muốn là người bên cạnh anh ấy, nắm tay đi hết quãng đời còn lại. Chuyện của hai người đã là quá khứ, dù là vì lí do gì thì nó cũng đã kết thúc rồi."
Cô vừa dứt câu, Trịnh Hâm Đình lao tới nhanh như cắt, chộp lấy cổ cô mà ghì xuống. Châu Uyển Đồng bất ngờ, hai tay chới với trong không trung. Ả ta rít lên từng chữ:
"Mày dám nói với tao những lời đó sao? Loại đ\* đ\*\*m như mày không xứng với anh ấy. Chỉ là một con giúp việc nghèo hèn mà đòi đấu với tao sao? Hả? Mày chết đi!!!"
Châu Uyển Đồng chưa hồi phục hoàn toàn, vẫn còn rất yếu ớt, bị vật ra như vậy thì không phản kháng được gì, mặt mày đỏ au, cố nói:
"Mau, mau buông ra...khó thở quá...a, mau buông…"
Vết thương bị chèn ép mà rách chỉ, chảy máu thấm ướt cả một mảng. Cổ họng cô nghẹn ứ, hô hấp không thông. Trước mắt cô chỉ còn lại hình ảnh một Trịnh Hâm Đình điên cuồng, nghiến răng mà dùng sức. Khó chịu quá!
"Khiêm Dạ Hiên! Em sợ lắm!"