Châu Uyển Đồng vừa mới tỉnh dậy, sức khỏe chưa ổn định cho nên không thể chịu bất kì sự kích động nào. Anh vẫn ngồi bên cạnh cô, từ đầu đến cuối không buông tay lần nào. Cả hai cứ thế nhìn nhau, cảm xúc không kiềm nén nổi mà theo dòng nước mắt chảy xuống.
Khiêm Dạ Hiên nhẹ nhàng đưa tay gạt đi, anh bảo:
"Em đừng khóc nữa, tôi ở đây với em rồi."
Cô run run, nhấc tay chạm vào mặt anh, khẽ lên tiếng:
"Dạ Hiên…"
Anh nghe rõ chút xúc động trong lời nói của cô, bèn hôn nhẹ vào lòng bàn tay cô một cái, đáp:
"Uyển Đồng, tôi nghe rồi. Lúc trước em tỏ tình với tôi, tôi còn chưa kịp đáp lại. Nhưng giờ em tỉnh rồi, nghe tôi nói có được không?"
Châu Uyển Đồng gật đầu, mắt vẫn chăm chú nhìn vào anh. Cô sợ anh sẽ từ chối. Cô sợ chưa kịp sinh ly tử biệt đã bị anh đẩy ra xa rồi. Khiêm Dạ Hiên vuốt mái tóc đen đã dài đến ngang vai của cô, thấp giọng nói:
"Tôi yêu em!"
Cô chớp mắt, tầng nước trong mắt lập tức trào ra. Anh vừa trả lời rồi sao? Anh yêu cô sao? Cô có đang mơ hay không nhỉ? Siết chặt tay anh mạnh hơn một chút, cô sợ khoảnh khắc này chỉ là do nỗi nhớ mong của chính bản thân mình dệt nên, để rồi giây sau liền vụt mất. Nhưng không, ánh mắt anh nhìn cô rất chân thực, chân thực đến mức làm trái tim cô run lên.
Khiêm Dạ Hiên lại trượt tay xuống, vuốt ve đôi gò má nhẵn mịn của cô, nói:
"Sau này, đừng rời xa anh nữa nhé! Anh cần em!"
Châu Uyển Đồng mỉm cười trong nước mắt. Niềm hạnh phúc dần len lỏi vào trong từng ngõ ngách một, hàng triệu tế bào trong cơ thể cô đang không ngừng gào thét, quả thực không có cách nào ngăn nổi. Cô đã tìm được anh rồi…
Khiêm Dạ Hiên nhìn thấy biểu hiện sinh động trên mặt cô thì cong môi cười, cúi người hôn lên trán cô. Anh hôn rất lâu, lâu đến mức khiến cả gương mặt cô ửng đỏ. Châu Uyển Đồng trong vô thức liền gọi:
"Cậu chủ…"
Anh dứt môi ra khỏi trán cô, khẽ nheo mắt mà đáp xuống đôi môi nhỏ.
"Anh đã nói gì? Hửm? Ai là cậu chủ của em?"
Cô ngượng ngùng, vội đưa tay lên che mặt, sau đó lắp bắp nói:
"Em...em chỉ là quen miệng thôi."
Khiêm Dạ Hiên nhìn cô ở khoảng cách gần, nhếch môi cười mà nói:
"Vậy được, mỗi khi em quen miệng, anh liền phạt em một cái."
Đúng lúc hai người đang tình tứ, Tiêu An từ bên ngoài bước vào, bắt gặp cảnh tượng này liền hét lên:
"Má nó, hai người đang làm gì ở nơi công cộng vậy. Người ta mới bệnh dậy, cậu đã muốn ăn luôn rồi sao? Tôi còn chưa cầm thú đến mức đó."
Châu Uyển Đồng giật mình, vội kéo chăn lên che mặt. Anh níu tay cô lại, nhẹ nhàng chỉnh chăn cho cô, anh sợ cô vì vận động mạnh mà ảnh hưởng đến vết thương, sau đó mới lên tiếng:
"Cậu vào phòng không gõ cửa, tôi còn chưa nói gì. Giờ lại còn mắng tôi?"
Tiêu An tặc lưỡi, tiến lại gần giường nói:
"Được rồi, là tôi sai, cái gì cũng là tôi sai. Ông chủ mặt lạnh đã ở đây hơn một ngày rồi đấy, còn không định tắm rửa sao? Hôi chết đi được!"
Nói rồi, cậu ta đưa tay lên giả vờ bịt mũi, quay sang nói với cô:
"Cô trúng đạn xong thì nghẹt mũi luôn sao?"
Khiêm Dạ Hiên lạnh nhạt nhìn anh, vẻ mặt không muốn trêu đùa. Tiêu An chột dạ, vội bỏ tay xuống, bâng quơ hỏi:
"Thế nào? Ổn rồi chứ?"
"Cô ấy khỏe. Cho đến khi cậu tới."
Tiêu An mất hứng, chép miệng thở dài rồi lại nói với cô:
"Cô thấy rồi đấy, cậu ta rất xấu tính. Nói mười câu thì phải đến tám, chín câu là móc họng người ta rồi. Tôi quả thực phải cảm thán chính mình, thật có sức chịu đựng quá cao!"
Cậu ta vừa nói vừa vỗ ngực tự hào làm cô không khỏi bật cười. Bây giờ Châu Uyển Đồng mới lên tiếng:
"Cảm ơn anh đã hỏi thăm, tôi thấy đã khỏe nhiều rồi."
"Cô khỏe là tốt, chứ hại cậu ta ngồi như thằng ngốc trước phòng phẫu thuật, bạn bè lâu năm như tôi đây không thể không rủ lòng thương."
Cô nghe xong liền quay sang nhìn anh đang khoanh tay, thoải mái tựa lưng vào ghế. Khiêm Dạ Hiên đưa mắt nhìn Tiêu An, lãnh đạm nói:
"Xong chưa? Ra ngoài được rồi chứ? Không tiễn!"
Tiêu An cứng họng, không nói thèm lời gì, bèn nhún vai rồi ra ngoài. Trước khi đóng cửa còn không quên nói vọng vào:
"Vừa sức thôi nhé! Con gái người ta vừa đỡ giúp cậu viên đạn đấy, còn đau lắm!"
Cậu ta cười hí hửng, vội vàng đóng sập cửa lại. Bị Khiêm Dạ Hiên phóng một ánh nhìn lạnh lẽo sang khiến gai óc Tiêu An nổi lên cả, nếu không nhanh chân rời đi thì e sẽ khó sống lắm đây.
Anh xoay lại nhìn cô, khẽ nói:
"Em nghỉ ngơi đi, anh đi bảo dì Liêu làm ít cháo mang đến."
Lúc anh định rời đi, cô liền nắm chặt tay anh, nhỏ giọng nói:
"Dạ Hiên, đừng đi, em…"
Anh quay lại nhìn cô, trong lòng có chút chua xót. Khiêm Dạ Hiên lại ngồi xuống, vỗ nhẹ vào tay cô an ủi, nở một nụ cười hiền hòa. Đây là lần đầu tiên cô thấy anh cười đẹp như thế, trông vô cùng ấm áp.
"Uyển Đồng, cảm ơn em. Cảm ơn em đã yêu anh, cảm ơn em đã tỉnh lại, và cảm ơn em đã ở đây bên anh."
Cô lại rơi nước mắt. Châu Uyển Đồng từng mơ đến ngày có thể được đường đường chính chính ở bên cạnh anh, có một danh phận rõ ràng nhưng cô không ngờ sẽ hạnh phúc đến mức này. Được người mình yêu hồi đáp là cảm giác sung sướng đến mức nào chứ? Cô tìm thấy người trong tim mình rồi. Từ nay, cô có người để yêu và được yêu, có người để chăm sóc, và trên hết, cô có người để nhớ về.
Khiêm Dạ Hiên nắm chặt tay cô, trái tim reo lên không ngừng. Anh chưa bao giờ có cảm giác lạ lẫm như thế. Lúc trước anh yêu Trịnh Hâm Đình cũng không bồi hồi như vậy. Châu Uyển Đồng chính là ngoại lệ duy nhất của anh.