Hai người dạo quanh cô nhi viện một vòng. Châu Uyển Đồng vừa bước vừa thong thả ngắm nhìn khu vườn nhỏ do mình chăm sóc lúc trước, cười thật tươi. Cô dừng lại trước chậu xương rồng, quỳ xuống chạm vào nó. Khiêm Dạ Hiên nhíu mày nhìn cô.
“Cậu chủ, anh có thích xương rồng không?”
Cô quay người nhìn anh, mỉm cười hỏi.
Anh đứng nhìn chậu xương rồng hồi lâu, trầm ngâm suy nghĩ rồi nói, giọng điệu lơ đễnh:
“Xương rồng có gai, không phải nó muốn thế, đều là do tạo hóa buộc nó phải có gai, buộc nó phải tự bảo vệ chính mình.”
Châu Uyển Đồng cười khổ, nghẹn ngào nói:
“Anh và tôi, hình như có chút giống nhau. Tôi không muốn có gai...”
“Đừng đâm gai vào người đối tốt với mình là được. Cô không cần sợ gai trên người mình, nó rất xinh đẹp mà.”
Châu Uyển Đồng đứng dậy nhìn anh, hàng lông mi rung rung bị ánh nắng phản chiếu thành một mảng tối trước mắt. Đôi mắt ấy thật đẹp, thật thơ mộng, khiến anh càng ngắm càng muốn đắm chìm.
“Anh cũng vậy nhé!”
Hóa ra, tìm được người đồng điệu với mình không khó như anh vẫn nghĩ. Hay là vì...hai người thật sự có duyên với nhau? Anh không biết, chỉ biết rằng giữa thế giới này, vẫn còn có người khiến lòng anh yên bình.
Hai người ra chào hỏi mọi người rồi lại tiếp tục lên đường. Lần này, anh càng chạy càng cách xa trung tâm thành phố, nhằm hướng Tây mà thẳng tiến. Đến khi xe dừng lại, cô mới biết đây là một khu mộ nhỏ. Châu Uyển Đồng có chút bất ngờ, vội ghì lấy tay áo anh mà hỏi:
“Cậu chủ, anh đi thăm mộ ba mẹ sao?”
Khiêm Dạ Hiên ôm bó hoa huệ trắng vừa mua được phía dưới chân đồi, liếc mắt nhìn cô, trả lời như thể đây là điều hiển nhiên:
“Vậy cô nghĩ tôi lên đây làm gì?”
Cô im lặng không nói gì, chỉ lặng lẽ đi theo sau lưng anh. Khiêm Dạ Hiên đi vào sâu bên trong, dừng lại ở trước hai ngôi mộ nhỏ, làn khói trắng vẩn vơ trước mặt. Anh đặt bó hoa xuống, tìm bật lửa để thắp nhang.
“Ba, mẹ, năm mới lại đến rồi. Hai người ở bên kia vẫn vui vẻ chứ? Ở đó có Tết không, có ăn bánh sủi cảo như lúc con còn nhỏ không, có xem pháo hoa không?”
Anh càng nói càng nghẹn ngào, cho đến chữ cuối cùng đã bị nén lại trong cuống họng. Châu Uyển Đồng đứng bên cạnh, cảm nhận rõ ràng xúc cảm của anh hiện tại, nhẹ nhàng đặt tay lên vai anh. Cả hai ở cạnh nhau rất lâu, không ai nói lời nào, bởi họ hiểu rằng lời nói không có tác dụng bằng hành động, chỉ cần để đối phương biết được mình không cô đơn là đủ.
Khiêm Dạ Hiên vươn người sờ nhẹ lên tấm bia đá lạnh lẽo, gửi lời tạm biệt đến đấng sinh thành sau đó cùng cô trở ra. Dọc theo con đường nhỏ, lá vàng rụng đầy khắp nơi. Đột nhiên, Châu Uyển Đồng hít một hơi thật sâu, nói:
“Cậu chủ, tôi thật sự ganh tị với anh đấy. Anh có ba, có mẹ, ít nhất vẫn có người để nhớ về. Còn tôi...đơn độc!”
Khiêm Dạ Hiên đưa tay kéo cô vào lòng. Hành động bất ngờ này của anh khiến giọt lệ chưa kịp rơi đã bị vỡ tan, trào khỏi khóe mắt. Anh nhẹ nhàng đưa tay lên xoa đầu cô, giọng điệu mang theo chút ấm áp:
“Nhớ đến tôi là được rồi.”
Đôi mắt to tròn của cô nhìn chằm chằm vào khuôn ngực săn chắc của anh, hai tay lơ lửng trong không trung, không biết có nên đặt lên người anh hay không, trong lòng dâng lên cảm giác hạnh phúc khó tả.
\*\*\*
Buổi tối, Tiêu An cùng vài người bạn đến nhà anh mở tiệc. Cậu thiếu gia nhà họ Tiêu lâu nay lặn mất tăm là vì bận sang nước ngoài thăm ba mẹ, thêm cả ông nội Tiêu cũng bắt cậu ta học thêm một khóa quản lí để quay về tiếp quản công ty, cho nên Tiêu An cũng xem như trưởng thành thêm một chút. Nhưng bản tính ham chơi chưa bao giờ biến mất, vừa vào đến cửa, cậu ta đã la to:
“Dạ Hiên, tôi lại đến thăm cậu này. Mau ra đây đi!”
Anh đang đọc sách trên lầu, nghe tiếng ồn ào phía dưới, đoán chắc cậu ta đã tới. Khi nãy Tiêu An đã gọi thông báo rồi nên anh không bất ngờ. Khiêm Dạ Hiên mở cửa bước xuống, gặp cậu ta thì thuận miệng hỏi:
“Lại được thả rồi à?”
“Tôi có phải là thú đâu mà thả. Nhưng mà đúng thật, về nước mới là thiên đường. Thôi, đừng nhắc tới nó nữa, mau mở tiệc đi.”
Khiêm Dạ Hiên nhếch mép cười, liếc nhìn sang cô gái đang loay hoay trong nhà bếp. Bình thường Châu Uyển Đồng chỉ phụ bếp cho dì Liêu, hôm nay phải tự nấu, tuy không phải là không được nhưng cô không tự tin lắm. Tiêu An cười mỉm, hất tay anh, hỏi:
“Sao lại nhìn con người ta như thế? Thích rồi sao?”
Đôi mắt tối của anh liền đanh lại, nhìn thẳng vào mặt Tiêu An. Cậu ta liền biết sợ, vội vàng chuồn đi mất.
Mấy người bạn cũ của Khiêm Dạ Hiên lâu ngày không gặp lại, vốn có rất nhiều chuyện để nói. Anh bình thường kiệm lời là thế, nhưng hôm nay mở miệng liên tục, không phải trả lời thì cũng để uống rượu, chẳng mấy chốc chai rượu to trên bàn liền vơi đi. Tiêu An ngà ngà say, nói:
“À, Trịnh Hâm Đình về nước lâu rồi, chắc cậu biết chứ? Chút nữa cô ấy sẽ ghé đấy.”
Châu Uyển Đồng đúng lúc mang thêm thức ăn lên, nghe thấy tên của cô ta liền khựng lại vài giây, động tác trở nên mất tự nhiên, không hiểu bản thân đang khó chịu điều gì.
“Miệng cậu linh thật đấy, Tiêu An. Vừa nhắc người đẹp, người đẹp đã đến rồi.”
Cậu bạn ngồi bên phải vừa lên tiếng, đám người các anh liền hướng nhìn mắt về phía cửa. Trịnh Hâm Đình nhẹ nhàng tiến vào, đứng ngược sáng, khiến đường nét cơ thể càng thêm đẹp đẽ. Cô ta lại gần anh, nói:
“Em không làm mọi người mất vui chứ?”
Trịnh Hâm Đình nở một nụ cười thân thiện, khẽ gật đầu chào cô. Tiêu An nhanh nhảu nói:
“Sao lại mất vui? Ngồi vào đây đi.”
Khiêm Dạ Hiên không mấy mặn mà với sự xuất hiện của cô ta, chỉ ngồi im lặng mà uống rượu, lâu lâu thầm quan sát biểu cảm của Châu Uyển Đồng.