Khiêm Dạ Hiên bước tới cạnh cô, thấy dòng máu đỏ chảy ra bị cô dùng tay chặn lại thì nhíu mày, cầm lấy tay cô mà nói:
"Cô luôn hậu đậu vậy à? Cầm ly cũng để rơi."
Châu Uyển Đồng thu người lại, cúi gầm mặt nói nhỏ:
"Tôi xin lỗi."
Anh không nhiều lời, trực tiếp kéo cô ra ngồi ở phòng khách, lại tự mình sát trùng, lấy băng keo cá nhân dán vào vết thương. Cả quá trình đó, Trịnh Hâm Đình vẫn đứng như trời trồng giữa nhà, mắt đăm đăm nhìn hai người. Lúc cô nhăn mày vì xót, động tác của anh liền nhẹ lại. Tất cả mọi hành động, cử chỉ đều lọt vào mắt cô ta. Trịnh Hâm Đình tức điên người, tay nắm chặt quai túi xách, hậm hực ra về. Khiêm Dạ Hiên lại không để ý đến cô ta, từ đầu đến cuối chỉ dán mắt vào vết thương nhỏ trên ngón tay của cô mà thôi. Anh bảo:
"Làm việc thì tập trung vào. Nếu không được thì nghỉ."
Giọng điệu của anh có chút nghiêm khắc khiến cô bất giác sợ hãi xích người ra xa, miệng lại lí nhí:
"Tôi, tôi xin lỗi. Tôi hứa lần sau sẽ không tái phạm nữa đâu…"
"Còn lần sau sao? Hửm?"
Cả người anh toát ra cảm giác lạnh lẽo vốn có, vừa nói vừa cúi sát người xuống gần cô, hơi thở nóng bỏng dội thẳng vào vành tai nhạy cảm của cô. Châu Uyển Đồng đứng bật dậy, lắc lắc đầu rồi nói:
"Sẽ không còn lần sau. Tôi, tôi xin phép."
Nói rồi, cô ba chân bốn cẳng chạy mất. Anh ngồi ở sofa, cong môi mỉm cười. Anh cũng không phải là sói mà, sao lại khiến cô sợ hãi thế nhỉ?
\*\*\*
Hôm nay đã là ba mươi Tết rồi, không khí năm mới dường như đã len lỏi vào từng ngõ ngách một. Con đường nhộn nhịp phía trước mặt nay càng được dịp ồn ào, tấp nập người qua kẻ lại, nhìn thấy cả những nụ cười rạng rỡ. Đứa con xa quê vừa trở về quê mẹ, vui mừng khôn xiết. Người đàn ông già nua gom đủ tiền để bắt chuyến xe cuối cùng về nhà, hạnh phúc khôn nguôi...Hình như mỗi người đều cảm nhận thấy, tình yêu tinh tế đang gõ cửa trái tim rồi.
Tối hôm nay, cô mặc chiếc váy đỏ được anh mua cho lần trước, mái tóc búi cao hằng ngày được thả xuống ngang vai, mang theo chút hương thơm thoang thoảng ngọt ngào. Làn da trắng hồng càng được dịp tôn lên triệt để. Cô gõ cửa phòng anh, khẽ lên tiếng:
"Cậu chủ! Mời anh xuống ăn cơm ạ!"
Khiêm Dạ Hiên đang đọc sách trong phòng, nghe tiếng gọi thì gấp lại đặt xuống bàn, nhẹ nhàng đứng dậy. Lúc vừa nhìn thấy cô, đôi mắt anh lóe lên tia sáng nhỏ, dừng lại trên thân hình khỏe khoắn của cô. Châu Uyển Đồng nhìn anh, ngại ngùng hỏi:
"Tôi mang xấu lắm phải không? Thật xin lỗi, làm hỏng bộ đồ…"
"Rất hợp."
Chưa đợi cô nói hết câu, anh đã lên tiếng cắt ngang, sau đó bước thẳng qua người mà xuống dưới lầu. Cô có chút bất ngờ, đứng sững ở hành lang hồi lâu. Anh khen cô sao? Bất ngờ thật! Trái tim của cô đột nhiên rung lên một nhịp, đôi môi không tự chủ mà khẽ cong lên, vẽ ra nụ cười rạng rỡ mê người.
Khiêm Dạ Hiên ngồi vào bàn ăn, vui vẻ hít một hơi thật sâu. Hương thơm không tệ. Anh ngấm ngầm đánh giá rồi lại quay sang nhìn cô đang bước xuống cầu thang, nói:
"Ngồi vào ăn chung đi."
Châu Uyển Đồng vừa định vào bếp thì đã nghe anh gọi, ngẩng đầu lên nhìn anh, chỉ vào mình, hỏi lại:
"Tôi sao?"
Anh nhếch mày, xem như đó là điều rất hiển nhiên. Cô à ừ vài tiếng rồi lại kéo ghế ngồi đối diện anh. Bàn ăn rộng lớn đầy ắp thức ăn, đủ màu sắc, đủ hương vị, lại có chưng thêm một lọ hoa mới, rất phù hợp với không khí hiện tại. Hiếm khi anh vui vẻ như vậy, bèn cầm chai rượu vang trước mặt mà rót, đưa cho cô một ly, nói:
"Năm mới vui vẻ!"
Anh đưa ly chạm vào ly cô, nâng lên. Châu Uyển Đồng cười khổ, e dè nhìn anh, nói:
"Thật thất lễ quá, nhưng mà, tôi không biết uống rượu."
"Chưa uống làm sao biết?"
Khiêm Dạ Hiên dường như không có ý ép cô, chỉ nói thêm một câu như vậy rồi ngửa cổ uống hết. Châu Uyển Đồng không tiện từ chối, miễn cưỡng chạm môi vào thành thủy tinh mỏng. Chất lỏng sánh đỏ từ từ chảy vào trong, vị chan chát nơi đầu lưỡi khiến cô khẽ nhíu mày. Anh nhìn cô, bật cười.
"Đúng là hơi đắng thật, nhưng mà hậu rất ngọt."
Cô nhận xét một câu sau khi lau đi giọt rượu còn sót lại ở khóe môi. Khiêm Dạ Hiên cười nói:
"Uống nhiều sẽ quen. Mỗi ngày một ly cũng tốt cho sức khỏe."
Châu Uyển Đồng chợt phát hiện ra, hôm nay anh nói chuyện rất nhiều, hơn nữa, câu nào câu nấy đều chất lượng, không cụt ngủn như trước đây. Cô đột nhiên thấy trong lòng vui lây, miệng cười tươi rói.
Hai người cùng nhau ăn bữa cơm thân thiết, xem như là tạm biệt năm cũ. Mấy năm nay, cho dù là dịp lễ quan trọng nào, Trương Hứa đều không có nhà. Nếu không phải đi công tác thì cũng sẽ là đi nghỉ dưỡng với bạn. Căn nhà rộng lớn này chỉ còn mình anh, cô đơn biết bao. Nhưng giờ thì khác rồi, dù ít người nhưng vẫn còn có cô.
Châu Uyển Đồng muốn tìm chuyện để nói nên mới mạo muội hỏi:
"Cậu chủ, tôi...có thể hỏi anh cái này không? Tôi biết nó hơi tế nhị, nhưng mà…"
"Thấy tế nhị thì đừng hỏi."
Lời từ chối thẳng thừng của anh khiến cô chưng hửng, gương mặt cứng đờ như xịt ngàn lớp keo. Anh vẫn tự nhiên gắp miếng đậu trên đĩa sứ, không để ý đến nét mặt khó coi của cô hiện tại. Thấy cô im lặng, anh mới nhếch môi cười ừ nhẹ trong cuống họng. Nghe anh đồng ý, cô liền mím môi, hỏi:
"Họ của anh...là theo họ mẹ sao?"