Khiêm Dạ Hiên và Tiêu An ngồi ăn, tán gẫu với nhau vài câu. Cậu ta luôn là người bắt chuyện trước, anh chỉ ngồi hưởng ứng mà thôi, không lắc đầu thì cũng gật đầu, lâu lâu mới nói ra một câu ngắn củn.
“Cậu đợi chút, tôi đi vệ sinh.”
Tiêu An nói xong lập tức rời đi. Anh một mình ngồi đó, thản nhiên cắt miếng gan ngỗng bé tí trên đĩa mình, chậm rãi thưởng thức. Đột nhiên, từ đằng xa vọng lại tiếng bước chân, không nhanh không chậm. Khiêm Dạ Hiên tinh tế nhận ra ngay, động tác không hề dừng lại, đáy mắt cũng điềm tĩnh đến lạ thường.
“Không ngờ ở đây vẫn có thể gặp được anh, Khiêm Dạ Hiên!”
Anh đặt dao nĩa xuống, đưa tay lấy khăn lau miệng, dáng vẻ đạo mạo, sau đó nhấc ly uống một ngụm rượu, chậm rãi hỏi:
“Tình cờ đến?”
Hoàn Khải Luân nhếch môi cười đểu, hỏi lại:
“Anh nghĩ sao?”
Khiêm Dạ Hiên ngả người ra sau ghế, tay đặt lên đùi.
“Nói!”
Hắn đàng hoàng bước tới trước mặt anh, hai tay đút vào túi, từ trên nhìn xuống với vẻ trịnh thượng, khiến người ta nhìn phát ghét.
“Thế nào? Cảm giác bị người khác cướp đi món đồ của mình, thích chứ?”
Anh cong môi cười, toàn thân phát ra tia lạnh lẽo, liếc mắt nhìn Hoàn Khải Luân, hàm ý khinh bỉ hiện rõ mồn một, rõ ràng là không đặt hắn ta trong mắt.
“Chỉ có chút bản lĩnh này mà đã vội vã đến đây khoe khang sao?”
Hắn ta nghe anh nói móc thì có chút tức giận, nhưng giọng điệu lại tỏ bình tĩnh, xem như chưa nghe thấy gì, ra vẻ thách thức:
“Ai bản lĩnh hơn ai còn chưa biết được. Đấu thêm vài trận, chưa biết chừng sẽ có kết quả ngay.”
Đoạn, hắn ta quay lưng bỏ đi.
Khiêm Dạ Hiên tiện tay mở thêm một cúc áo, để lộ xương quai xanh quyến rũ, thấp thoáng nhìn thấy cả khuôn ngực săn chắc của anh, bộ dạng lười nhác lại quyến rũ. Mấy cô gái bàn bên nhìn thấy thì mắt sáng như sao, khóe môi không tự chủ lại cong lên hết cỡ. Một cô gái trẻ ăn mặc hợp mốt, dáng dấp rất chuẩn, cả người toát ra mùi nước hoa nồng nặc tiến lại gần, vừa đi vừa hất tóc, ra vẻ xinh đẹp. Cô ta đến trước mặt anh, đúng lúc Tiêu An quay trở lại. Sự phấn khích lúc nãy giờ lại tăng gấp bội, bởi vì không chỉ một mà có đến cả hai soái ca đang ngồi cùng một bàn. Gò má cô ta đỏ ửng, không biết là do rượu hay do người.
“Vị tiểu thư xinh đẹp này, không biết cô đến có chuyện gì?”
Tiêu An thấy gái đẹp thì lên tiếng dụ dỗ, tay đưa lên vuốt tóc, trông rất đào hoa phong nhã. Cô gái kia càng thêm xiêu lòng, nhẹ nhàng nói:
“Em chỉ muốn mời hai anh một ly thôi. Tiện thể, chúng ta kết bạn được không?”
Lúc nói lời này, cô ta liền liếc sang anh, lại bắt gặp tảng băng lạnh chưa tan trong mắt thì sợ điếng người, vội vàng xoay hẳn người về phía Tiêu An. Cậu ta đương nhiên rất có hứng thú, không ngần ngại cho người đẹp phương thức liên lạc của mình, khi cô ta rời đi, cậu còn rộng rãi nháy mắt thêm một cái. Chàng trai này, quả thực vô cùng biết cách chiều lòng phụ nữ.
Khiêm Dạ Hiên cầm áo khoác đứng dậy, bảo:
“Về đây.”
Tiêu An gọi với theo:
“Ấy, ăn còn chưa xong, cậu đòi về gì chứ?”
Anh vẫn tiếp tục bước, chỉ nói vọng lại:
“Không hợp.”
Tiêu An hừ mũi, lẩm bẩm mắng anh:
“Chẳng phải là cậu gọi sao? Chê dở cái khỉ gì?”
Khiêm Dạ Hiên rất nhanh chóng đã quay trở về nhà. Châu Uyển Đồng như mọi khi, vẫn đứng đợi anh trước cửa. Anh đột nhiên cảm thấy cô gái này thật khác biệt, không chưng diện, không ra sức quyến rũ, lại càng không khiến anh ghét bỏ. Phải chăng, anh đã...
Khiêm Dạ Hiên lập tức xua đuổi ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu mình, hướng nó đi theo một chiều khác. Châu Uyển Đồng mỉm cười, vội vàng chạy ra đón anh, câu nói quen thuộc luôn thường trực trên môi:
“Cậu chủ, anh về rồi.”
Anh ừ nhẹ đáp lại, cầm áo khoác đưa cho cô, sau đó vào nhà. Hương thơm trên người anh vẫn còn vương lại trên áo, mang theo cả hơi ấm riêng biệt khiến Châu Uyển Đồng ngẩn người hồi lâu. Đợi đến khi nghe dì Liêu gọi, cô mới sực tỉnh mà chạy vào.
\*\*\*
Hai ngày nghỉ của Khiêm Dạ Hiên thoáng chốc đã qua, anh phải quay lại với guồng quay tấp nập thường ngày. Cuộc sống vẫn cứ tiếp diễn, êm ả và bình yên như thế...
Hôm nay là ngày giỗ của ba mẹ anh. Đêm hôm qua, Khiêm Dạ Hiên trằn trọc mãi mà không ngủ được. Anh cầm tấm ảnh chụp cả gia đình vào năm ba tuổi, ngón tay chạm nhẹ vào nó, miết miết. Cứ mỗi năm đến ngày này, tâm trạng của anh đều không tốt, cả ngày như lơ lửng trên mây, đáy mắt trĩu đầy tâm sự, chẳng có ai để cùng trút bỏ gánh nặng trong lòng. Anh thở dài, cất tiếng:
“Ba, mẹ, con đã hai mươi lăm tuổi rồi, đã biết tự lo cho mình rồi. Nhưng mà...con không thể nào ngưng nhớ về hai người. Ba mẹ ở bên đó có vui vẻ không, có hạnh phúc không, có muốn con cùng đoàn tụ với hai người không?”
Giọng nói của anh khác hẳn mọi ngày, mang theo chút trầm buồn, lại còn có chút nghẹn ngào. Hóa ra, con người lạnh lùng ấy lại có giây phút yếu lòng như bây giờ. Có lẽ, anh đã cô đơn quá lâu rồi! Đôi mắt sắc bén mọi ngày, ấy thế mà lại ánh lên giọt lệ nóng...