Vì Em Mà Tương Tư

Chương 2:



Khiêm Dạ Hiên ngồi làm việc, hàng lông mày thỉnh thoảng cau lại, có lẽ là vì cơn đau đầu kéo đến. Anh nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút, ngả người ra phía sau. Tiếng tin nhắn vang lên, anh đưa cánh tay thon dài với lấy, từ từ mở mắt ra nhìn. Là Tiêu An gửi đến cho anh. Cậu ta là người bạn thân duy nhất của Khiêm Dạ Hiên, quý tử nhà họ Tiêu lừng lẫy tiếng tăm, có quan hệ hợp tác với Trương Hứa nhiều năm nay. Tính cách của Tiêu An hình như hoàn toàn khác biệt với anh, rất hay cười, tửu lượng lại rất khá, có lẽ là do những chuỗi ngày ăn chơi sa đọa đã rèn luyện cho cậu ta như vậy. Tiêu An thoạt nhìn trông có vẻ hiền lành, nhưng lại rất lém lỉnh, là tay sát gái vô cùng chuyên nghiệp. Số cô gái lọt qua tay cậu ta đếm không xuể, đa phần đều có chung một kết cục là bị "đá" đi trong vòng vài ngày. Có điều, Tiêu An lại cực kì kính nể Khiêm Dạ Hiên. Tuy nhìn hơi xốc nổi nhưng quả thực Tiêu An là một người đáng tin. 

Cậu ta nhắn tin hỏi:

"Người anh em, tối nay có tiệc vui, muốn đi chứ?"

Khiêm Dạ Hiên nhìn màn hình, không có ý nhắn lại, từ từ nhắm mắt. Vốn đã biết quá rõ con người nhàm chán của Khiêm Dạ Hiên, Tiêu An liền nhắn tiếp:

"Có đi không thì nói một tiếng chứ? Cậu im như vậy nghĩa là đồng ý rồi sao?"

Anh không nói gì, chỉ đưa tay quẹt nhẹ lên màn hình, cho số điện thoại của Tiêu An vào danh sách đen. Người ở đầu dây bên kia lặp tức im bặt, máu nóng chảy khắp người. Tiêu An bóp chặt điện thoại, gầm gừ:

"Dạ Hiên, cậu được lắm! Đây đã là lần thứ sáu trăm hai mươi tám cậu làm vậy với tôi rồi đấy. Xem ông đây xử cậu thế nào!"

Nói rồi, anh lập tức lên xe, phóng thẳng tới công ty của Khiêm Dạ Hiên. Bảo vệ công ty quen mặt anh cho nên không cản, để Tiêu An đi thẳng một mạch lên tới phòng làm việc của Khiêm Dạ Hiên. Cậu ta không nói không rằng, tùy tiện mở cửa bước vào. Anh không ngẩng mặt nhìn, chỉ lạnh giọng hỏi:

"Tôi cho cậu vào sao?"

Tiêu An cười khẩy một tiếng, ngón tay lắc lắc chìa khóa xe, thản nhiên nói:

"Cậu không cho tôi vào thì tôi không vào được chắc?"

Khiêm Dạ Hiên không thèm đôi co với cậu ta, đưa mắt lên nhìn, văng ra một chữ:

"Nói!"

Tiêu An không vội gì, bước tới chiếc ghế sofa trong phòng, ngồi xuống, rót một ly trà đưa lên miệng. 

"Tối nay ở khu Liên Đại có buổi bán đấu giá. Nghe nói không chỉ có đồ cổ mà còn có cả mấy em còn non tơ nữa, tôi quả thực rất có hứng thú. Mà đi một mình thì có chút buồn nên mới tốt bụng dẫn cậu đi theo, mặc dù tôi biết cũng chẳng vui hơn chút nào, nhưng mà có còn hơn không, phải không?"

Tiêu An nói xong mới nhìn sang bên bàn làm việc của anh. Khiêm Dạ Hiên nãy giờ chỉ tập trung vào tài liệu trên bàn, không mảy may chú ý đến sự tồn tại của Tiêu An. Cậu ta nheo mắt, vẻ bất mãn, đặt mạnh ly nước trong tay xuống bàn, nói:

"Vậy đi, bảy rưỡi tối nay, ở khu Liên Đại."

Tiêu An lập tức đứng dậy, bước ra khỏi phòng. Cậu ta chỉ sợ nếu còn tiếp tục đứng đây thì không chừng sức chịu đựng của Khiêm Dạ Hiên sẽ đi quá giới hạn, đến lúc đó, hậu quả thế nào cậu ta cũng không dám nghĩ tới. Đột nhiên, cậu ta khựng lại, xoay người tiến về phía anh. Tiêu An cầm lấy chiếc điện thoại anh đang để trên bàn, làm một vài thao tác mới đi ra ngoài. Thì ra, anh đang khôi phục lại số máy của mình, loại bỏ nó khỏi danh sách đen. Lúc nào cậu ta cũng tự mình làm việc này, bằng không sẽ phải đổi một số khác mới có thể liên lạc được với anh. 

Khiêm Dạ Hiên ngước mặt nhìn cánh cửa từ từ đóng lại, đáy mắt không hề lộ chút cảm xúc. Anh trước giờ đều không thích lui tới những chỗ đông người, càng không có hứng thú với đồ cổ hay đàn bà. Tối nay, anh hoàn toàn không có ý định tới đó. Những lời Tiêu An nói ban nãy chỉ như gió thoảng may bay, anh không nghe, cũng không muốn nghe. 

Đúng bảy giờ, Tiêu An gọi cho anh. Khiêm Dạ Hiên vẫn còn đang làm việc, đôi mắt hờ hững nhìn màn hình điện thoại đang phát sáng. Tiêu An đã gọi hơn năm cuộc, cuối cùng anh mới chịu bắt máy. 

"Anh hai ơi, làm ơn đừng trưng bộ mặt lạnh như tiền đó ra nữa. Đời người sống được bao lâu chứ, cứ lao đầu vào làm việc chẳng có ích gì. Mau đi thôi!"

Khiêm Dạ Hiên không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ sát đất bên cạnh. Con phố lên đèn từ lâu, dòng người cũng trở nên tấp nập và hối hả. Anh đưa tay day day mi tâm, đứng dậy cầm chiếc áo khoác trên tay, nói:

"Cậu không có việc gì làm nên suốt ngày bám lấy tôi sao?"

Tiêu An thở dài, thật không biết nói gì với anh. Khiêm Dạ Hiên cúp máy, ngồi lên xe, phóng thẳng đến Liên Đại. Đây là khu giải trí phức hợp dành cho giới thượng lưu, được xây dựng dưới lòng đất, ngay trung tâm thành phố. Ai muốn vào thì phải có thẻ, người ngoài không thể tự tiện vào bên trong, cho nên an ninh cực kì nghiêm ngặt.

Tiêu An đứng trước cổng hút thuốc, chợt nhìn thấy xe anh từ phía xa. Cậu ta dập thuốc dưới chân, lập tức tiến lại. Khiêm Dạ Hiên bước xuống, vứt chìa khóa cho nhân viên bảo vệ rồi đứng trước mặt Tiêu An. 

"Ai da, cuối cùng cũng mời được đại thần tới rồi. Thật phúc phần quá!"

"Phí lời!"

Hai người đàn ông cao lớn bước vào cửa, đưa tấm thẻ VIP cho nhân viên bảo vệ xem. Họ cung kính dẫn đường cho hai người đến một căn phòng lớn, được trang trí xa hoa, phía trước mặt còn có một khán đài lớn. Tiêu An và Khiêm Dạ Hiên được sắp xếp ngồi ở vị trí gần sân khấu nhất, dễ dàng quan sát mọi thứ xung quanh. Vài người nhận ra anh nên tranh thủ bước tới trò chuyện. Khi nãy, anh đã tháo chiếc cà vạt vướng víu ra, vứt vào trong xe, cúc áo sơ mi tùy tiện mở hai ba chiếc, trông cực kì quyến rũ. Gương mặt góc cạnh kia càng được tôn vinh rõ ràng dưới ánh đèn mập mờ. Cả người anh toát ra khí chất khó có thể bị hòa lẫn vào đám đông. Thật là khiến người ta mê muội! 

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv