Sáng sớm hôm sau Lâm Ánh Nguyệt hùng hổ dẫn một anh chàng nhà báo tới trước căn phòng cuối hành lang. Từ hôm qua tới giờ không hề thấy người của Giang Minh Thần hỏi tới Lâm Thanh Thanh lên cô ta chắc chắn anh chỉ giả vờ ân ái với vợ để qua mắt thiên hạ.Dù gì anh cũng cần thể diện, không thể để cho người khác thấy vợ mình là một kẻ ngốc nghếch được.
- Lát nữa tôi mở cửa anh phải chụp thật nhiệt tình vào nhé. Có được tin tức độc quyền như thế này sự nghiệp của anh sẽ một bước lên mây!
- Lâm tiểu thư yên tâm, tôi sẽ không để sót một chi tiết nhỏ nào!
Lâm Ánh Nguyệt nhìn anh ta gật đầu vừa ý rồi đẩy cửa xông vào. Cô ta bước tới cạnh giường rồi ra hiệu cho anh chàng nhà báo chuẩn bị.
- Lâm Thanh Thanh không ngờ cô lại...!!!
Cô ta đắc ý lật tung tấm chăn xuống đất háo hức muốn nhìn cảnh tượng cô bị bẽ mặt. Nhưng thứ chờ đợi cô ta chỉ là một chiếc giường trống rỗng.
- Cô ta đâu rồi!
- Cô đang tìm kiếm gì sao?
Trong lúc cô ta chưa kịp định thần lại thì giọng của anh từ bên ngoài vang lên làm cô ta giật bắn người.
- Giang...!!!
Điều làm cô ta sửng sốt hơn nữa là cô chính là người đun xe lăn của anh vào trong.
" Tại sao anh ấy lại ở đây, tại sao nó...!"
- Mang người ra.
Câu nói lạnh lùng của anh vừa vang lên Vân Ảnh đã đưa tên người làm tối qua mà Lâm Ánh Nguyệt thuê tới trước mặt tất cả mọi người. Nhìn bộ dạng thê thảm của hắn cũng có thể thấy đêm qua hắn bị giày vò không ít.
- Nói.
- Là Lâm Ánh Nguyệt sai tôi làm, cô ta bảo nếu tôi ngủ với Lâm nhị tiểu thư thì sẽ cho tôi 10 triệu! Giang thiếu gia, xin ngài tha cho tôi!
Chỉ một câu nói của Giang Minh Thần đã làm hắn tay chân bủn rủn, vội vàng quỳ rạp xuống đất khai ra mọi chuyện.
- Minh Thần, đừng tin hắn, chắc chắn là có người hãm hại em!
- Vân Ảnh.
- Lâm đại tiểu thư, trên chiếc cốc này có dấu vân tay của cô. Dung dịch trong cốc cũng được mang đi xét nghiệm rồi, là loại xuân dược cực mạnh chỉ bán ở học viện Hoa Đông. Qua điều tra biết được cô đã mua nó cách đây hai ngày.
- Không... không phải tôi mà!
Lâm Ánh Nguyệt mặt mày tối sầm lại, nước mắt chảy dàn dụa xuống hai gò má nhìn vô cùng thảm thương.
- Lâm lão gia định giải quyết thế nào đây?
Anh đưa mắt nhìn Lâm lão gia và phu nhân đang ngây người nhìn sự việc đang xảy ra lạnh lùng nhắc nhở ông ta. Sau câu nói của anh, Lâm lão gia chậm rãi bước tới trước mặt Lâm Ánh Nguyệt rồi dứt khoát cho cô ta một cái tát.
-CHÁT..!
- Thật không ngờ tao lại sinh ra loại con gái độc ác như mày! Tới em gái mày mày cũng giám hại!
Sau cái tát đau điếng Lâm Ánh Nguyệt ngã nhào ra đất miệng không ngừng chảy máu. Thấy thế ông ta vừa đánh vừa không ngừng mắng Lâm Ánh Nguyệt làm cô ta chỉ biết rên rỉ nằm giưới sàn nhà.
- Đủ rồi!
Không nhịn được cảnh tượng trước mắt cô buộc phải lên tiếng.
- Lần này người bị hại là con, nhưng con đã không sao rồi. Lên là hãy bỏ qua cho chị ấy lần này đi.
Thấy cô nói thế Lâm phu nhân cũng vội vàng hùa Theo.
- Đúng vậy lão gia, Ánh Nguyệt đã biết lỗi rồi, ông tha cho nó một mạng đi!
Sau một hồi khuyên can nét mặt Lâm lão gia cũng dần dần dãn ra.
- Còn không mau xin lỗi Thanh Thanh!
- Chị xin lỗi!
Nói rồi Lâm Ánh Nguyệt ngất ngay tại chỗ, Lâm phu nhân thấy thế liền vội vàng chạy tới ôm chầm lấy con gái.
Trong lòng bà hiểu rằng con gái mình thực sự đã làm ra chuyện tày trời. Lâm Thanh Thanh bây giờ không còn là con rối có thể tùy ý sai bảo như trước nữa. Bây giờ cô ta là người của Giang gia, có Giang Minh Thần chống lưng giờ đây cô ta muốn lật trời cũng có thể được.
Làm ra một màn khổ nhục như vậy chỉ mong Giang Minh Thần có thể bỏ qua cho. Để con gái có thể giữ lại được mạng sống thì bắt buộc chồng bà phải thật mạnh tay. Cho lên bà không hề giám nửa lời oán trách hay binh vực Ánh Nguyệt mà chỉ dám lựa theo lời của Lâm Thanh Thanh. Cũng may cô ta vẫn còn có lương tâm.
- Từ ngày mai tôi không còn muốn nhìn thấy cô ta xuất hiện ở đất nước này nữa. Nếu như gặp cô ta ở đâu, thì tôi sẽ sử lí ở đó!
- Được, tôi đảm bảo với cậu từ ngày mai sẽ không ai có thể nhìn thấy con bé ở đây nữa!
Ném lại cho Lâm lão gia một cái nhìn sắc lạnh anh cùng cô quay đầu rời khỏi Lâm gia.
Ngồi trên xe cô vẫn chưa định hình lại được những gì đã sảy ra.
Nhất là chuyện sảy ra vào sáng sớm hôm nay. Khi vừa mở mắt ra thứ đập ngay vào mắt cô là cơ ngực săn chắc của anh. Làn da trắng hồng thoắt ẩn thoắt hiện bên giưới lớp chăn mỏng.
Rồi ngay sau cảnh tượng tựa như chỉ ở trên thiên đàng mới có đó thì một loạt kí ức của tối hôm qua đổ dồn vào đầu cô.
" Tối qua, anh ấy đã dùng tay....!!!"
Nghĩ tới đây cả mặt cô đỏ bừng.
" Mình cứ nghĩ chỗ đó của ổng không dùng được nữa lên cũng chẳng có chút đề phòng nào. Nhưng không ngờ bằng tay cũng được sao! Mà sao ổng có thể thành thục như vậy!"
- Em sao vậy?
Cô đang đắm chìm trong những hồi ức hỗn độn thì anh chợt lên tiếng làm cô giật mình ngây người nhìn anh.
- Thuốc vẫn tác dụng sao!
Anh chống tay ngồi dậy rồi kéo cô về phía mình đặt lên môi cô một nụ hôn dài. Lưỡi anh bắt đầu tham lam luồn vào trong thì cô giật mình vội đẩy anh ra.
- Em tỉnh rồi!!!
Anh bị hành động bất ngờ của cô làm cho ngây người một lúc rồi vội vàng quay đi.
- Nếu tỉnh rồi thì em mau thay đồ đi!
Kể từ lúc đó giữ cô và anh cứ có cảm giác gượng gạo mỗi khi chỉ có hai người ở với nhau. Giống như bây giờ vậy.
" phải tìm cách phá vỡ cái bầu không khí này thôi."
- Chồng à!
Thấy cô gọi anh liền ghé tai về phía cô.
- Cảm ơn anh đã tới cứu em nhé, lúc đó em đã rất sợ hãi đó!
Câu nói của cô làm anh ngạc nhiên tới nỗi hai mắt trợn tròn quay xang nhìn cô. Sau đó anh liền lộ ra vẻ mặt đắc ý.
- Vậy em tính đền đáp tôi thế nào đây?
- Đây nhé!
Cô lấy từ trong túi ra một chiếc hộp nhỏ bên trong là chiếc vòng cô tự tay làm.
- Là em tự làm đó, nhưng mà em sợ nó không hợp với anh lên không giám tặng!
- Ngốc...!
Anh vừa nói vừa hôn nhẹ lên lòng bàn tay của cô.
- Chồng à, anh có thể đừng dùng ánh mắt mê người đó nhìn em không? Em sẽ không kìm được mà ăn thịt anh đó!
- Vậy thì mời dùng!
Anh vừa nói vừa tiện tay ôm lấy người cô, tay còn lại đã nhanh chóng cởi caravat ra khỏi cổ áo.
- Minhh.. Thần...!
Anh ôm cô vào lòng, cúi người hôn lên cổ cô rồi dần dần xuống tới hai chiếc xương quai xanh mảnh mai.
- Kétttt....
- Cậu chủ, chúng ta về tới nhà rồi!
Tiếng của Vân Ảnh vang lên làm anh khựng lại. Sau khi thở ra một hơi dài anh nhẹ nhàng đặt cô xuống ghế.
- Đành đợi tới dịp khác mời thiếu phu nhân thưởng thức bữa sáng vậy!
Anh hôn lên tay cô rồi cùng Vân Ảnh xuống xe.
- Cậu bị trừ lương!
- Dạ!
Vân Ảnh nhìn anh rồi lại quay xang nhìn cô đầy khó hiểu.
" Mình đã làm sai chuyện gì vậy trời!"