Sáng hôm sau, Chu Vận tỉnh dậy sau giấc ngủ yên bình, không mộng mị, tinh thần phấn chấn.
Cô nhanh chóng vệ sinh cá nhân, ăn sáng rồi rời nhà để quay về trường.
Chu Vận học tại đại học S, thành phố S - một trong những ngôi trường đại học danh giá bậc nhất của cả nước. Cô được nhận vào trường đại học này bằng việc nằm trong top 3 kì thi cao khảo của tỉnh. Trong mắt người ngoài, ai cũng nghĩ Chu Vận là một cô gái hạnh phúc, gia đình giàu có, ba mẹ giỏi giang, em trai tốt bụng, bản thân cô cũng luôn nằm trong top học sinh xuất sắc từ khi còn nhỏ đến giờ, nhưng mấy ai biết được sự thật được giấu sau chiếc mặt nạ giả dối hoàn hảo ấy chứ.
Quay lại ký túc xá, Vân Chi hay còn được gọi là Tiểu Chi - một cô gái trầm tính, thích học tập, vì đeo một cái kính dày trên mặt nên hay bị trêu là mọt sách, đang ngồi đọc sách bên cửa sổ.
Tiếng lật sách sột soạt đều đặn khiến cho Chu Vận cảm thấy yên bình.
Thấy cô, Tiểu Chi hỏi: "Cậu về sớm thế?"
"Ừm, bài luận văn tớ vẫn chưa làm xong mà" - Chu Vận đáp.
Nghe vậy, Tiểu Chi biết ý, không nói gì tiếp nữa. Một lúc sau, Tiểu Chi sực nhớ điều gì đấy, nói với Chu Vận: "Này, tối nay phòng ký túc chúng ta sẽ tham gia sự kiện gì đấy, nếu cậu thích thì có thể đi."
"Có sao, tớ không biết"
"Có bài viết trên diễn đàn trường ấy, cậu có thể lên đấy để xem thêm thông tin, à mà, Từ Nguyên cũng có đi đấy" - câu nói cuối của Tiểu Chi, Chu Vận còn có thể nghe được tiếng cười của cô.
Chỉ trong một giây, Chu Vận đã quyết định đi, nhưng trước đó, cô phải tiếp tục hoàn thành luận văn của mình đã, cô không hề nói dối về điều này.
Đến tối, Chu Vận thay một thân quần áo đẹp, trang điểm tỉ mỉ rồi rời phòng.
Với tâm tình phơi phới, Chu Vận nhanh chóng đến hội trường, nơi sẽ diễn ra lễ hội. Hội trường đầy ắp người, nữ thì ăn mặc xinh xắn, nam thì diện những bộ đồ bảnh bao làm cho cô cảm thấy hoa mắt khi phải cố tìm ra bạn mình trong rừng người như vậy. Sau một hồi tìm kiếm, cuối cùng cô cũng tìm thấy được Nguyệt An, cô nàng đang đứng cùng với bạn trai, ôm ấp rất thân thiết như sợ mọi người không biết đến quan hệ cực kì thân mật của bọn họ vậy.
Thấy Chu Vận, Nguyệt An mới rời vòng tay của cậu bạn trai Lâm Sâm, vẫy tay, hô to với cô: "Chu Vận, bọn tớ ở đây nè."
Chu Vận vừa bước đến bên bạn vừa hỏi: "Chỉ là lễ hội do sinh viên tổ chức mà được lớn như vậy sao?". Sở dĩ cô hỏi như vậy bởi vì hội trường được trang trí bằng rất nhiều hoa tươi, cùng với đó là dàn loa khủng trên sân khấu, thứ mà nhà trường sẽ không bao giờ tài trợ cho bất kì lễ hội nào chỉ dành để vui chơi do sinh viên tổ chức, không những thế Chu Vận còn nhận ra được logo trên bao bì của đống đồ ăn thức uống là từ một nhà hàng rất nổi tiếng gần đây, nếu không phải là người có quyền thế, đủ tiền tài thì không thể mua nổi chúng với số lượng lớn như vậy được.
Nghe cô hỏi, máu tám chuyện trong cô bạn dễ thương này lại nổi lên mãnh liệt. "Cậu có biết Hạ Tử Khiêm năm 2 không?" Nguyệt An hỏi cô. "Hạ Tử Khiêm, người hồi năm nhất bị bệnh không thể đi học nên năm nay mới quay lại trường đúng không, Hạ Tử Khiêm nổi tiếng mà các cậu thường hay nhắc tới gần đây sao, cậu ta là người chi tiền ra để tổ chức cái lễ hội này à?" - Chu Vận hỏi ngược lại.
"Đúng, đúng, chính là cậu ta đấy, cậu ta...." - Nguyệt An đang nói thì bỗng mọi người xung quanh xôn xao lên.
Hóa ra là nhân vật trung tâm của buổi tiệc này đã đến. Anh chàng Hạ Tử Khiêm, nhỏ hơn Chu Vận một khóa, hiện nay đang là sinh viên năm 2, đã đến. Cô nhanh chóng đánh giá tên lắm tiền trước mắt này. Cậu khá cao, ít nhất trên 1m8, cơ thể trong rất khỏe mạnh, vai rộng, chân dài, khuôn mặt trông cũng rất sắc nét, ưa nhìn nhưng không thể so với những minh tinh màn ảnh thường thấy trên các nền tảng mạng xã hội. Có điều, khí chất trên người cậu ta lại khiến người khác không thể xem nhẹ.
Từ lúc bước vào hội trường tới giờ, Hạ Tử Khiêm luôn được mọi người vây quanh như chúng tinh phủng nguyệt. Có lẽ đa số trong những người đó, cậu thậm chí còn không quen biết nhưng vẫn có thể giữ một nụ cười rất tươi, rất chân thật, rất trong sáng, trò chuyện rất thân thiết như là đã quen biết nhau từ lâu.
Hạ Tử Khiêm chính là loại người mà Chu Vận không thích tiếp xúc nhất. Bởi nếu đứng bên cạnh cậu sẽ càng làm nổi bật tính cách u ám, lầm lì của cô, cô cũng sẽ vô thức so sánh cậu - một chàng trai như ánh mặt trời với chính bản thân mình - một kẻ có tâm hồn xấu xí, ghê tởm.
Ngực cô bắt đầu cảm thấy đau, Chu Vận thầm nghĩ: "Hóa ra đây là sự khác nhau giữa người và người sao......."
"Có lẽ chỉ những người như Từ Nguyên mới thực sự hợp với mình."
Nghĩ đến Từ Nguyên, cô mới sực nhớ ra nãy giờ vì quá chú tâm tới Hạ Tử Khiêm nên cô đã quên mất việc đi tìm người có thể trở thành bạn trai của mình.
Chu Vận nói với cô bạn Nguyệt An một tiếng, liền rời khỏi hội trường để đi tìm Từ Nguyên.