Nguyên tắc 2: Khi đã xác định được con mồi thì phải luôn đặt nó trong tầm ngắm của mình (2)
Trong gần 1 tuần tiếp theo, Chu Vận dường như trở lại với nhịp sống nhàm chán của mình trước đây. Cô vẫn làm những việc mà mình thường hay làm cho đến khi Từ Nguyên dẫn cô gái đó đến.
"Chu Vận, đây là Hứa Thấm, bạn cấp 3 của tớ, tớ thấy cậu ấy muốn được tham gia phụ việc cho lễ hội trường lần này nên dẫn cậu ấy tới đây."
Ngay lần đầu tiên gặp Hứa Thấm, Chu Vận liền biết người này chính là chìa khóa giải đáp tất cả những câu hỏi của cô về Từ Nguyên, "Cô ta không phải là kẻ trong khu rừng nhỏ kia." - cô thầm nghĩ.
Cô nở một nụ cười nhẹ, đưa tay ra tỏ ý muốn bắt tay làm quen, Hứa Thấm cũng cười lộ chiếc răng khểnh, một cô gái khá xinh đẹp.
"Cậu muốn tham gia thì cần phải thông qua sự cho phép của nhà trường, tôi chỉ phụ trách phần tổng hợp số lượng khách mời và vị trí chỗ ngồi thôi, nếu muốn làm MC thì trễ quá rồi, vòng sơ khảo đã qua từ lâu. Tôi có thể giúp cậu nói với giáo viên cho cậu tham gia các phần khác."
"Không, không sao đâu, nhờ cậu như vậy là đã làm phiền cậu rồi, tớ còn cảm ơn mới phải chứ."
"Không cần khách sáo, cậu là bạn của Từ Nguyên mà."
Chu Vận đưa Hứa Thấm đến gặp thầy phụ trách và hướng dẫn cô ấy làm đơn xin vào làm. Trong khoảng thời gian đó, ấn tượng của Chu Vận về cô ta khá tốt, một cô gái ngoan ngoãn, nói chuyện nhỏ nhẹ, được hưởng sự giáo dưỡng từ gia đình. Mặc dù có cái nhìn tốt, nhưng Chu Vận cũng không xem nhẹ trực giác của mình. Cô biết trên thế giới này, đa số mọi người đều có 2 chiếc mặt nạ giống như cô nên cô rất lưu tâm cô gái tên Hứa Thấm này.
Quả nhiên, chưa được mấy ngày, cô ta đã bộc lộ bản tính thật của mình. Hứa Thấm là người đến sau, nên khi cô giúp cô ta nộp hồ sơ xin vào vị trí trang trí hội trường và sân khấu, không ít người bất mãn, vì dù sao trước đó có không ít người muốn tham gia nhưng không được, cô ta là người đến sau lại được đi tắt. Mặc dù cô ta khá có tài và cũng khá nổi tiếng trong trường nhờ một vài bức tranh digital trên mạng nhưng cô không ngờ Hứa Thấm lại dễ dàng để lộ ra con người thật của mình nhanh như vậy. Chu Vận tưởng những người như cô ta thường rất giỏi trong việc làm một chiếc mặt nạ hoàn hảo cho mình.
Lúc đầu, mọi người khá thích Hứa Thấm vì những đóng góp mà cô ta đưa ra nhưng có lẽ chút hảo cảm ấy dần bị bào mòn bởi tính nhỏ nhen, ích kỉ. Dù lễ thành lập trường lần này nhà trường giao cho sinh viên làm nhưng một kẻ đến sau và không phải là nhóm trưởng thì lấy đâu ra tư cách chỉ tay 5 ngón bắt người khác làm theo ý mình chứ. Mà cho dù là nhóm trưởng đi nữa thì cũng phải biết tiếp thu ý kiến của người khác. Thế nhưng, Hứa Thấm dễ dàng khó chịu khi mọi người không cùng quan điểm và muốn làm khác ý cô ta. Hứa Thấm cũng không kiên nhẫn trong việc lắng nghe ý kiến của người khác. Những điều ấy làm Chu Vận cảm thấy hơi khó chịu vì dù sao cô cũng là người giới thiệu.
Cô cảm thấy mình đã quá hấp tấp khi dễ dàng đề cử cô ta cho giáo viên. Quá coi trọng cảm xúc muốn khám phá ra bí mật mà Từ Nguyên đang che giấu, quên đi mất việc mình làm có thể khiến bản thân rơi vào khó xử như này. Chu Vận cô trước giờ luôn có hình tượng tốt đẹp trước mặt người lạ. Bây giờ chỉ vì một phút bốc đồng mà thành ra như vậy khiến cô vô cùng khó chịu. Cô nghĩ mình có nên làm gì đó để loại Hứa Thấm ra khỏi tổ trang trí hay vẫn để cô ta tác oai tác quái thêm vài ngày nữa.
Chưa đợi cô kịp quyết định, Hứa Thấm đã không chờ được mà đã lòi cái đuôi của mình ra cho cô nắm.