Vị Diện Thương Nhân Giả Dung

Chương 209



- Không có hương liệu.

Chủ nhân hộp gấm thành thực mở miệng nói.

Bên cạnh xem náo nhiệt hồi lâu, Sở Ô lên tiếng.

Thanh âm hắn trầm thấp cười nói:

- Quả thật không có hương liệu, hương khí mà chư vị vừa hỏi chính là từ bộ quần áo này truyền ra.

Bởi vì Giả Dung không thích mùi quá nồng, bộ quần áo của hắn còn được Vân Đóa giảm bớt hương khí, cho nên mùi nhạt nhẽo, như có như không, cảm giác thật không rõ ràng, không dán lại gần sẽ không ngửi thấy.

Mà bộ quần áo trong tay vị khách này vẫn giữ nguyên hương thơm của linh hoa, mùi rất nồng đậm, cảm giác rất mạnh, vì vậy mới gây ra ảnh hưởng không nhỏ.

Sở Ô nhìn vẻ mặt thất vọng của người đạt được tặng phẩm, an ủi nói:

- Khách nhân không cần cảm thấy mất mát, tuy rằng đây là quần áo nữ giới, bản thân ngươi mặc không được, nhưng có thể mang về nhà đưa cho thê tử nữ nhi mặc.

Người nọ thở dài một hơi nói:

- Ai, là hương liệu thì ta có thể tự dùng, nhưng một thân nữ váy, cũng chỉ có thể nghe theo lời đề nghị của chưởng quầy mà làm.

Sở Ô ha ha cười nói:

- Lão bản chúng tôi ngày mười lăm tháng này sắp mở hai gian cửa hàng, vân sa tiên váy trong tay khách nhân chính là hàng hóa mới. Nguyên liệu sử dụng khác với vải dệt bình thường, vốn là do vị tiên trưởng từng chế tạo đèn bàn lúc trước lấy mây tía chân trời, dùng đạo pháp luyện chế mà thành vải dệt loại mới, tên là vân sa.

Sở Ô chỉ chỉ đóa hoa lộ trên quần áo:

- Nhìn thấy đóa hoa này hay không? Đó là linh hoa hấp thụ nhật nguyệt tinh hoa của Côn Luân tiên sơn nở ra, không thối rữa, không khô héo, mùi vô cùng sâu sắc. Các ngươi ngửi được hương khí đó là do linh hoa phiêu tán ra.

- Quần áo này đông ấm hè mát, có thể tùy theo thân hình chủ nhân biến hóa lớn hoặc nhỏ, mặc vào có thể tăng thêm vẻ xinh đẹp, một bộ giá trị một ngàn lượng bạc.

Sở Ô vỗ vỗ bả vai người kia, nói:

- Cho nên ngài đừng xem thường bộ quần áo này.

- Lão bản ta nói vài ngày nữa cửa hàng quần áo sẽ khai trương. Hắn nghĩ cho tới nay chư vị thường xuyên chiếu cố sinh ý của cửa hàng Tấn Giang, cho nên mới rút ra mấy chục bộ váy vân sa làm tặng phẩm tặng cho một ít khách nhân, làm cho mấy chục người trước tiên mặc vào hưởng thụ.

Tiếng hô hấp của mọi người càng lúc càng lớn, ánh mắt nóng bỏng lộ rõ khát vọng của mình.

Người theo thất vọng lại lấy được vui mừng, mẫn tuệ cảm thấy ánh mắt mọi người biến hóa, rất nhanh đóng nắp hộp gấm, hai tay ôm chặt vào lòng. Hắn cảm thấy được như vậy còn chưa đủ an toàn, đột nhiên bước ra giấu mình sau lưng Sở Ô.

- Huynh đài, bán không?

Người thứ nhất lên tiếng.

Người nọ núp sau lưng Sở Ô ấp úng nói:

- Ta, ta nhìn giống như người thiếu bạc sao?

Người thứ hai ôn tồn khuyên nhủ:

- Dù sao huynh đài là một nam tử, váy vân sa nữ thức này ngươi cũng không mặc được, qua tay bán cho chúng tôi đi, được không một ngàn lượng không tốt sao?

- Nói giống như ngươi không phải là nam nhân vậy?

Người nọ kiên định nói:

- Ta nói không bán sẽ không bán, mặc kệ mặc được hay không mang về nhà tặng phu nhân ta không được sao? Sở chưởng quỹ không phải đã nói, mấy ngày sau loại quần áo này sẽ được bán ra, đến lúc đó các ngươi đều có thể mua, làm gì mắt thèm trong tay ta.

Mọi người muốn tranh bộ quần áo này, chính là vì bốn chữ "trước tiên thể nghiệm" trong miệng Sở Ô. Trên tâm lý cho rằng trước một bước lấy được đồ vật mà người khác không có, thật có mặt mũi, có thể khoe khoang.

Bỗng nhiên có người hỏi:

- Sở chưởng quỹ, cửa hàng quần áo vải dệt của lão bản ngươi bán ra có nam y hay không, mỗi bộ đều mắc đến ngàn lượng sao?

- Tất nhiên là có, chẳng qua loại cho nam mang mùi hương thanh trúc mà không phải hương hoa.

Sở Ô vừa nói vừa ra hiệu cho người lấy được tặng thưởng nhân cơ hội trốn.

- Về phần vấn đề phương diện giá cả, khách nhân cho rằng một món đồ thoạt nhìn mới lại lại xinh đẹp, còn có công dụng đông ấm hè mát, hương thơm vĩnh cửu, biến hóa lớn nhỏ, quần áo như vậy không đáng giá như thế sao?

Không đợi đối phương lên tiếng, Sở Ô lại nói:

- Đương nhiên ngoài quần áo may sẵn, cửa hàng cũng có vải dệt bán ra, giá cả chỉ mắc hơn tơ lụa một ít.

- Nhưng nguyên liệu vải dệt kia tuy cũng gọi là vân sa, thực tế là do thợ thủ công được tiên trưởng chỉ điểm, dùng tài liệu khác nghiên cứu chế tạo ra tân nguyên liệu vải, mà không phải dùng mây tía chân chính là nguyên liệu. Nếu chư vị cảm thấy giá cả quá mắc, có thể lựa chọn mua vải vóc làm cho thêu nương dựa theo yêu thích của mình may quần áo là được. Nhưng còn một điều phải chú ý chính là, loại thợ may như vậy không có được mấy công hiệu của vân sa tiên váy.

Vải vóc đều từ Vân tộc vị diện giao dịch tới, kỳ thật cùng một loại vải mà thôi. Nhưng nếu như không có năng lực đặc thù của tộc nhân Vân tộc, thợ may thế giới này cũng chỉ có thể làm ra bộ quần áo bề ngoài xinh đẹp mà thôi, cũng không mang theo hiệu quả đặc thù hiếm có.

Mọi người nghe vậy tâm tình vô cùng buồn bực.

Có người chợt kêu lên:

- Người nọ trốn đi đâu rồi, ta còn muốn tìm hắn mua vân sa tiên váy tặng người đâu.

Sở Ô mỉm cười chỉ ra cửa:

- Đã rời đi rồi.

- !

Mấy cửa hàng còn lại, nữ khách may mắn được tặng thưởng mở ra hộp gấm xem xong vân sa tiên váy, trong mắt chợt sáng ngời, hiện lên vẻ say mê yêu thích.

Đúng lúc trung niên phụ nhân ngày ấy hỏi thăm Giả Dung về vân sa tiên váy cũng có mặt, càng trùng hợp chính là nàng cũng trở thành một người trúng thưởng may mắn.

Tâm nguyện nhiều ngày trở thành sự thật, nàng nắm chặt tay Bạch Lộ, cao hứng không biết nên nói những gì.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv