12 giờ trưa, chuông tan học vang lên, những cô cậu học sinh đều tích cực chạy về nhà ăn mua cơm.
Học sinh ban 8 trong phòng học cũng lần lượt giải tán, trong nháy mắt 40 người chỉ còn lại lác đác vài người.
Diệp Tình từ trong cặp sách lấy ra thẻ cơm và 50 tệ. Trong thẻ của cô gần hết tiền rồi, nên nay phải đi nạp tiền.
Cô vừa mới cất xong cặp sách, từ chỗ ngồi đứng lên, tay phải vẫn đang cầm thẻ cơm và 50 tệ, kết quả một giây sau La Mỹ Đình và hai người hầu của cô ta đi đến chắn đường cô.
Diệp Tình trong lòng căng thẳng, theo bản năng giấu thẻ và tiền ra sau lưng.
La Mỹ Đình lộ vẻ mặt châm biếm.
Trong phòng học bây giờ ngoài 4 người thì chỉ còn lại Nhiếp Nhã Phàm. Cô ấy muốn ở phòng học học thêm một chút. Nhưng La Mỹ Đình lại đứng trên bục giảng, dáng vẻ ngạo nghễ mà uy hiếp :
“ Này! Nhiếp Nhã Phàm, mày còn không nhanh cút, cẩn thận bà đây cũng xử mày luôn đó”
Những người này khí chất hung hăng, Nhiếp Nhã Phàm chỉ có thể cam chịu mà đi ra khỏi phòng học.
Hai người hầu cũng phối hợp mà đi đóng cửa trước và sau phòng học lại, giờ đây cả phòng học chỉ còn lại 4 người họ.
Lại bắt đầu một vòng bắt nạt mới rồi.
“ Không muốn bị đánh thì đưa tiền ra đây” La Mỹ Đình giơ tay đòi tiền, ngữ khí bá đạo, không quan tâm là hành vi của mình đúng hay sai.
Diệp Tình nắm chặt cánh tay sau lưng, môi mím lại, vẻ mặt quật cường nhìn họ, cố chịu không chịu đưa tiền ra.
La Mỹ Đình lập tức không vui :
“ Mẹ nó! Hôm qua mới dạy dỗ mày một trận, hay là như vậy vẫn chưa đủ cho mày nhớ lâu”
Cô ta chỉ vào hai người hầu : “ Hai đứa bọn mày còn đứng đó làm gì, đi qua cướp tiền của nó đưa tao”
Hai nữ sinh một người đứng trước đi giữ chặt Diệp Tình , người còn lại dễ dàng cướp lấy thẻ và tiền trong tay cô. Diệp Tình có phản kháng, nhưng do cô quá gầy, căn bản không có tác dụng gì.
La Mỹ Đình cầm 50 tệ nhăn nhúm trong tay, cười châm biếm : “ chỉ có chút tiền này thôi hả, thật là đồ nghèo kiết xác.”
Trong lòng Diệp Tình vừa tức giận lại vừa chua xót, tiền sinh hoạt phí cả một tuần của cô cũng chỉ có 50 tệ này, La Mỹ Đình không những bá đạo cướp mất tiền đi mà còn chê ít.
Một trong hai nữ sinh kia chỉ vào cặp sách của Diệp Tình nói :
“ Chị Mỹ, nói không chừng tiền của nó vẫn giấu trong cặp sách“
La Mỹ Đình cười :“ Vậy mày còn đứng đó làm gì, nhanh đi kiểm tra cặp sách của nó“
Nghe đến đây, Diệp Tình lập tức muốn đi lấy cặp sách của mình. Bên trong không chỉ có tiền mà cô nhịn ăn tiết kiệm mà còn có tập vẽ rất quan trọng đối với cô.
Không thể bị những người này thấy được
Nhưng nữ sinh đang giữ lấy cô dùng lực kéo cô lại, không có cô đi.
Diệp Tình chỉ có thể trơ mắt nhìn cặp sách của mình bị lấy đi, nhìn tập vẽ và những tờ tiền mệnh giá không giống nhau rơi xuống đất.
La Mỹ Đình nhìn những tờ tiền trên đất, mắng : “ Con gái điếm này giấu cũng thật kỹ a“
Những tờ tiền này cộng lại tổng cộng cũng hơn 300 tệ, là tiền Diệp Tình đã phải nhịn ăn rất lâu mới tiết kiệm được, rất nhiều tờ còn nhìn có chút cũ rồi.
La Mỹ Đình cúi xuống nhặt những đồng tiền mà Diệp Tình đã tiết kiệm, thỉnh thoảng còn chê bai hai câu : “ những tờ tiền này thật nát a”
Diệp Tình rốt cuộc không kiềm chế được tức giận và uất ức ở trong lòng :
“ La Mỹ Đình, cô đừng quá đáng”
Cô nỗ lực giãy dụa, nhưng hiệu quả không lớn, người nữ sinh đó dùng sức ấn bả vai cô xuống, bắt chéo hai cố tay cô sau lưng.
Diệp Tình cảm thấy tay mình sắp đứt rời rồi.
La Mỹ Đình nhặt xong tiền, dùng tập tiền trực tiếp đập đập vào đầu Diệp Tình :
“ Hứ ! bà đây hôm nay còn không có đánh mày đâu, con gái điếm nhà mày còn không biết đủ đi”
Diệp Tình cắn chặt răng oán hận nhìn cô ta, đôi mắt hạnh ôn Lý Như Ý bây giờ không có ý cười, tràn ngập phẫn nộ.
Khi La Mỹ Đình chuẩn bị buông tha Diệp Tình thì đúng lúc nhìn thấy tập vẽ dưới đất.
Tập vẽ mở ra, bức tranh vẽ hoa hồng đúng lúc bị rơi ra ngoài, trên giấy vẽ một đóa hoa hồng đang nở rộ, phô bày nét đẹp mỹ lệ.
La Mỹ Đình “ xi” nhặt lên, hai ba động tác liền xé bức tranh thành một đống giấy vụn. Vẻ đẹp mỹ lệ của hoa hồng đã không còn nữa rồi.
Cô ta đem đống giấy vẽ rắc lên đầu Diệp Tình, cười nhạo : “ mày ý, chính là rác rưởi, còn vọng tưởng trở thành hoa hồng ?”
Ba người ha ha cười nhạo.
Cười nhạo đủ liền rời đi.
Diệp Tình đáng thương, tranh bị xé nát, tiền cũng không còn.
La Mỹ Đình từ cửa trước đi ra, vừa ra khỏi cửa liền bắt gặp Từ Hạo đang đứng ở cửa.
Cô ta tùy ý chế nhạo một câu : “ mày thật bất tài a, mắt mở to nhìn người mà mình yêu thầm bị bọn tao ức hiếp mà không dám tiến vào .’
Từ Hạo nắm chặt hai tay, khuôn mặt thanh tú kìm nén đến đỏ bừng
Bị nói trúng rồi, anh ta có chút thẹn quá hóa giận.