Vì Cô Ấy

Chương 40: Hiểu Lầm Bùng Nổ ( Gộp Chương ) ( 4 )



Dịch Ngạo Xuyên đã lâu không liên lạc với Diệp Tình, anh rất muốn liên lạc nói chuyện với cô , gặp cô , nhưng không có cơ hội thích hợp.

Diệp Tình phải đi học, từ sáng đến tối,vì vậy không tìm được cơ hội tiếp xúc với cô ngoại trừ mỗi sáng và tối nhìn cô một hoặc hai lần trên bệ cửa sổ.

Nhưng một chút tiếp xúc này với Dịch Ngạo Xuyên lại không đủ chút nào, căn bản không đủ giải tỏa nỗi nhớ nhung trong lòng.

Anh thực sự rất nhớ cô ấy, đôi khi nghĩ về cô đến cười ngốc nghếch, không gặp được cô thì trong lòng cứ thấy thiếu thiếu.

Buổi trưa ba người đang chơi bài , đến lượt Dịch Ngạo Xuyên đánh bài, nhưng anh lại mất tập trung, nghĩ đến Diệp Tình mà quên đánh bài.

Tiết Khải đẩy anh: "Anh Xuyên, đang nghĩ gì vậy? Đến lượt mày đánh bài rồi. Bốn con hai bắt Vũ đầu a."

Dịch Ngạo Xuyên giật mình đánh ra bốn con hai, sau đó lại mất tập trung nghĩ đến Diệp Tình .

Lần gặp nhau cuối cùng là vào sáng thứ Hai, bây giờ là trưa thứ Bảy, họ đã không liên lạc được năm ngày.

Dịch Ngạo Xuyên thực sự không thể chịu đựng được nỗi nhớ nhung của tình yêu, anh trước đây có thể làm mọi thứ theo ý mình, từ bao giờ đã trở nên thành thật như vậy?

Anh sẽ đi gặp cô ấy.

Khi đến lượt Dịch Ngạo Xuyên đánh bài, anh ném bài lên bàn : " không chơi nữa, ông đây đi đến Tam trung."

Tiết Khải cười trêu chọc: "ai yo, bài cũng không đánh muốn đi gặp người trong mộng rồi?"

Dịch Ngạo Xuyên cười mắng: "Không phải việc của mày! ông đây tự nguyện."

Lưu Giai Vũ nhìn thời gian nói: "Lúc này đang nghỉ trưa, mày đi khiêm tốn chút sẽ không bị phát hiện."

Buổi trưa nắng vàng rực rỡ, gió hiu hiu.

Dịch Ngạo Xuyên lái mô tô đến cửa sau của trường Tam trung, dễ dàng đi vào.

Như Lưu Giai Vũ đã nói, lúc này toàn bộ trường học đang nghỉ trưa, rất yên tĩnh, toàn trường không có ai, tất cả đều ở trong phòng học.

Dịch Ngạo Xuyên đã xóa hình xăm trông bình thường hơn rất nhiều.

Anh mặc áo thun trắng quần đen, bác bảo vệ đi tuần nhìn thấy anh không đuổi ra ngoài, tưởng anh là học sinh của trường nhưng không mặc đồng phục.

Bây giờ là 1:40, giờ tự học là 2:00, học sinh ban 8 đều đang nằm trên bàn chợp mắt.

Cửa sau của ban 8 đóng, nhưng cửa trước lại mở, Dịch Ngạo Xuyên đang đứng trước cửa trước.



Chàng trai dựa vào khung cửa, khoanh tay, trên môi nở nụ cười nhẹ, ánh mắt tràn đầy yêu thương không ngừng rơi trên người cô gái.

Hai cánh tay của Diệp Tình khoanh trên bàn, đầu gối lên cánh tay, cô nghiêng người về phía Dịch Ngạo Xuyên, ánh mặt trời bên ngoài chiếu vào khuôn mặt đang ngủ của cô.

Thật thuần khiết và xinh đẹp,

Trái tim của Dịch Ngạo Xuyên đập thình thịch khi nhìn cảnh này, đôi mắt đầy yêu thương.

Anh lặng lẽ dựa vào cửa nhìn một phút rồi nhẹ nhàng bước đi, không muốn bất cứ ai phát hiện ra mình đến thăm Diệp Tình.

Anh biết Diệp Tình nhất định không muốn nhìn thấy mình, càng không muốn người khác biết hai người bọn họ có quan hệ, cho nên đứng xa nhìn một chút cũng tốt.

Dịch Ngạo Xuyên đột nhiên cảm thấy mình thực sự rất khiêm tốn, một người luôn làm theo ý mình từ khi nào lại trở nên như thế này.

Nhưng con mẹ nó anh lại thích Diệp Tình, nếu khiêm tốn mà có thể nhìn thấy Diệp Tình thì anh chấp nhận.

Nhưng điều mà Dịch Ngạo Xuyên không biết là khi anh đang lặng lẽ nhìn Diệp Tình thì Lưu Hinh Nguyệt cũng đang lặng lẽ nhìn anh .

Lưu Hinh Nguyệt tỉnh dậy giữa chừng tình cờ thấy Dịch Ngạo Xuyên đang dựa vào cửa nhìn Diệp Tình với nụ cười trìu mến trên môi.

Lưu Hinh Nguyệt giả vờ ngủ, nhưng trong lòng cô ta rất ghen tị.

Cô ta kém hơn Diệp Tình ở điểm nào, tại sao Dịch Ngạo Xuyên lại thích Diệp Tình mà không phải cô ta? !

Nhớ lại sự đối xử phân biệt đối xử của Dịch Ngạo Xuyên trước đây, Lưu Hinh Nguyệt bị ghen tuông và tức giận làm mờ mắt, trong đầu nảy ra một kế hoạch, không lâu sau khi anh rời đi, cô ta đã đuổi theo Dịch Ngạo Xuyên ra ngoài.

Cầm điện thoại di động trong tay, cô ta muốn cho Dịch Ngạo Xuyên xem bức ảnh, để anh biết Diệp Tình là một kẻ dụ dỗ, sau đó Dịch Ngạo Xuyên nhất định sẽ không thích Diệp Tình nữa!

Nghĩ đến đây, Lưu Hinh Nguyệt không thể ngừng cười.

Bức tường thấp của cổng sau của trường ở ngay trước mặt, khi Dịch Ngạo Xuyên định đi ra ngoài thì Lưu Hinh Nguyệt đã nhìn thấy, sợ anh rời đi thì kế hoạch cô ta sẽ thất bại, vì vậy vội vàng gọi tên anh.

"Dịch Ngạo Xuyên!!!"

Dịch Ngạo Xuyên bí mật đi vào, anh ta không muốn bị bắt gặp. Sau khi bị gọi tên to như vậy, anh tức giận quay sang xem tên khốn nào đã làm điều đó, khi thấy đó là Lưu Hinh Nguyệt thì càng tức giận hơn.

Anh nhìn thấy cô ta liền khó chịu, nóng nảy mắng: "Sao lại là cô, cô muốn cái quái gì?"

Người thanh niên tức giận như muốn đánh ai đó, trông thật đáng sợ.

Lưu Hinh Nguyệt kìm lại nỗi sợ hãi và nói: "Tôi có một thứ muốn cho anh xem."



Cô đã tìm được bức ảnh trên điện thoại của mình.

"Nhìn mẹ cô ấy, ông đây không có hứng thú." Dịch Ngạo Xuyên xoay người muốn rời đi.

Lưu Hinh Nguyệt nói nhanh: "liên quan đến Diệp Tình."

Nghe nói có liên quan đến Diệp Tình, Dịch Ngạo Xuyên xoay người đi trở về, không kiên nhẫn cau mày: "Là cái gì lấy ra, đừng nói dối ông đây."

Lưu Hinh Nguyệt ghen tị, anh coi trọng Diệp Tình đến vậy sao?

“Là ảnh này.” Cô ta đưa điện thoại cho anh, nhìn chằm chằm vào mặt anh chờ màn hay.

Quả nhiên, khi Dịch Ngạo Xuyên nhìn thấy bức ảnh Diệp Tình ôm Từ Hạo trên điện thoại di động, cả khuôn mặt lập tức trở nên cực kỳ đáng sợ.

Lông mày anh nhíu chặt, ánh mắt hung ác, bàn tay cầm điện thoại bị bóp rất mạnh, gân trên cánh tay nổi lên dữ dội.

Cả người tràn đầy địch ý, tức giận đáng sợ.

Kế hoạch của Lưu Hinh Nguyệt đã thành công, cô ta hả hê, nhưng cũng sợ Dịch Ngạo Xuyên, người đang tức giận trước mặt .

Dịch Ngạo Xuyên vô cùng tức giận, túm lấy cổ áo cô ta và hỏi: "Cô lấy nó ở đâu? Bức ảnh từ chỗ quái nào ra vậy?!"

Lưu Hinh Nguyệt sợ tới mức run rẩy : "Đó là vào buổi trưa ngày hôm kia... Tôi đã tận mắt nhìn thấy Diệp Tình ngã vào trong ngực của Từ Hạo..."

Bức ảnh đã đốt cháy lý trí của Dịch Ngạo Xuyên, Lưu Hinh Nguyệt nói với anh rằng cô ta đã tận mắt nhìn thấy Diệp Tình ôm Từ Hạo, có đầy đủ nhân chứng và bằng chứng, Dịch Ngạo Xuyên hiểu lầm Diệp Tình cho rằng cô ấy thích Từ Hạo.

Dịch Ngạo Xuyên vô cùng tức giận, đá tung cánh cổng sắt đã được kéo ra một nửa đi ra ngoài, tiếng vang rất lớn, đủ khiến Lưu Hinh Nguyệt sợ hãi.

Anh đã quên trả lại điện thoại cho Lưu Hinh Nguyệt.

Người thanh niên tức giận đi đến chiếc mô tô đang để ở cổng, ngồi lên nhấn ga hết cỡ, động cơ máy vang lên tiếng kêu ầm ĩ.

Tiếng nổ máy vang vọng khắp trường, người ở cách xa vài trăm mét cũng nghe thấy, nhiều học sinh đang chợp mắt tỉnh dậy chửi bới ai thiếu đạo đức vậy.

Dưới ánh nắng trưa, Dịch Ngạo Xuyên vít ga, xe chạy " vút" di chuyển trong cơn gió nóng. Ngày thường anh cảm thấy rất sảng khoái, nhưng hôm nay anh chỉ cảm thấy khó chịu.

Trong đầu anh tràn ngập hình ảnh Diệp Tình ôm Từ Hạo, dục vọng chiếm hữu mãnh liệt tràn ngập trong lòng không ngừng kêu gào.

Diệp Tình đã nói dối anh, cô ấy thích Từ Hạo, thậm chí còn ôm anh ta.

Trái tim của Dịch Ngạo Xuyên đau đến mức anh không thể thở được.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv