Diệp Tình đóng cửa bước vào nhà.
Diện tích phòng ở không lớn, trang trí cũ kỹ, sơ sài. Căn nhà này là gia đình họ phải bỏ tiền đi thuê.
Vương Tuyết Mai đang nằm trên sô pha trong phòng khách xem ti vi thấy Diệp Tình quay về, chanh chua trào phúng nói : “ yo, tiểu nha đầu lừa đảo vẫn biết quay về à? Nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi, tao còn nghĩ mày cùng thằng đàn ông nào chạy trốn rồi chứ”
Diệp Tình không cùng bà ta cãi nhau, chỉ yên lặng nhìn thời gian bên góc phải màn hình ti vi, cũng mới có 9:27 mà thôi.
Trường học 9 giờ tan học, về nhà cũng cần 20 phút, còn có 7 phút bị Dịch Ngạo Xuyên lãng phí rồi.
Ngày thường cô cũng tầm giờ này về đến nhà, cũng không có muộn hơn bao nhiêu, Vương Tuyết Mai chính là cố tình kiếm chuyện.
Diệp Tuấn vừa nghe bên ngoài phòng khách có động tĩnh liền từ phòng ngủ đi ra, khoanh hai tay dựa vào khung cửa. Khí chất cùng những tên lưu manh ngoài kia giống nhau.
Cậu ta nhìn Diệp Tình bằng một ánh mắt không thân thiện, trong khinh thường lại mang theo chế nhạo : “ Nói thật, chị đọc nhiều sách như vậy có tác dụng gì, sau này vẫn phải gả cho người. Chị đọc sách đơn thuần chính là đang lãng phí tiền bạc, ngại trong nhà có quá nhiều tiền rồi đúng không?”
Diệp Tình khẽ cau đôi mày thanh tú, đôi mắt ôn nhu linh động hàm chứa vài phần oán hận.
Cô cũng không cùng hai người này cãi nhau, một câu cũng không nói liền trở về phòng của mình đóng cửa lại.
Vương Tuyết Mai một chút cũng không cảm thấy con trai nói có gì sai, còn thêm mắm thêm muối : “ Con thì biết cái gì, bây giờ những kẻ có tiền đều thích nữ sinh có văn hóa, chị con nếu không đọc nhiều sách thì sau này sao có thể gả cho kẻ có tiền được .”
Diệp Tuấn mới không cho là đúng : “ chị ta lớn lên cũng xinh đẹp, chỉ cần tùy tiện câu dẫn, nam nhân nào mà chịu đựng được a, những người có tiền kia không phải sẽ bị nắm trong lòng bàn tay sao.“
Mặc dù Diệp Tuấn thực chán ghét cô, nhưng cũng không thể không thừa nhận rằng Diệp Tình rất xinh đẹp. Nét đẹp thanh thuần mang chút ngây ngô , đơn giản chính là hình tượng mỗi tình đầu của mỗi người nam sinh.
Vương Tuyết Mai : “ Con nha đầu lừa đảo này không nguyện ý thì ta có thể làm gì chứ? Đường tắt tốt như vậy không đi cứ muốn đi đọc sách.”
“ Chị ta giả thanh cao a”
Dù cách một cánh cửa gỗ thì Diệp Tình vẫn nghe thấy lời châm chọc chế giễu của hai người ngoài kia.
Cô siết chặt bút trong tay, đầu ngón tay trở nên trắng bệch.
Kỳ thật hai người ngoài cửa kia là mẹ kế và em trai cùng cha khác mẹ của Diệp Tình , cha mẹ cô đã ly hôn khi cô mới vài tuổi.
Mệnh Diệp Tình quả thật không tốt lắm, gặp được người mẹ kế hám lợi, một người phụ nữ chanh chua. Mà Diệp Tuấn lại bị Vương Tuyết Mai chiều hư rồi, không chịu học hành mà ở ngoài lăn lộn, tam quan nhân phẩm đều có vấn đề.
Hai người bọn họ đều nhìn Diệp Tình không vừa mắt, mỗi ngày đều phải nói bóng gió vài câu khiến cô không thoải mái.
Nhiều năm qua Diệp Tình đã quen rồi, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy không thoải mái. Mà họ càng nói càng quá đáng, cho dù người có tính tình tốt đến đâu khi nghe xong cũng sẽ tức giận.
Nhìn một chồng tài liệu học tập trên bàn, Diệp Tình bỗng nhiên cảm thấy có chút mê mang và bi thương.
Thành tích của cô rất tốt, luôn đứng top đầu các cấp. Nỗ lực học tập như vậy cũng bởi vì cha cô yêu cầu như vậy. Diệp Tình là đứa trẻ nghe lời hiểu chuyện, tự nhiên sẽ dựa vào lời cha nói mà làm.
Nhưng thật ra cô cũng không thích đọc sách, thậm chí còn có chút chán ghét làm đề.
Diệp Huy từ lâu đã nói với cô rằng chỉ có cố gắng học tập thì mới có tương lai, nhưng ước mơ của cô kỳ thực rất đơn giản, không cần có thành tích xuất sắc cũng vẫn thực hiện được.
Cô thích hoa, mong muốn mở một cửa hàng hoa, chính là đơn giản như vậy mà thôi.
Chỉ là cô không thể nói với người nhà như vậy. Diệp Huy kỳ vọng vào cô sau này có thể tìm được một công việc tốt, còn hai mẹ con nhà kia chỉ mong sao cô sớm gả cho một ông chồng có tiền để cả nhà đi theo hưởng phúc.
Cuộc đời của cô dường như đã được sắp xếp hết rồi, mơ ước của cô chỉ sợ là rất khó có thể thực hiện được.