Dịch Ngạo Xuyên cảm thấy vô cùng cáu kỉnh nên đã mua một chai bia ngồi trên ghế ở tầng dưới uống một mình.
Anh thừa nhận Tiết Khải nói đúng, nếu Diệp Tình thực sự thích anh, cô sẽ không quan tâm anh có hút thuốc hay không, anh có hình xăm hay không.
Nói thẳng ra là, Diệp Tình chẳng qua là không thích anh, mà cô cũng đã nói rõ ràng, anh là tự mình đa tình.
Anh biết rõ ràng Diệp Tình không thích mình chút nào, nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện này liền cảm thấy vô cùng đau lòng, trái tim như thắt lại và đau đớn.
Dịch Ngạo Xuyên tự mình uống bia, trong chốc lát chỉ còn lại nửa chai .
Suốt thời gian qua, anh ta đều là người chủ động tiếp cận Diệp Tình, nếu không sau đêm đó hai người họ sẽ không có bất kỳ liên hệ gì , là anh vẫn luôn đeo bám cô?
Diệp Tình nhất định thấy anh ta phiền phức, có lẽ chỉ có chán ghét chứ đừng nói là thích anh ta.
Đột nhiên một cơn đau nhói ập đến tim, Dịch Ngạo Xuyên tự cười nhạo bản thân, sau đó vừa thở dài vừa ngẩng đầu uống bia.
Hóa ra trái tim này của anh cũng có thể đập thình thịch, anh suýt nữa tưởng rằng nó đã vỡ nát, chỉ có thể đập tạm bợ.
Dịch Ngạo Xuyên một mình ngồi dưới lầu không biết bao lâu, mặt trời đã lặn, bia trong tay đã uống cạn, nhưng anh vẫn chưa muốn quay về.
Diệp Tình đi xuống để vứt rác, thấy Dịch Ngạo Xuyên đang ngồi cách đó không xa, trông có vẻ cô đơn và chán nản, không có sự kiêu ngạo và bá đạo thường ngày.
Cô không biết chuyện gì đã xảy ra với anh, và cũng phát hiện hình xăm trên cánh tay trái của anh đã biến mất.
Nhưng sau khi nghĩ lại, cô không định hỏi, hơn nữa khuôn mặt ngưng trọng của Dịch Ngạo Xuyên rất đáng sợ nên cô không dám nhìn.
Diệp Tình ném túi rác vào thùng rác dưới lầu, quay người muốn lên lầu.
Dịch Ngạo Xuyên ở đằng xa cười khẩy, anh đang cười nhạo chính mình.
Quả nhiên, chỉ cần anh không chủ động, hai người liền không có quan hệ gì, Diệp Tình càng không thèm nhìn anh.
“Cô nhìn thấy ông đây liền muốn rời đi là có ý gì?” Dịch Ngạo Xuyên bất đắc dĩ quát cô, giọng nói không tốt lắm.
Diệp Tình quay đầu lại có chút kinh hãi nhìn anh từ xa, sững sờ tại chỗ.
" Qua đây."
Diệp Tình do dự một lúc, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi qua, không biết lần này anh ta sẽ làm gì.
Tuy nhiên, chàng trai trẻ không có nụ cười trên khuôn mặt trông hơi hung ác, Diệp Tình có chút sợ hãi.
Cô không biết vì sao người này lại tâm tình không tốt, buổi chiều không phải vẫn tốt sao? Thật là tâm tình bất định.
Dịch Ngạo Xuyên nhìn cô gái trước mặt, cô ấy vẫn mặc chiếc váy trắng lúc sáng, vẫn xinh đẹp như vậy, nhưng cô lại có chút sợ hãi anh.
Anh không hiểu, hình xăm đáng sợ kia chẳng phải đã xóa sạch rồi sao cô còn sợ hãi?
Trong lòng Dịch Ngạo Xuyên chua xót, nghèn nghẹn nói: "Tôi đã xóa hình xăm rồi, đừng sợ tôi, được không?"
Dịch Ngạo Xuyên trong ký ức của Diệp Tình luôn kiêu ngạo, bá đạo và liều lĩnh, anh ta bị sao vậy, giọng nói giống như đang cầu xin cô.
Diệp Tình sững người một lúc, muốn nói cho anh biết, điều cô sợ không phải là vẻ ngoài của anh, mà là tính cách của anh, điều cô ghét là tính cách và hành vi kiêu ngạo, vô lý của anh.
Tuy nhiên, Dịch Ngạo Xuyên đã nhanh chóng hỏi cô: "Cô có thích kiểu đàn ông dịu dàng và ấm áp không?"
"Cũng được."
Thực ra cô ấy khá thích mẫu con trai hiền lành, nhẫn nhịn, sống có trách nhiệm.
Dịch Ngạo Xuyên cau mày thật sâu, vẻ mặt của anh vốn đã rất không vui,giờ trông giống như sẽ nổi giận ngay lập tức.
Diệp Tình càng thêm sợ hãi, rụt rè hỏi: "Tôi có thể đi sao..." Thanh âm nhỏ đến cơ hồ không nghe được.
Dịch Ngạo Xuyên ngẩng đầu lên và nhìn cô chằm chằm một lúc lâu, nhưng Diệp Tình vì sợ hãi mà tránh nhìn anh, cúi đầu khoanh tay trước người.
Cuối cùng, Dịch Ngạo Xuyên tự chế nhạo mình bằng một nụ cười nhếch mép, để cô đi.
Anh nhìn Diệp Tình nhanh chóng rời đi không chút lưu luyến, lồng ngực kịch liệt đau nhói, cảm xúc tiêu cực trào ra.
Anh đập chai bia rỗng nhìn chướng mắt xuống đất trước mặt, ngay chỗ Diệp Tình vừa rời đi, oán hận cùng tức giận trong mắt cuộn lên như ngọn lửa trên thảo nguyên, cả người đột nhiên như nổi điên.
Đi đi ! đều đi cả đi! Dù sao tất cả mọi người cuối cùng sẽ bỏ rơi anh ta, người mẹ hèn nhát của anh ta , Diệp Tình cũng vậy, không ai muốn ở cùng anh ta.
Một ác bá khét tiếng như anh ta sẽ không được mọi người thương yêu.
...
Một tuần mới.
Gia đình Diệp Tình phát chi phí sinh hoạt vào sáng thứ Hai hàng tuần.
Thời đại này hàng hóa giá cả không cao, một tuần 50 tệ cũng đủ cho một học sinh cao trung.
Diệp Huy đưa cho Diệp Tình một tờ 50 tệ , Diệp Tuấn cũng đưa 50 tệ.
Diệp Tình luôn tiết kiệm , 50 tệ nhiều khi vẫn còn nguyên. Nhưng Diệp Tuấn luôn tiêu tiền lãng phí, 50 hay 100 tệ đối với cậu ta cũng không đủ.
"Cha, 50 tệ này đối với con không đủ, cho con 100 tệ đi." cậu ta cười xấu xa.
Diệp Tình không thể nhìn được vẻ mặt này của anh ta, vì vậy cô rời khỏi nhà trước với 50 tệ trong tay.
Diệp Huy tức giận nói: "Thằng nhóc thối, 50 tệ chị mày đủ,mày còn không đủ ? một chút cũng không biết tiết kiệm."
Diệp Tuấn quấn lấy Diệp Huy để đòi 100 tệ, Diệp Huy nói đủ thứ về việc cậu ta sử dụng tiền lãng phí, nhưng cuối cùng vẫn cho 100 tệ.
Diệp Tình vừa đi xuống cầu thang, còn chưa đến cửa tiểu khu thì Diệp Tuấn đã đuổi kịp.
Cậu ta cầm tờ 100 tệ màu đỏ, vẫy vẫy trước mặt Diệp Tình hai lần như thể khoe khoang, giễu cợt nói: “Thế nào, cha đưa 100 tệ cho tôi mà không cho cô, xem ra cha mẹ vẫn thích đứa con trai là tôi hơn."
Nhìn thấy Diệp Tình không quan tâm, cậu ta nổi giận. Cậu ta nhìn không thuận mắt dáng vẻ thanh cao, luôn cho rằng mình hơn người của cô .
Diệp Tuấn kiêu ngạo, càng nói càng quá đáng: "Cha mẹ yêu tôi nhất. Về phần cô, cô chỉ là công cụ bán cho đàn ông để lấy tiền sính lễ.”
Cậu ta coi đó là điều hiển nhiên, một chút cũng không cảm thấy có gì sai.
Cậu ta đã được Vương Tuyết Mai chiều hư rồi, tam quan và tính cách đều không bình thường.
Đôi mắt dịu dàng của Diệp Tình hiện lên sự thờ ơ, cô thậm chí còn không muốn tranh luận với loại người này.
Cô mặt không cảm xúc vòng qua cậu ta muốn rời đi, nhưng Diệp Tuấn lại đột nhiên nổi giận , tức giận chặn đường.
Diệp Tình khẽ nhíu mày, cô không muốn cùng loại người này lãng phí thời gian nữa, cô còn phải đi học, nếu không sẽ muộn mất.
Diệp Tuấn cười lạnh: "Muốn đi sao? Không được!" cậu ta vươn tay đòi tiền cô, ngạo mạn nói: "Đưa 50 tệ tôi sẽ để cô đi."
Một chai nước từ xa bay tới, đập trúng Diệp Tuấn rồi rơi xuống đất.
Chai nước còn chưa mở, lực ném mạnh đến nỗi Diệp Tuấn đau đớn, giận dữ chửi bới: "Thằng khốn nào dám đánh tao?!"
Đôi mắt giận dữ của cậu ta tìm kiếm người ném chai nước, liền thấy Dịch Ngạo Xuyên hùng hổ tiến đến, vẻ mặt u ám lạnh lùng, cậu ta con mẹ nó thảm rồi.
Diệp Tuấn sợ hãi đến mức bỏ chạy trong tuyệt vọng.
Anh không muốn bị ác bá này đánh một lần nữa, thầm nghĩ thật là xui xẻo, làm sao lại gặp phải tên lưu manh này ở đây? !
Dịch Ngạo Xuyên biết rằng Diệp Tình không muốn có bất kỳ liên hệ nào với anh , nhưng anh lại không thể không nghĩ đến cô, muốn gặp cô ấy, cho dù chỉ là nhìn từ xa.
Anh biết Diệp Tình mỗi sáng và tối đều đi ngang qua đây, vì vậy anh cố tình đứng bên cửa sổ chờ,chờ cô đi ngang qua sẽ từ xa nhìn cô một cái.
Ngay cả khi chỉ nhìn thấy cô từ xa, Dịch Ngạo Xuyên cũng cảm thấy hài lòng.