Tính chiếm hữu của Dịch Ngạo Xuyên rất mạnh mẽ , nhìn thấy Diệp Tình đi cùng người con trai khác, trong lòng anh lửa giận bùng lên, đặc biệt người này lại là Từ Hạo, người mà anh coi thường nhất.
Tại sao Từ Hạo có thể đi cùng cô mà anh lại không thể? Dịch Ngạo Xuyên căn bản không khống chế được cảm xúc của mình, xông lên túm lấy cổ áo Từ Hạo, hung ác hỏi: "Tao nhớ rõ mày con mẹ nó không sống ở đây. Nói ! Mày tại sao lại đi cùng Diệp Tình ?"
Dịch Ngạo Xuyên khỏe đến mức anh dùng cả hai tay nắm lấy cổ áo của Từ Hạo gần như nhấc bổng Từ Hạo lên.
Từ Hạo bị bóp cổ khó khăn nói: "Đưa... đưa về nhà..."
Một đám huynh đệ cách đó mười mét đều sững sờ, không hiểu anh Xuyên xảy ra chuyện gì.
Một người nhỏ giọng hỏi:
"Mẹ kiếp! Người này là ai? Tại sao anh Xuyên cùng hắn đánh nhau? anh Khải, anh biết không?"
"Cái tên Từ Hạo này, mẹ của anh Xuyên là cùng cha của anh ta bỏ trốn, anh Xuyên vẫn luôn hận anh ta, cho nên mới đánh nhau với anh ta?" Tiết Khải cũng có chút không chắc chắn.
Lưu Giai Vũ không lên tiếng, nhưng anh ấy nghĩ rằng hành động của anh Xuyên đối với Từ Hạo là do anh ấy ghen tị.
Anh ta không ngu ngốc, anh ta có thể nhìn ra Dịch Ngạo Xuyên đối xử đặc biệt với Diệp Tình. Anh ấy nghĩ anh Xuyên là thích Diệp Tình đi.
Từ Hạo cảm giác mình sắp bị bóp chết, khó khăn lên tiếng: "Buông... buông ra..."
Thấy Từ Hạo sắp không thở được, Diệp Tình nhanh chóng kêu Dịch Ngạo Xuyên buông tay.
Dịch Ngạo Xuyên không hài lòng ném Từ Hạo xuống đất, cười lạnh nhìn Diệp Tình:
" Thế nào? đau lòng tên hèn nhát Từ Hạo này ?" Cả khuôn mặt anh âm trầm đến đáng sợ, Diệp Tình vừa xấu hổ vừa giận vừa sợ, cô ngẩng đầu khó khăn nhìn anh:
“Không liên quan đến anh.” Cô ghét một Dịch Ngạo Xuyên độc đoán và vô lý như vậy, người chỉ quan tâm đến bản thân và không bao giờ quan tâm đến cảm xúc của người khác. Lời nói của Diệp Tình khiến Dịch Ngạo Xuyên càng thêm tức giận, nhưng anh không nỡ đối xử với Diệp Tình giống như cách anh đối xử với Từ Hạo, vì vậy anh chỉ nhìn cô đầy tức giận.
Hai người nhìn nhau chằm chằm.
Bầu không khí bế tắc.
Từ Hạo, người bị đẩy xuống đất, đứng dậy ho dữ dội, mặt đỏ bừng.
Thấy bầu không khí không ổn, Tiết Khải cùng Lưu Giai Vũ đến giảng hòa.
"Anh Xuyên, anh đừng nóng giận."
Khi Lưu Giai Vũ cố gắng thuyết phục Dịch Ngạo Xuyên, Tiết Khải nói với Từ Hạo: "Này, mặt trắng nhỏ, sao còn chưa cút đi, vẫn muốn bị đánh hả?"
Từ Hạo biết mình không đánh lại những người này nên xấu hổ và phẫn nộ rời đi. Anh ta thực sự không nói nên lời, đưa Diệp Tình về nhà cũng đụng phải ác bá Dịch Ngạo Xuyên, vô cớ bị đánh.
Nhiếp Nhã Phàm cũng ở đây, cô ấy tiến lên khuyên Diệp Tình đừng tức giận, Diệp Tình nặn ra một nụ cười: "Tớ không tức giận."
Không tức giận mới kỳ quái, vừa rồi cách làm của Dịch Ngạo Xuyên làm cho cô rất tức giận. Cô không muốn ở lại ở đây với Dịch Ngạo Xuyên nữa, quay người muốn rời đi, nhưng lại bị Dịch Ngạo Xuyên chặn lại.
Dịch Ngạo Xuyên nhếch mép: "Ông đây vẫn chưa nói cô có thể rời đi."
Nhà ở ngay trước mắt, lại không thể quay về, cho nên Diệp Tình sắc mặt tự nhiên không tốt lắm:
"anh không cho tôi về nhà, vậy anh muốn làm gì?"
Cô có chút tức giận, cũng có chút sợ hãi Dịch Ngạo Xuyên trả thù mình, hai tay lo lắng nắm chặt quai đeo của cặp sách
Nhưng Dịch Ngạo Xuyên sẽ không vì điều này mà tức giận hay trả thù cô.
Anh cong môi cười, chỉ vào khuôn mặt của mình:
"Có nhìn thấy mặt tôi có vết thương không, lên lầu bôi thuốc cho tôi rồi để cô đi."
Nụ cười trông vô lại xấu xa treo trên khuôn mặt nhiều màu sắc của anh .
Anh không có vẻ gì là giận cô cả.
Biết Dịch Ngạo Xuyên tính cách vô lại, Diệp Tình không còn cách nào khác ngoài việc đồng ý. Nếu cô không đi, có lẽ đêm nay cũng đừng nghĩ tới việc về nhà.
Khi về đến nhà, những thiếu niên bị thương đều đang bôi thuốc trong phòng khách. Dịch Ngạo Xuyên đẩy Diệp Tình vào phòng ngủ của anh:
"Vào trong bôi thuốc cho tôi ."
Nhìn thấy cảnh này, các anh em cười trêu ghẹo, Dịch Ngạo Xuyên vừa cười vừa chửi: "Nếu còn cười nhạo tao,tao sẽ đuổi bọn mày ra ngoài."
Đám anh em mới dừng lại. Anh đi vào và đóng cửa lại.
Phòng của Dịch Ngạo Xuyên không lớn, nhưng lại rất bừa bộn, quần áo của anh vương vãi khắp giường, bừa bộn đến mức không có chỗ để ngồi, thuốc lá và bia để trên bàn cạnh giường ngủ. Diệp Tình là một người thích sạch sẽ, gọn gàng, nhìn thấy căn phòng lộn xộn của Dịch Ngạo Xuyên thực sự cảm thấy không thoải mái. Cô nghĩ người đàn ông này thực sự luộm thuộm, nhưng khá phù hợp với hình tượng vô lại của mình.
Dịch Ngạo Xuyên cầm lấy đống quần áo ở cuối giường tùy ý ném đến đầu giường, sau đó ngồi ở chỗ trống cuối giường, cười tủm tỉm chỉ vào tủ quần áo:
“Hộp thuốc ở bên trong, tự mình đi lấy."
Diệp Tình mở tủ quần áo và lấy hộp thuốc ra, bên trong có rất nhiều thứ, bao gồm cả dụng cụ khử trùng và các loại thuốc. Anh ấy đánh nhau rất nhiều, bị thương cũng thường xuyên nên thuốc trị thương loại nào cũng có.
Diệp Tình lấy chiếc nhíp cầm bông gòn, nhúng bông gòn vào cồn rồi chấm lên chỗ bị thương của Dịch Ngạo Xuyên.
Động tác nhẹ nhàng. Bàn tay cầm nhíp mảnh khảnh, trắng trẻo. Cô hơi cúi đầu đứng trước mặt Dịch Ngạo Xuyên, hôm nay cô để tóc dài ngang vai, mái tóc đen mềm mượt rủ xuống che đi một bên khuôn mặt. Cô gái trông nghiêm túc và tập trung.
Dịch Ngạo Xuyên ngồi ở trên giường, hai tay chống sau lưng, hơi ngẩng đầu, quai hàm sắc như dao. Anh nhìn cô với nụ cười trên môi, ánh mắt rực lửa nhìn chằm chằm khiến Diệp Tình rất xấu hổ , trên khuôn mặt trắng nõn ngây ngô hiện lên một màu đỏ ửng.
Đây là lần đầu tiên hai người gần gũi như vậy, Diệp Tình toàn thân khó chịu, bàn tay cầm nhíp bôi thuốc cho anh khẽ run, tim đập có chút nhanh.
Dịch Ngạo Xuyên nhìn khuôn mặt cô dần trở nên ửng hồng , khóe môi hơi cong lên, nụ cười sâu thẳm tràn ngập trong đôi mắt đen như sao. Nếu nhìn kỹ hơn, có thể phát hiện ra rằng có một chút tình cảm ẩn giấu trong đó, nhịp tim đập dữ dội như bước trên một cầu thang trống rỗng. Anh cười rất dịu dàng và cưng chiều.
“Tôi không đi học, cũng không biết nói chuyện, chỉ cảm thấy cô thật xinh đẹp.”
Chàng thanh niên vô lại lưu manh, nhưng lại cười rất dịu dàng.
Diệp Tình có chút không nói nên lời, mặt càng đỏ hơn:
"anh đừng nói chuyện..."
Dịch Ngạo Xuyên vô lại: "Miệng mọc trên người tôi, tôi muốn nói cô có thể làm gì?"
Bây giờ Diệp Tình hoàn toàn không nói nên lời, lười để nói lý lẽ với tên lưu manh này. Nhưng Dịch Ngạo Xuyên không trêu chọc cô liền không thoải mái, anh cười xấu xa:
"Mặt đỏ như vậy, xấu hổ à? cô thích ông đây hả?"