Dịch Ngạo Xuyên đầy tức giận lái xe về nhà. Một nhóm thanh thiếu niên đang tụ tập ở đây để chơi, chơi bi-a, chơi mạt trượt, hút thuốc và uống rượu.
Căn phòng đầy mùi khói thuốc.
Những người khác tụ tập theo nhóm chơi đùa, Dịch Ngạo Xuyên ngồi một mình trên ghế sô pha, ngửa đầu uống bia, hết ngụm này đến ngụm khác.
Trong phút chốc chỉ còn nửa chai.
Một người đang chơi bi-a nhìn thấy anh ngồi một mình trên ghế sô pha đi đến nói : "Anh Xuyên, đến chơi bi-a đi."
Dịch Ngạo Xuyên chỉ liếc nhìn, không để ý đến hắn, xung quanh anh có một tầng áp xuất thấp, bất cứ ai có mắt đều có thể biết rằng tâm trạng của anh đang không tốt.
Người đó cũng không dám nói tiếp nữa.
Đổng Gia Hào thấy Dịch Ngạo Xuyên đang không vui , nhưng sau khi nghĩ lại thì vẫn đi qua: "Anh Xuyên, em có chuyện muốn nói với anh."
Dịch Ngạo Xuyên đang không ngừng rót bia vào miệng, đôi mắt thiếu kiên nhẫn ra hiệu cho cậu ta nhanh chóng nói.
"Là về Diệp Tình."
Dịch Ngạo Xuyên lập tức đặt chai bia trong tay lên bàn : "Nói đi."
"Diệp Tuấn đã thấy chúng ta bắt ép Diệp Tình về nhà vào tối hôm qua."
Đổng Gia Hào kể về những gì đã xảy ra với Diệp Tuấn sáng nay, cậu ấy nói hết những lời Diệp Tuấn xúc phạm Diệp Tình, cuối cùng nói thêm: " Diệp Tuấn và Diệp Tình dường như là chị em ruột."
Khi Dịch Ngạo Xuyên nghe thấy những lời xúc phạm đó, cả khuôn mặt trở nên cực kỳ lạnh lùng, Đổng Gia Hào không dám nói tiếp, cuối cùng dưới sự chất vấn mạnh mẽ của Dịch Ngạo Xuyên mới dám nói tiếp.
“ Tao *** con mẹ nó!” Dịch Ngạo Xuyên nghe xong lời này tức giận đến mức cầm lấy chai bia trước mặt ném xuống đất.
Anh bực bội nhưng không có nơi nào để trút giận.
Chai bia "bang"một tiếng vỡ tan trên mặt đất , mảnh thủy tinh văng khắp nơi, mọi người trong phòng đều sợ hãi, tất cả đều nhìn Dịch Ngạo Xuyên đang tức giận không kiềm chế được.
Tiết Khải nhỏ giọng hỏi Lưu Giai Vũ: "Anh Xuyên làm sao vậy? Sao lại tức giận như vậy? ra ngoài ăn phải thuốc súng à?"
Lưu Giai Vũ thấp giọng nói: "Làm sao tao biết?"
Lửa giận tuôn trào trong đôi mắt đen láy của chàng thanh niên, gân tay nổi lên: "Tao sẽ không buông tha cho tên khốn kiếp đó!"
Anh ta muốn cho cậu ta biết số phận của việc nói chuyện bịa đặt là như thế nào.
Khó trách DiệpTình kháng cự anh nhiều như vậy, khó trách vừa rồi cô nhìn quanh dưới lầu sợ bị nhìn thấy, hóa ra tất cả đều là do Diệp Tuấn kia.
Trưa ngày hôm sau, Đổng Gia Hào tìm cơ hội một mình chắn trước mặt hai người Diệp Tuấn và Ngũ Kiệt, không chút sợ hãi: “Đồ ngốc Diệp Tuấn, hôm qua không phải nói sẽ đánh tao sao? lên sân thượng đánh nhau chứ?"
Đổng Gia Hào khiêu khích hung hăng như vậy , hai người kia ngay lập tức không phục, tự nhiên muốn đi rồi. Một đánh hai, họ mới không sợ.
Nhưng sau khi lên đến sân thượng, cả hai mới biết mình đã bị lừa, ba người Dịch Ngạo Xuyên cũng ở đây.
Diệp Tuấn hoảng sợ mắng Đổng Gia Hào: "Mẹ mày! Mày chơi bẩn!"
"Thì sao? ông đây đợi mày đã lâu rồi." Vẻ mặt dữ tợn của Dịch Ngạo Xuyên khiến người ta rùng mình.
Diệp Tuấn bị dọa sợ đến mức suýt chết, muốn bỏ chạy. Dịch Ngạo Xuyên vươn cánh tay dùng lực lớn kinh người nắm vai cậu ta ném xuống đất.
Mà Ngũ Kiệt đã bị ba người khác ép vào tường , anh ta không dám cử động.
Dịch Ngạo Xuyên một mình đánh Diệp Tuấn dã man, vừa đấm vừa mắng: "Mẹ kiếp! Mày thích nói nhảm phải không! Mày thích tùy tiện lăng mạ người khác phải không!"
Diệp Tuấn bị đánh quỳ gối cầu xin: "Em sai rồi! em sai rồi anh Xuyên! Đừng đánh ! Em không dám nói nhảm nữa!"
Dịch Ngạo Xuyên lại đá cậu ta xuống đất, lấy con dao gập mang theo bên người ra, chĩa mũi dao vào mặt cậu ta , nghiêm khắc đe dọa: “Tao cảnh cáo mày, nếu mày còn dám nói những lời như vậy nữa, tao sẽ cắt lưỡi mày!"
"Vâng vâng vâng, em sai rồi, em không dám nữa!" Nhìn dao ở trước mặt, Diệp Tuấn sợ chết khiếp.
Sau khi thu thập xong tên khốn Diệp Tuấn, Dịch Ngạo Xuyên lại đi tìm Ngũ Kiệt, cười ranh mãnh nói: “Nhắn tin cho thằng anh khốn nạn của mày đi, chiều thứ bảy này đến gặp tao, vẫn chỗ cũ."
Ngũ Kiệt là em trai của Ngũ Cương , Ngũ Cương không có ở đây, Ngũ Kiệt giống như một con chó trước mặt Dịch Ngạo Xuyên: "Vâng, vâng, em nhớ rồi!"
Dịch Ngạo Xuyên kêu hai người cút đi, cất dao đi , nói với Tiết Khải: "Thứ bảy này hãy gọi nhiều người đến , tao phải trả thù lần trước."
Tiết Khải làm động tác OK.
Lần trước bị đám người của Ngũ Cương bắt, bị đánh tơi tả trong ngõ. Cuối cùng, được Diệp Tình tốt bụng cứu.
Dịch Ngạo Xuyên không phải là người bạc tình, mắng cô nhúng tay vào chỉ là lo cô sẽ bị Ngũ Cương trả thù, sau này thu tiền bảo vệ của cô cũng chỉ là hù dọa.
Trường trung học Long Sơn nằm ngay đối diện trường cao trung Tam trung, chỉ cách một con đường. Đứng trên mái nhà ở đây có thể nhìn thấy sân thể và khu phòng học Tam trung.
Buổi trưa nắng chói chang, nhiệt độ vẫn còn hơi nóng. Ba thanh niên tựa vào lan can mái nhà nói cười vô cùng thoải mái.
Tiết Khải đưa một điếu thuốc đến Dịch Ngạo Xuyên nhận lấy, nhưng lại không hút kẹp đằng sau tai. Chàng trai thản nhiên chống tay lên lan can, điếu thuốc kẹp sau tai, mái tóc đen ngắn óng ánh dưới ánh nắng chói chang, nhìn về phía trường trung Tam trung cách đó không xa.
Trên sân trường Tam trung có rất nhiều bóng dáng sinh động trong bộ đồng phục áo trắng xanh. Anh đang nghĩ: Diệp Tình đang làm gì ? trên sân thể dục hay trong phòng học? Tiết Khải rít một hơi thuốc, tùy ý hỏi:
"Buổi chiều chơi thế nào? Trở về đánh bài hay đi quán bar?"
Lưu Giai Vũ: "Tao sao cũng được. Anh Xuyên muốn đi đâu?"
Dịch Ngạo Xuyên liếc mắt nhìn trường Tam Trung, cong môi cười:
"Đến trường Tam trung đi dạo."
Ân tình đã đền đáp, nhưng Dịch Ngạo Xuyên dường như đã nghiện. Anh không muốn thoát khỏi duyên phận này, cho dù đó là nghiệt duyên trong mắt Diệp Tình.