Dịch Ngạo Xuyên nổi giận đùng đùng, nhưng chưa đi được vài bước đã nghe thấy phòng y tế truyền đến âm thanh, giống như có đồ vật gì bị ngã xuống đất.
Trái tim anh treo lên, lập tức quay đầu chạy quay lại, gần như không đến một giây đã tiến vào phòng y tế.
Anh ta nhìn thấy Diệp Tình ngã nhào dưới đất.
Diệp Tình cũng không nghĩ đến Dịch Ngạo Xuyên lại quay trở lại, ngây ngốc nhìn anh ta, tay vẫn còn vươn giữa không trung để với thuốc trên bàn, trông rất giống con nai nhỏ đáng thương quỳ rạp trên đất, đặc biệt ngoan ngoãn lại đáng thương. Đôi mắt ấy còn thanh thuần hơn so với trời xanh sau khi được mưa gột rửa qua.
Dịch Ngạo Xuyên cơn tức giận ban nãy đã hết rồi, nhưng giờ lại có cơn tức càng lớn hơn. Anh ta nổi giận đùng đùng ôm lấy Diệp Tình đặt lên sô pha, trên miệng còn tức giận mắng:
“ cô bị ngốc hay sao hả, đi bộ cũng không biết đi sao?”
Diệp Tình mím môi, lầu bầu nói ; “ chân tôi đau..... không đứng vững....”
Trong bụng cô ấy tràn đầy ủy khuất.
Giọng nói dịu dàng mang theo ấm ức lại có vài phần mềm mại, kết hợp với khuôn mặt đáng thương, bất lực, quả thật khiến người ta muốn phạm tội mà, nhìn mà khiến tâm người khác có thể hòa tan một nửa.
Nhưng Dịch Ngạo Xuyên vẫn rất tức giận : “ chân đau chính là cần con mẹ nó bôi thuốc a”
Dịch Ngạo Xuyên đem tất cả đồ vật mang đến dúi vào lòng cô :
“ ghét bỏ ông ây giúp cô thì tự mình đến bôi, nhanh bôi đi”
Diệp Tình nhìn thuốc trong lòng mình, lại mím môi nhỏ nhìn khuôn mặt giận dữ của Dịch Ngạo Xuyên.
Cô từ trước đến nay tâm tư linh hoạt, am hiểu quan sát nét mặt người khác, nhưng lần này cô lại không biết tại sao Dịch Ngạo Xuyên lại đột nhiên tức giận như vậy. Người ngã là cô ấy, cũng không có trêu chọc đến anh ta a, anh ta thế nào lại tức giận với cô như vậy chứ?
Diệp Tình đau ở mắt cá chân, lại bị tất trắng che mất, muốn bôi thuốc phải cởi tất ra, nhưng Dịch Ngạo Xuyên cứ đứng ở đây nhìn cô không rời, cô cũng ngại ngùng cởi tất ra trước mặt anh ta.
“ anh có thể xoay người đi chỗ khác đừng có nhìn tôi được không?” cô ngẩng đầu khẩn cầu, con người trong suốt tràn đầy chân thành.
Dịch Ngạo Xuyên “ ô” một tiếng, lần này thật sự phối hợp với cô quay người đi, nhưng tấm lưng vẫn cho thấy đang rất tức giận.
Anh ta tức giận chỉ vì đau lòng, cảm thấy Diệp Tình quá ngốc, mới bị thương chân lại khiến mình ngã nhào, nếu mà ban nãy Diệp Tình không lần thứ 3 từ chối anh ta giúp đỡ thì cô sẽ không vì đi lấy thuốc mà bị ngã.
Đây chính là điều khiến Dịch Ngạo Xuyên tức giận.
Nhưng tức giận thì tức giận, anh ta vẫn là đau lòng nhiều hơn, Dịch Ngạo Xuyên cũng không nghĩ đến mới nghe thấy động tĩnh Diệp Tình ngã xuống đất mà bản thân lại phản ứng lớn đến như vậy.
Động tác của Diệp Tình coi như nhanh nhẹn, hai ba cái nắn bóp rượu thuốc, rồi lấy thuốc dán dán lên trên, sau đó đeo tất vào.
Diệp Tình nhìn Dịch Ngạo Xuyên đang quay lưng về phía mình, hỏi :
“ Anh như thế nào lại đến trường học?”
Dịch Ngạo Xuyên xoay người lại, cong môi cười khẽ :
“ Ông đây muốn đến nơi nào thì đến, cô con mẹ nó quản được à?”
Diệp Tình lập tức nghẹn lời, thật là cạn lời quá đi.
Cô cũng chỉ là muốn hỏi mà thôi, chí ít hôm nay Dịch Ngạo Xuyên đã giúp đỡ cô, bằng không La Mỹ Đình sẽ không dễ dàng buông tha cô như vậy.
Mặc dù Diệp Tình chán ghét anh ta, nhưng việc này vẫn cảm thấy cảm kích anh ta.
Cô hướng đến anh nói cảm ơn : “ ban nãy, cảm ơn anh.”
Dịch Ngạo Xuyên : “ nói cảm ơn xong là hết rồi?”
Diệp Tình ngơ ngác “ a” một tiếng, bộ dáng ngửa đầu ngoan ngoãn đáng yêu. Cô sờ trên người xem có thứ gì, cuối cùng từ trong túi quần thể dục lấy ra một viên kẹo đưa cho Dịch Ngạo Xuyên.
Giấy bóng trong suốt bao lấy viên kẹo màu vàng, không có gì đặc biệt, là loại vài tệ có thể mua rất nhiều ở trong siêu thị.
Dịch Ngạo Xuyên nhìn viên kẹo trên tay, cơn tức giận đột nhiên biến mất không còn, cong môi cười vô lại : “ chỉ có một viên kẹo, cô định cho ăn xin hả.”
Diệp Tình không biết phải làm sao nhìn anh ta : “ vậy anh muốn thế nào? Trên người tôi cũng không có đồ vật nào khác, cũng chỉ có duy nhất viên kẹo này.”
Viên kẹo này cũng chính là phần thưởng giáo viên tiếng anh thưởng cho các bạn học thuộc bài, do đó cô mới có được, bản thân còn không nỡ ăn liền đưa cho Dịch Ngạo Xuyên, người này thế mà vẫn ghét bỏ a.
“ Nếu anh không cần thì trả lại cho tôi.” Diệp Tình vươn tay, bàn thay trắng trẻo mềm mại.
Dịch Ngạo Xuyên đem viên kẹo đút vào túi quần, cười nói :
“ Ai nói ông đây không cần? Đến tay ông đây thì chính là đồ của ông đây, muốn lấy về, không có cửa đâu.”
Diệp Tình thực sự là phục người này rồi.
Dịch Ngạo Xuyên lại cười xấu xa dựa gần vào cô một chút, Diệp Tình theo bản năng ngồi lùi về sau, cảnh giác mà nhìn anh ta : “ anh muốn làm gì?”
Mặc dù cũng tiếp xúc nhiều lần rồi, nhưng cô vẫn sợ hãi ác bá tâm tình bất định này, ai biết anh ta muốn làm gì a.
“ Đồ thỏ đế, sợ cái gì?” Dịch Ngạo Xuyên cười vô lại “ tôi đã giúp cô, khẳng định là muốn thu phí cảm ơn a, một viên kẹo quá ít rồi, thế nào ít nhất cũng phải một bữa cơm, tối nay lại đến nhà tôi làm cơm.”
Anh ta cười vừa cưng chiều lại vô lại : “ ông đây vẫn muốn ăn cơm rang trứng cô làm.”
Diệp Tình sẽ đồng ý sao ? anh ta muốn ăn nhưng cô mười phần không nguyện ý làm, kết quả khẳng định là từ chối : “ tôi không đi”
Hơn nữa tối qua cô cùng bọn họ về nhà đã bị Diệp Tuấn nhìn thấy, còn hung hăng nhục nhã cô một trận, Diệp Tình sợ hãi lần này lại bị ai nhìn thấy, cô không muốn lại bị hiểu lầm nữa.