Tần Hàm Lạc hoảng hốt, chút giận dỗi vừa nảy lên trong lòng nhanh chóng hóa thành vô hình, còn lại chỉ là nỗi đau lòng cùng thương tiếc. Cô cẩn thận dịch người lại gần: "Bồi Bồi, làm sao vậy?"
Giản Hân Bồi bổ nhào vào lòng cô, khóc nấc lên: "Hàm Lạc, xin lỗi, mình biết như vậy không tốt, nhưng mình không kiềm chế được. Mình biết cô bé là em gái cậu, nhưng mà...cũng không phải em ruột, lần trước cậu lại thân mật với cô bé như thế, giờ lại khen em ấy xinh đẹp, mình..."
Lời kế tiếp, tuy nàng không nói ra nhưng Tần Hàm Lạc cũng đã sáng tỏ ý tứ, cô vừa mừng vừa sợ, Bồi Bồi là đang ghen. Sau khi hai người đến với nhau, đây là lần đầu tiên Bồi Bồi ghen. Đây chẳng phải là minh chứng tốt nhất khi yêu một người sao?
"À, mình ngốc quá." Lòng Tần Hàm Lạc nhức nhối, lại hỗn loạn xen lẫn cảm giác ngọt ngào không thể nói bằng lời. Cô nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc Giản Hân Bồi, tự trách nói.
"Mình như vậy thức khiến người ta chán ghét phải không?"
"Không, mình thích cậu như vậy." Tần Hàm Lạc hôn lên tóc nàng. Sau một thời gian đơn phương lâu như vậy, lại sau chuyện xảy ra giữa Giản Hân Bồi cùng Cố Minh Kiệt, đối mặt với đoạn tình cảm này cô vẫn luôn tự ti, duy chỉ có thế này cô mới có thể cảm nhận rõ ràng được tình yêu của Giản Hân Bồi, như vậy, quả thực có cảm giác chân thật hơn khi hôn hay ôm nàng.
"Vừa rồi cậu không để ý tới mình." Giản Hân Bồi nhẹ nhàng nói.
"Mình không biết tại sao cậu lại đột nhiên không để ý tới mình, vừa rồi mình cũng khó chịu lắm." Tần Hàm Lạc bất đắc dĩ nói.
"Dù cậu là con gái, nhưng lại không hiểu tâm lý con gái chút nào." Giản Hân Bồi lẳng lặng tựa sát vào cô, thanh âm thập phần ủy khuất: "Kỳ thật, mình chỉ là...chỉ là không có cảm giác an toàn. Rõ ràng lúc này cậu ở ngay bên cạnh, mình có thể cảm nhận được vòng tay cậu, hô hấp của cậu, nhưng không biết vì cái gì mình lại không thể an tâm. Vừa rồi nếu cậu dỗ mình, nói vài câu dễ nghe thì mình sẽ ổn thôi, mình sẽ nói xin lỗi với cậu."
Tần Hàm Lạc chấn động, cảm giác an toàn? Bồi Bồi không có cảm giác an toàn, cô cũng làm sao có kia chứ? Tay cô theo bản năng siết chặt lấy Giản Hân Bồi. Cô không có cảm giác an toàn tất nhiên là có ngàn vạn nguyên nhân, mà Bồi Bồi lại vì lí do gì đây?
"Có phải cậu cảm thấy mình càng ngày càng hẹp hòi? Có phải cậu...hối hận không?" Trong vòng tay ôm ấp, Giản Hân Bồi đã sớm ngừng khóc, bàn tay trườn lên cổ Tần Hàm Lạc, ngữ khí bất lực như một đứa trẻ làm sai việc gì.
"Không." Trong bóng đêm, Tần Hàm Lạc tìm tới khuôn mặt nàng, hôn lên hàng nước mắt chưa khô, sau đó là vành tai mềm mại. Giản Hân Bồi khẽ run, sau đó nàng nghe được một thanh âm ôn nhu vang lên bên tai mình: "Bồi Bồi, mình yêu cậu, mình vĩnh viễn không hối hận."
Giản Hân Bồi phát ra một tiếng thở dài hạnh phúc, nghiêng đầu, hai phiến môi rất nhanh như nam châm gắt gao dính chặt lấy nhau, không bao giờ nguyện ý tách ra nữa.
***
"Ồ, lê dì Mễ mua hôm nay thực ngọt." Tần Hàm Lạc mở cửa phòng Mễ Tiểu Nhàn, cầm một quả lê trong tay, giơ giơ về phía em, lại cắn tiếp một miếng to, mắt híp lại, bộ dáng thập phần say mê.
"Một quả lê cũng có thể khiến chị lộ ra vẻ mặt thỏa mãn như vậy." Mễ Tiểu Nhàn buông quyển sách trên tay xuống, có chút đăm chiêu nhìn cô: "Chị hôm nay so với chị cuối tuần trước quả thực như thể hai người vậy."
Tần Hàm Lạc ngẩn ra, miệng ngậm lê không thể lên tiếng, tay trái theo bản năng sờ sờ mặt mình: "Phải không?"
"Cuối tuần trước chị như chết dở sống dở, mà hôm nay thoạt nhìn lại đắc ý dạt dào." Ánh mắt Mễ Tiểu Nhàn nhìn cô từ trên xuống dưới. Tần Hàm Lạc mặc một chiếc quần đậm màu, áo len màu vàng nhạt, thần thái bay bổng, ánh mắt trong vắt như nước hồ thu, như ẩn hiện ý cười nhàn nhạt.
Tuần trước? Sắc mặt Tần Hàm Lạc hơi ảm đạm, ký ức về nỗi thống khổ tuyệt vọng tuần trước đến nay vẫn còn mới mẻ, khiến cô ít dám nhớ lại, may là hết thảy đã trôi qua. Bất quá nhớ tới ngày đó thất thố rơi lệ trước mặt Mễ Tiểu Nhàn, còn úp mặt vào gối không dám ngẩng lên, cô vẫn cảm thấy xấu hổ. Gãi gãi đầu, lắp bắp nói: "Lần đó...thật ra tôi..."
"Quên đi, không cần giải thích làm gì." Mễ Tiểu Nhàn nhanh chóng ngắt lời cô. Não bộ Tần Hàm Lạc đang sắp xếp lại lời định nói, nghe em nói vậy không khỏi có chút ngạc nhiên.
Khuôn mặt xinh đẹp của Mễ Tiểu Nhàn hiện lên một tia phức tạp, cúi đầu nhẹ giọng nói: "Vì sao chị bi thương, lại bởi vì cái gì mà vui sướng, giờ em không muốn biết. Bây giờ đang là kỳ cuối cùng của cấp ba rồi."
"Đúng vậy, kỳ cuối của cấp ba hẳn là nên đặt tâm tư vào việc học, không cần để ý tới chuyện khác." Tần Hàm Lạc liên tục gật đầu.
Khóe miệng Mễ Tiểu Nhàn vẽ lên một độ vong tuyệt đẹp, nhưng nét tươi cười lại ẩn chứa chút bất đắc dĩ. Ánh mắt em dừng trên quyển sách, những sợi tóc mềm mại như tơ buông xõa trên đầu vai, che khuất nửa khuôn mặt.
Tần Hàm Lạc nhịn không được tiến lên trước, đưa tay vén mái tóc em ra sau, trong giọng nói có chút trách cứ: "Để vậy sao đọc sách được."
Mễ Tiểu Nhàn nhịn không được ngẩng đầu nhìn cô. Tần Hàm Lạc nhìn thẳng vào đôi mắt trong suốt kia, lại có chút thất thần. Khuôn mặt trước mắt này xinh đẹp tinh thuần, không nhiễm một hạt bụi, khiến người ta không đành lòng dời tầm mắt, khó trách, khó trách Bồi Bồi lại để ý em tới vậy.
Nghĩ đến đây, Tần Hàm Lạc vội lùi lại phía sau. Mễ Tiểu Nhàn nhìn cô, sức nóng nơi gò má cũng dần mất đi, thanh âm cũng khôi phục lại vẻ đạm mạc ngày thường: "Chị ra ngoài đi, chị ở đây em mới không học được."
"À, ừ." Tần Hàm Lạc gật gật đầu, liền đi ra ngoài, đi được vài bước lại quay đầu nói: "Đến giờ cơm tôi sẽ lại tới gọi em."
Cửa bị nhẹ nhàng đóng lại, Mễ Tiểu Nhàn đặt sách qua một bên, đôi mày nhíu lại, ngẩn người hồi lâu mới nhẹ giọng than thở: "Là cái gì ảnh hưởng tâm tình của chị ấy, mình cần gì phải quan tâm nhiều đến vậy, cần gì phải đoán, chẳng lẽ còn muốn tự mình tìm phiền não sao?" Tuy nói thế, nhưng trong nháy mắt tâm tình cũng không an tĩnh được.
Lúc ăn cơm, Mễ Tuyết Tuệ cẩn thận quan sát khuôn mặt Mễ Tiểu Nhàn, đau lòng nói: "Tiểu Nhàn gần đấy rất cố gắng phải không, thấy hơi gầy đi đó. Thi vào trường đại học rất quan trọng, nhưng trong lòng mẹ thân thể con mới là quan trọng nhất. Có học hành thì cũng nhất định phải chú ý tới nghỉ ngơi cùng ăn uống, học thì thế nào cũng đừng thức khuya quá."
Mễ Tiểu Nhàn ăn xong cơm trong bát, ngẩng đầu liếc nhìn bà một cái. Trên mặt Mễ Tuyết Tuệ tràn đầy yêu thương, so với người ngày trước thường xuyên chiến tranh lạnh với ba trên bàn cơm, hoặc là trường kỳ không về nhà ăn cơm, mua đồ ăn đóng gói sẵn ở tiệm cơm ở gần đó cho em thì thái độ khác xa vạn dặm. Giờ khắc này, bà đúng với hình tượng một người mẹ, lòng Mễ Tiểu Nhàn trào dâng một cỗ cảm động ấm áp, lại cúi đầu, che dấu cảm xúc của mình.
Tần Hàm Lạc đứng lên, cầm bát Mễ Tiểu Nhàn, vừa múc cho em một bát canh xương hầm ngó sen vừa cười nói: "Đúng vậy, càng đến lúc cuối thì em càng phải thoải mái, ăn ngon ngủ ngon mới tốt."
Tần Trọng hắng giọng một cái, bảo Tần Hàm Lạc: "Về sau chủ nhật đưa canh tới cho Tiểu Nhàn hai lần, dù sao con có thể bớt thời gian được."
Mễ Tiểu Nhàn vốn định từ chối, liếc Tần Hàm Lạc một cái, lại thôi, yên lặng ăn canh. Tần Hàm Lạc giật mình, nghĩ tới việc Mễ Tiểu Nhàn sắp thi đại học, huống chi là việc ba sắp đặt, chuyện như vậy hẳn Giản Hân Bồi sẽ không phản ứng thái quá giống lần trước, liền vội nói: "Vâng."
Cơm nước xong, Tần Hàm Lạc liền đưa Mễ Tiểu Nhàn đón xe như thường lệ. Lần này bởi vì đã muộn nên Mễ Tiểu nhàn không phản đối Tần Hàm Lạc gọi taxi.
Hai người ngồi trong xe, dọc đường đi yên lặng không nói gì. Hồi lâu sau, Tần Hàm Lạc quay đầu qua, đã thấy Mễ Tiểu Nhàn nhắm mắt lại, đang tựa vào lưng ghế, trên khuôn mặt xinh đẹp mịn màng như nhuốm chút mỏi mệt.
"Em mệt lắm à?"
"Cũng hơi." Mễ Tiểu Nhàn nhỏ giọng đáp.
"Học tập cũng đừng liều mạng quá, với cơ sở của em thì thi đại học hẳn là rất nhẹ nhàng. Em như vậy, chẳng những dì Mễ nhìn mà đau lòng, tôi cũng...tôi và ba cũng..." Nói tới đây lại có chút ngượng ngùng, tay phải theo bản năng sờ lên chuỗi Phật châu trên cổ tay mình, ánh mắt lại hướng ra ngoài cửa sổ.
Mễ Tiểu Nhàn trợn mắt nhìn cô, khóe miệng như hiện lên một nụ cười nhàn nhạt: "Có đôi khi dốc lòng học cũng không phải vì muốn thi đại học."
"Vậy thì vì sao?" Tần Hàm Lạc kinh ngạc.
"Vì muốn chuyển dời tạp niệm trong lòng." Chính xác mà nói, hẳn là nên sửa "tạp niệm" thành "tư niệm" mới đúng.
"Ha ha. "Tần Hàm Lạc nhịn không được buồn cười: "Em thì có tạp niệm gì? Ái chà, không ổn, em yêu ai sao?"
Mễ Tiểu Nhàn tức giận trừng mắt với cô, quyết định không thèm để ý tới cô nữa. Không nghĩ Tần Hàm Lạc lại ghé sát lại nói: "Thế nào thì em trăm ngàn lần đừng vội yêu, đang là thời khắc mấu chốt mà."
"Vậy thì tới lúc nào mới được?" Mễ Tiểu Nhàn thấy vẻ mặt cô nghiêm túc vậy, không khỏi muốn trêu chọc.
"Ít nhất cũng phải đại học." Tần Hàm Lạc nhíu mày ngẫm nghĩ: "Không được, đại học cũng không được, năm thứ nhất thứ hai đều không được. Năm thứ ba...ừ, nhưng mà tôi lại sợ em gặp phải một tên con trai không tốt, tốt nhất em có thể tìm được một người vừa có đức, có tài, lại có dung mạo đủ cả, trước thì yêu, sau đó tốt nghiệp rồi kết hôn luôn. Nhưng mà...nhưng mà nếu em hết hôn, tôi cảm thấy tôi sẽ mất mát, làm sao bây giờ? Tiểu mỹ nữ nhà ta sẽ trở thành của nhà người khác..."
Ngữ khí của cô như phi thường buồn rầu, lúc cô nói tới hai chữ "kết hôn", Mễ Tiểu Nhàn vốn đang nghiêm mặt, nghe được cuối cùng cũng khanh khách bật cười khẽ. Nụ cười kia như sau cơn mưa trời lại sáng, băng tuyết tan chảy, nắng rực rỡ động lòng người. Tần Hàm Lạc ngơ ngác nhìn em, làm bộ buồn bực nói: "Cười cái gì?"
Mễ Tiểu Nhàn vươn tay ra, nắm lấy một bàn tay cô, lại dựa vào lưng ghế, nhắm mắt lại: "Em lúc này thật sự rõ ràng cảm giác được gia đình. Hàm Lạc, em không ghét bác Tần, em thấy may mắn vì mẹ đã gả cho ông ấy, cũng thấy may mắn vì đã gặp được...chị."
"Tiểu Nhàn, tôi rất vui vì em nói như vậy." Trên mặt Tần Hàm Lạc nở rộ nụ cười vui sướng, siết chặt tay em.
Đúng vậy, từ nay về sau, hai nàng đều có một gia đình đầy đủ. Không khí bên trong xe trở nên an tĩnh, Mễ Tiểu Nhàn cũng đã ngủ. Tần Hàm Lạc một hồi nhìn ngoài cửa sổ, một chốc lại thưởng thức khuôn mặt nghiêng nghiêng với những đường cong xinh đẹp của em, lòng vui sướng vô hạn. Hiện tại, cô có được người con gái mình yêu sâu đậm, còn lại một lần nữa có được một gia đình ấm áp, còn có cô em gái ưu tú xinh đẹp ở trước mặt này. Bàn tay các nàng, gắt gao nắm cùng nhau, Tần Hàm Lạc sợ khiến em giật mình tỉnh giấc nên không dám cử động dù một chút.
Lúc xe sắp sửa chạy tới Bát Trung, một hồi chuông di động vang lên, Tần Hàm Lạc đang đắm chìm trong màn suy nghĩ đầy vui vẻ của mình, không khỏi giật thót, vội vàng nghe máy.
"Hàm Lạc, cậu đang ở đâu?" Thanh âm ngọt ngào kia mang theo ý làm nũng: "Mình cùng trở về trường nhé, giờ cậu tới đón mình đi."
"Bây giờ á? Giờ mình đang bận. Cậu đợi một lát nữa được không?" Tần Hàm Lạc áp sát điện thoại vào tai, hạ giọng nói.
"Cậu đang làm gì vậy? Còn chưa ăn cơm xong với cô em gái à?"
"Ừ, trở về lại nói với cậu được không?"
"Hừ, cho cậu nửa tiếng phải trở về! Hàm Lạc, mình rất nhớ cậu..." Một câu trước thì hung dữ, câu sau lại thập phần ôn nhu.
Tần Hàm Lạc đáy lòng ngọt ngào, đuôi mày khóe mắt đều vương ý cười. Cúp máy, bỗng nhiên cảm giác có chỗ không đúng, cảm giác tay phải đã trống trơn. Cô nghiêng đầu nhìn, Mễ Tiểu Nhàn vẫn tựa vào băng ghế sau ngủ, chỉ không biết đã rút tay lại khi nào.
Hết chương 46