**Đãi ngộ tốt chưa hẳn đã tốt**:
Bữa cơm trôi qua trong một bầu không khí quái dị. Thân làm một tên hay ăn, ta đã lâu rời mới cảm nhận cái cảm giác ăn không ngon này. Bất quá, thư sinh chính là loại ăn như mèo hen, bốn người bọn ta chẳng mấy chốc đã dùng xong rồi lên đường đến nhà Xanh lè.
Thật lòng, ta cũng chả tình nguyện đâu nhưng không có một khách điếm nào có phòng dư cộng thêm đám lang sói chỉ hận không thể ôm ta xoa xoa nắn nắn, nhà xanh lè chưa chắc đã là phương án tồi. Cũng chỉ có vài ngày thôi mà, ta tự nhủ.
“Oa oa, nhóc mau vào xem xem có thích không?”
Nhà cửa ở Miểu quốc đều được dựng trên cây, vừa thoáng đãng, vừa tiện lợi cho công tác của mọi người. Do dựng trên cây nên diện tích nhà thường không lớn. Thông thường, một phòng bếp, một phòng khách lại thêm vách ngăn thành phòng ngủ là đủ cho một gia đình sinh sống. Nhưng Xanh lè thân làm thần y, thường có người bệnh từ xa đến xin chữa bệnh nên cho dù có rộng hơn một tí cũng chẳng đáng làm lạ… nhưng hắn không cảm thấy mình hơi quá tay sao?
Căn phòng trước mặt ta gọi là là phòng cho lịch sự chứ diện tích phải gần 100m2. Không kể đến đống thú bông đồ sộ cùng vô số đồ trang trí tinh xảo, chỉ riêng cái giường thần tiên kia cũng đủ khiến ta lóa mắt. “Đây là…phòng
huynh?”
Căn phòng to rộng tinh xảo thế này lý nào lại dành cho khách, huống hồ, Xanh lè gặp bọn ta vốn là việc tình cờ, trừ phi hắn tính trước chuyện ta bỏ chạy.
“nhóc thích phòng này chứ?”
Ta nghi hoặc mà nhìn xanh lè. Thì ra, trừ lưỡng cực, hắn còn có sở thích đặc biệt nữa. Bất quá, phòng to như thế này thì ba người chúng ta cùng ở cũng quá dư giả. Nhớ lại Bạch liên bông thích thêu thùa, ta chợt cảm thấy, mình có chút không hiểu định nghĩa nam tính của tác giả bộ truyện này. Dù gì ta cũng không muốn cảm nhận dịch vụ đặc
biệt, mà phòng trông thế nào thì có làm sao chứ? ổ chuột ta sống được, chả lẽ phòng công chúa lại không được.
“phòng không tồi, ba anh em chúng tôi làm phiền Liễu tiên sinh rồi.”
“Thật ra tôi họ Vân. Phòng này là cho mình nhóc thôi.”
Giề, hắn còn hai phòng nữa như thế này, chả lẽ tên xanh lè này cũng là phú gia?
“Vậy,…”
“họ ở bên kia.”
Nhìn theo hướng Xanh lè chỉ, ta câm nín. Cái đó, cũng có thể xem là ở được sao. Tuy rằng sàn nhà vẫn nằm khá vững chải trên cây nhưng bốn vách tường lại rung rinh theo gió, còn có mái nhà chỉ còn cốt, thật sự là dành cho người sao?
“Liễu tiên sinh, cái này, không bằng 3 huynh đệ bọn…”
Đang định cùng thương lượng với Xanh lè, ta đột nhiên nghe thấy âm thanh lớn vang lên sau lưng.
“chuyện gì…”
Căn nhà xiên vẹo cũ nát đối điện nơi này đã biến mất không còn vết tích. Dưới đất, ngược lại chỉ còn một đống đổ nát.
“Liễu tiên sinh, tại hạ thấy ba huynh đệ chúng ta vẫn là nên sống chung một chỗ thì hơn. Nếu không, bọn ta không phải là chưa từng cắm trại trong rừng.”
Nhìn Bạch liên hoa cùng xanh lè cười mà không cười, ta cùng Thất Dịch quay về làm quần chúng ăn dưa, chiêm ngưỡng màn Bạch Liên Hoa vs Xanh lè no2, bắt đầu:
“huynh đài nói thế thật khó nghe. Tại hạ sao có thể để khách mình ngũ trong rừng được. Chẳng qua tại hạ chỉ là một vu sư tài hèn sức kém, nhà cửa cũng chỉ có thể đơn sơ như vậy thôi.”
“Đơn sơ? Liễu tiên sinh khách khí rồi, tại hạ thấy căn phòng này quả thật vừa đủ cho 3 huynh đệ chúng tôi cùng sống, không cần khách sáo.”
“Huynh đài làm khách mà quả thật rất tự nhiên nhỉ?”
“nhờ sự hiếu khách của Liễu tiên sinh cả thôi”
“Tại hạ họ Vân tên Dật. Nếu không phải vì có A chiêu, huynh cho là huynh vào được cửa nhà tại hạ?”
“Tại hạ họ Nhiếp, thứ ba trong nhà. Liễu tiên sinh, đừng nhìn đệ đệ ta kiểu đó nữa, nếu không... ”
“Vân thần y, ngài có ở nhà không?”
Đang lúc cãi nhau đến đỉnh điểm, ai đó lại hét vọng từ dưới lên. Ta cùng Thất Dịch quệt miệng, xì, thiếu chút nữa là có chuyện vui để xem rồi.
“Dì Dung, có chuyện gì không ạ?”
Nghe Xanh lè đáp lại, ta cùng Thất dịch tò mò vươn đầu ra nhìn. Dưới gốc cây lúc này đông nghẹt người, có gia có trẻ, chen chen lấn lấn người nào người nấy đều tay xách nách bưng, đông như trẩy hội.
“Oa oa nhà con đâu rồi? Oa nhi còn nhỏ, ta mang thêm chút đồ đến cho nó.”
“Vân Dật, con thân là nam nhân chưa vợ chưa con, không bằng để lão nhân gia ta giúp con một tay. Oa oa nhỏ như vậy con làm gì có kinh nghiệm.”
“Vân thần y, con gái nhà ta như hoa như ngọc, từng chăm qua các em rồi, không bằng để nhà ta chăm thay cho.”
“Vân tiên sinh, nhà cao gió mạnh, oa oa bệnh thì làm sao? Tiểu sinh ở thư viện cũng có vài gian phòng trống, không bằng để oa oa đến đó thì hơn. Nhiều người cũng tiện hơn mà.”
Mỗi người mồm năm miệng mười, nghe qua đều là muốn tranh giành oa oa nhà tên Liễu Vân Dật này. Ta nghe mà thở dài trong lòng.
“Haiz, ta còn tưởng nam chính nào cũng sẽ vì nữ chính thủ thân như ngọc, không ngờ tên xanh lè này không những ăn cơm trước kẻng mà còn có con. Đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong mà.”
“Này, ngươi nói cái gì thế hả?”
“còn nói cái gì nữa, đương nhiên là cái tên Xanh lè kia rồi. làm to bụng con nhà người ta, không đáng trách sao?”
Ta bĩu môi với Thất Dịch, đúng là tên thiếu hiểu biết mà. Bảo sao mà trong nhà lại có cái phòng hoa mĩ thế này, chắc là muốn đón mỹ nhân vào tay mà không được nên mới còn dư để cho khách như chúng ta xài tạm.
“nhưng không phải phòng cho thê tử thì cho dù có thất vọng cách mấy cũng sẽ muốn bảo quản hoặc phá hủy sao? Vì lý gì lại cho ta ở a?”
“Hay hắn xem ngươi là thê tử rồi? mà tình nhân của hắn là ai vậy, ngươi biết sao?” Thất Dịch bịu môi, nhìn liền biết là không tin tưởng.
“phi, ngươi đừng có mà nói bậy. lão tử là nam nhân chính gốc thật 100%, giả một đổi mười nhá. Hắn có đề mắt thì cũng phải để mắt anh trai ngươi chứ để gì ta. Tên bạch liên hoa đấy muốn sắc có sắc muốn tài có tài, chả phải thích hợp làm vợ hơn sao?”
“Ngươi đừng có mà nói bậy! Anh ta đường dường là Nhiếp Chính.. chủ, gia chủ, ngươi mới ăn nói linh tinh. Oa oa trong miệng bọn họ chẳng phải là ngươi sao?”
“cái đầu ngươi ấy. ngươi đúng là thiếu hiểu biết. Lại đây ta nói cho nghe.”
Đang lúc ta cùng thất dịch cặm cụi viết tin lá cải, hai ta đột nhiên rung mình một cái, gai ốc mọc dọc sống lưng.
“A Chiêu, đệ/ nhóc muốn ngủ với ai?”
Ta không cần nghĩ liền ôm chầm lấy Thất Dịch.
“Bọn đệ cùng nhau.”
Dĩ nhiên, kết quả không như nguyện ý, nhưng vốn thì cũng tạm chấp nhận được. Bốn người chúng ta đồng sàn cộng chẩm, ừ thì hơi kinh dị một chút nhưng nghĩ kích cỡ cái giường, ta nhắm mắt cho qua. Nhưng tên thất dịch
kia, ngươi là đồ không có nghĩa khí. Ngươi cho mình võ công cao là ngươi giỏi lắm à. Bị sandwich giữa xanh lè cùng bạch liên bông, ta nước mắt lưng tròng mà trải qua đêm đầu ở Miểu Quốc.