Bởi vì những lời này của cậu, không khí đột nhiên trở nên vừa ái muội lại yên lặng.
Trong căn phòng nhỏ, ánh sáng mờ áo, lúc sáng lúc tối của những cây nến. Chàng trai trẻ ngồi ở đối diện nàng nói ra câu kia, ở bầu không khí như vậy, có vẻ lưu luyến mà dụi dàng.
Nhưng lại rất áp lực, làm Lâm Hề Trì không thở nổi.
Đầu chỗ trống sau một lúc lâu, Lâm Hề Trì thậm chí bắt đầu cảm ơn Hứa Phóng vừa mới đem kéo khóa áo khoác của nàng che hết mặt. Có một lớp màn che chắn, cho dù là cản trở không khí tràn vào, nàng đều cảm thấy hít thở dễ hơn.
Lâm Hề Trì không biết trả lời cậu như thế nào.
Nàng cảm thấy mình có thể giống quá khứ nói dối, nàng tùy tiện đều có thể nói rất nhiều lời phản bác cậu, làm cậu không bao giờ có sũy nghĩ như vật.
Nàng có thể tránh được lúc này, hóa giải tình huống xấu hổ mà không biết làm sao bây giờ.
Chỉ cần nàng cười pha trò, dùng thái độ đùa vui nói cậu suy nghĩ gì vậy, quan hệ của bọn họ liền sẽ quay về như ban đầu. Khả năng sẽ có một chút thay đổi, nhưng thời gian lâu chắc chắn có thể quay về như trước.
Cứ làm như vậy đi.
Nhưng cậu ấy cũng chắc chắn thích mình, mới nói với mình như vậy.
Chắc chắn như vậy.
Nếu không thì sẽ không thể làm bạn bè được nữa.
Lâm Hề Trì cắn răng, kéo khóa xuống, biểu cảm như đang chiến đấu rất kiên cường anh dũng. Nàng kéo khóa kéo đến chóp mũi, lộ ra một đôi mắt đen nhánh sáng lấp lánh.
Vừa lúc chạm vào ánh mắt cậu.
Trong lúc nàng vẫn yên lặng, cậu nhìn chằm chằm vào nàng, tầm mắt không dịch chuyển. Phảng phất muốn cách kia một tầng vải, có thể hiểu rõ nội tâm của nàng, muốn biết suy nghĩ của nàng đến tột cùng là như thế nào.
Hai mắt cậu rất thâm trầm bình tĩnh, ngọn nến ngược trong mắt cậu. Ánh sáng rất mỏng manh, như là bị nàng nhẹ nhàng vung lên, hoặc là tùy ý nói vài câu, liền sẽ tắt, trở về tối như mực.
Lời Lâm Hề Trì định nói không thốt ra miệng được, nàng cúi đầu, tránh đi tầm mắt của cậu. Vừa lúc nhìn đến ngọn nến trên bánh kem, đã cháy sắp hét, nàng mới lẩm bẩm nói chuyển đề tài.
“Cậu nhanh cầu nguyện đi……”
Phản ứng của nàng là cho câu trả lời cho cậu.
Hứa Phóng khép lông mi, hơi hơi run. Đầu lưỡi liếm liếm khóe môi, tự giễu mà cười một tiếng, thanh âm thong thả ung dung lại hơi khàn khàn: “Nguyện vọng a ——”
Cậu ngừng vài giây, dịu giọng, như điều chỉnh lại cảm xúc, giọng điệu giống như xưa cà lơ phất phơ không để tâm: “Cậu quên những lời vừa rồi đi.”
“……”
Những lời này hình như để nàng bớt bối rối.
Nàng đúng ra phải thả lỏng, rõ ràng tránh được tình huống khó xử. Nhưng nàng chỉ cảm thấy chuyện này không thích hợp, cũng không làm tâm tình nàng vui hơn.
Trên mặt Hứa Phóng không biểu hiện gì, nhưng cậu giống như rất không vui.
Lâm Hề Trì không biết nguyên nhân cậu không vui, nhưng Hứa Phóng có cảm xúc này, cũng làm nàng rất khổ sở, làm mắt nàng cay cay, mũi chua xót.
Nói xong, Hứa Phóng ngồi nghiêm chỉnh lại, trên mặt không có gì biểu tình, thuận miệng nói: “Ha, mấy trăm năm không thổi nến……” Cậu cúi đầu, làm tư thế thổi nến.
Cùng lúc đó, Lâm Hề Trì mím môi, tay nắm căng cứng, nàng hít một hơi thật sâu, đem khóa kéo kéo xuống, giành trước một bước thổi tắt nến.
Sau hành động của nàng, trong phòng nháy mắt chìm vào tối tăm.
Không nghĩ tới nàng sẽ làm vậy, Hứa Phóng hơi ngây người, cả người còn giữ tư thế cũ, qua vài giây cau mày nói: “Cậu làm cái gì.”
“À.” Lâm Hề Trì cũng sững sờ, chậm rãi lùi về, nhỏ giọng mà nói, “Chính là, nguyện vọng vừa rồi của của cậu…… là gì, mình không biết có thể giúp cậu thực hiện được không……”
Trong bóng tối, không khí vì lời của nàng mà lắng xuống.
Bên tai Lâm Hề Trì rất yên tĩnh, nàng có thể nghe được rõ ràng tiếng tim đập. Trái tim ở đập loạn, không khống chế được, như là muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Bùm.
Bùm bùm.
Nàng không nhìn được biểu cảm của Hứa Phóng, cũng không biết cậu hiểu lời nàng nói hay không. Lâm Hề Trì chỉ có thể chờ đợi cậu trả lời, ở trong không gian tối tăm này nàng hy vọng cậu có thể thắp lên hy vọng của nàng.
Không biết là qua bao lâu.
Lâm Hề Trì hoàn toàn không suy nghĩ được gì, nàng cảm thấy hình như chỉ qua vài giây, nhưng lại giống đã qua một đêm dài vậy.
Bên tai vang lên một tiếng kéo đồ vật, cái bàn giữa hai người bị kéo ra.
Ngay sau đó, Hứa Phóng đột nhiên duỗi tay kéo nàng vào lòng, lực rất mạnh, hoàn toàn không khống chế lực đạo, còn mang theo hơi thở dồn dập, mạnh mẽ ôm nàng trong lòng.
Lâm Hề Trì lại nghe được mặt một hồi âm thanh, là từ trong ngực cậu truyền đến, tiếng tim đập như sấm.
“Mẹ kiếp.” Nàng nghe được cậu chửi bậy nhỏ, sau đó như là thở ra nhẹ nhàng, đầu cúi xuống, miệng hạ bên tai nàng, khi nói chuyện mang theo hơi thở ấm áp, làm tai nàng hơi đỏ lên.
“Nghĩ nhưng thật ra đủ lâu.”
Lâm Hề Trì mặt dán ở trước ngực cậu, bởi vì hành động của cậu, nàng không biết phương hướng, nói chuyện rầu rĩ, cũng không biết tháo gỡ khúc mắc: “Cũng, cũng không bao lâu đi……”
Nói xong, nàng ngừng lại, nhỏ giọng mà bổ sung: “Mình hơi hồi hộp.”
“Hồi hộp sao.” Hầu kết Hứa Phóng trượt lên xuống, đầu ngón tay thôn dài giữ lấy mũ trên đầu nàng, cúi xuống hỏi, “Đã nghĩ xong câu trả lời chưa.”
Đầu Lâm Hề Trì được bỏ ra ngoài, tóc trở nên lộn xộn, bị cậu giữ lại. Nàng giả chết mà úp mặt trong ngực cậu, như không nghe thấy lời nói, không lên tiếng.
“Không cần suy nghĩ.” Hứa Phóng không kiên nhẫn, tay hơi hơi dùng sức, nâng mặt nàng. Ngoài cửa phòng đột nhiên có người đi qua, tiếng mở đèn hành lang vang lên, cậu dựa vào ánh đèn bên ngoài nhìn vào mắt nàng, nhẹ giọng nói, “Mình đổi nguyện vọng.”
Lâm Hề Trì ngốc nghếch hỏi lại: “…… Cái gì.”
“Ngọn nến bị cậu thổi tắt, mình rất không vui.” Hứa Phóng giơ tay vỗ về mặt nàng, tiến gần hơn đến mặt nàng, biểu cảm nghiêm trang lại đúng lý hợp tình, “Vậy trả mình một người bạn gái đi.”
Lâm Hề Trì cả người nhũn ra, ngơ ngác mà nhìn cậu, cả khuôn mặt nóng đến bốc hơi.
“A.” Hứa Phóng ánh mắt đánh giá biểu cảm của nàng, tâm tình nhìn qua rất vui sướng. Trong lúc nhất thời, khoảng cách giữa 2 người rất gần, “Giống cậu như vậy, mình liền rất thích.”
“……”
“Cậu có đồng ý không.” Môi Hứa Phóng sắp chạm vào môi nàng, lẩm bẩm nói nhỏ, giọng như dỗ danh, “Cậu không nhận ra sao? Mình rất thích cậu ——”
Như bị mê hoặc, lại như thừa nhận nội tâm, Lâm Hề Trì nắm tay, ngước mắt nhìn cậu: “Cậu thích mình như vậy sao ——”
Nàng ngừng một chút, giọng điệu yếu ớt: “Nguyện vọng này mình giống như có thể giúp cậu thực hiện.”
Vừa dứt lời.
Nàng cảm giác Hứa Phóng hô hấp tựa hồ dừng lại, thật lâu cậu mới cười nhẹ ra tiếng, sau đó tiếp tục hướng tới gần nàng. Lâm Hề Trì cảm thấy cả các giác quan của mình đều bị Hứa Phóng khống chế, mỗi tiếng nói cử động của cậu nàng đều bị ảnh hưởng.
Chung quanh đều là hơi thở của cậu, so với tất cả mọi khi đều nồng đậm cuốn hút hơn. Khoảng cách này chỉ cần nàng hơi ngẩng đầu cậu cúi xuống.
Chỉ cần thêm một giây.
-
Nhưng không có một giây này.
Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, mấy nam sinh giọng tức giận khó chịu, như là mới vừa chạy về, còn thở phì phò: “Mẹ nó, hôm qua mới kiểm tra vệ sinh, hôm nay lại tới.”
“Chính là a, Hứa Phóng đã dậy chưa, tìm cậu nửa ngày không trả lời ——”
Trong phòng bỗng sáng lên.
Lâm Hề Trì nín thở, đột nhiên đẩy Hứa Phóng ra, làm bộ không có chuyện gì, lập tức nghiêng người, thoải mái tự nhiên rút nến trên bánh kem. Nàng đưa lưng về mấy nam sinh, mím môi, nghe thấy Hứa Phóng rất khó chịu mắng.
“Mẹ nó.”
“……”
Khi đèn sáng lên, ba nam sinh liền chú ý tới không khí ám muội của 2 người, cùng với ánh mắt Hứa Phóng lạnh đến 0 độ. Bọn họ lập tức ngậm miệng, rất tự giác cúi đầu, đi ra ngoài, còn rất thân thiết đóng cửa lại.
Trong phòng lại yên tĩnh.
Giây tiếp theo, cửa lại lần nữa bị mở ra, Dư Đồng thăm dò nhìn vào, nhỏ giọng nhắc nhở: “Đồng chí cậu nhanh lên nhé, lãnh đạo sắp đến kiểm tra vệ sinh ——”
“Cút.”
Phịch một tiếng, cửa lần thứ hai bị đóng lại.
Hứa Phóng không lôi kéo, đi đến cùng nàng rút nến khỏi bánh kem, cất vào bánh hộp. Cậu đứng lên, kéo tay Lâm Hề Trì đứng lên.
“Đi thôi.”
Lâm Hề Trì mới vừa đứng vững, trong lòng ngực liền bị cậu nhét hộp bánh kem. Nàng ngửa đầu nhìn cậu, liền thấy yên lặng giơ tay sửa lại tóc nàng, sau đó lấy hộp bánh kem trong tay nàng, kéo cổ tay nàng đi ra ngoài.
Đẩy cửa ra, ba bạn cùng phòng song song dựa vào hành lang lan can. Nghe tiếng mở cửa, ba người đồng thời nhìn lại đây, ánh mắt rất mờ ám.
“Về muộn chút.” Ném xuống những lời này, Hứa Phóng mặt không đổi sắc mà kéo Lâm Hề Trì đi xuống lầu.
Hai người một trước một sau, Lâm Hề Trì chớp chớp mắt, chủ động mở lời: “Không phải kiểm tra vệ sinh sao? Nếu không cậu đi về trước thu dọn đi.”
“Không có việc gì, bọn họ sẽ giúp.”
Rời ký túc xá, hai người không nói nữa, một đường trầm mặc.
Hai người quan hệ bất ngờ thay đổi, Lâm Hề Trì hơi không dám tin cũng không thích ứng, nhưng rất vui vẻ mà trong lòng rất ngọt ngào.
Hứa Phóng đưa nàng vào một tiệm cà phê trong trường, tìm chỗ trống ngồi xuống.
Đã điều chỉnh cảm xúc suốt dọc đường, Lâm Hề Trì đã không còn xấu hổ và mất tự nhiên, nàng rất nhanh nhập vai, cười tủm tỉm mà cùng Hứa Phóng nói chuyện: “Thí Thí, mình nói với cậu, cái bánh kem mình tốn hai trăm đồng! Còn đôi giày kia tốn hơn 1800……”
Lời nói vẫn rất giống ngày thường, thái độ với ngày thường cũng không khác.
Hứa Phóng nhìn nàng vài lần, biểu cảm ngưng trọng, trong lòng cảm thấy phản ứng của nàng có chút không giống, tâm tình có chút bất an. Nhưng cậu cũng không nói gì, lúc sau cũng giống ngày thường, nghe nàng nói một câu, trả lời một câu.
Ăn xong bánh kem, Hứa Phóng đưa Lâm Hề Trì về ký túc xá, cậu nhìn bộ dáng Lâm Hề Trì cợt nhả, mày bỗng nhiên nhíu lại, như là không nhịn được, lạnh lùng nói: “Đừng quên.”
Nghe được lời này, Lâm Hề Trì đang chuẩn bị tạm biệt cậu sửng sốt, không phản ứng kịp: “A?”
Hứa Phóng đứng thẳng, khuôn mặt xụ xuống, trong mắt xẹt qua chút mất tự nhiên.
“Cậu có bạn trai.”